Tống Chân lái xe quay lại khu nhà quân đội, nhìn thấy Trúc Tuế đang đứng ở cửa.
Trúc Tuế lên xe ngồi, lòng còn sợ hãi kể lại những gì đã xảy ra ở nhà, trông vô cùng bất lực.
Trúc Tuế đáng thương nói: "Chị vào đó với em đi, em không muốn bị ông nội bán cho Omega khác đâu!"
Tống Chân sửng sốt một lát, sau đó do dự nói, "Cũng không đến nỗi như vậy chứ...!Nhỉ?"
Dừng một chút, nàng phân tích đâu ra đấy, "Đa phần người nhà họ Đồng đều phân hóa thành Omega, bọn họ tìm con rể đến ở rể, yêu cầu con cái phải theo họ Đồng, Đồng Hướng Lộ còn trẻ tuổi như vậy nhưng đã có ba nghiên cứu được cấp bằng sáng chế trong tay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô ấy chắc chắn sẽ là người thừa kế Đồng gia sau này, nói vậy thì..."
Trúc Nghi của nhà họ Trúc đã kết hôn, chỉ còn lại một Alpha là Trúc Tuế, cho dù thế nào đi nữa thì cũng phải cưới một O về nhà, đứa trẻ sau này sẽ mang họ Trúc mới đúng.
Nhà họ Trúc và nhà họ Đồng có gia cảnh tương đương nhau, thậm chí nếu xét trên phương diện bộ máy chính quyền của Hoa Quốc thì Trúc gia còn áp đảo hơn một chút so với Đồng gia, cho nên dù ông cụ có muốn giới thiệu Omega, về tình hay về lý ông ấy cũng sẽ không chọn người nhà họ Đồng.
Tống Chân chần chờ nói, "Chuyện này có hơi mâu thuẫn với nguyên tắc chọn người của gia đình em thì phải?"
Trúc Tuế vừa về nhà đã nhìn thấy hai chị em họ Đồng, hoảng loạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra là thật, nhưng Tống Chân nghĩ, từ khi Trúc Tuế gọi điện thoại cho Tống Chân, trong lòng cô phải sớm phản ứng lại rồi mới đúng.
Tống Chân đã đúng.
Huống chi ông cụ trước nay là người cường thế, lúc đó lại giải thích cho Trúc Tuế chứng tỏ ông thực sự không có ý nghĩ kia, nếu như có thì đã giống như mấy lần xem mắt Omega lúc trước, chỉ thông báo một câu cho Trúc Tuế, không cho cô ý kiến ý cò gì, không nói nhiều cứ làm theo ý mình là được, đây mới là phong cách của ông cụ.
Nhưng...!Vấn đề là Tống Chân chưa bao giờ đến Trúc gia.
Sau khi sống cùng nhau, cô cũng trở về đây hai ba lần, lần nào về cũng đều muốn Tống Chân cùng đến ăn bữa cơm, nhưng mỗi lần như vậy Tống Chân lại như nghe phải chuyện ma quỷ gì đó, nàng vẫn luôn một mực từ chối, chỉ cần Trúc Tuế xuống xe, cửa sổ xe được nâng lên, thì chân ga ngay lập tức bị đạp mạnh, Tống Chân sẽ như bay chạy ra khỏi khu nhà mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
Lần này chị em họ Đồng đến thăm, giữa Tống Chân và Đồng Hướng Lộ có chút chuyện cũ, dưới góc nhìn cá nhân của Trúc Tuế mà nói thì ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong, ăn thì phải giải thích cho Tống Chân bên kia, còn không ăn...!Người ta chỉ đơn thuần là tới thăm hỏi nhà mình, là một thế gia ở Quân khu I mà đến chiêu đãi khách đến chơi cũng không làm đến nơi đến chốn thì thật quá bất lịch sự.
Vì phải cùng ăn cơm để tránh tị hiềm, Trúc Tuế đã vạch ra một kế hoạch tốt, cô sẽ nhân cơ hội này để đưa Tống Chân về nhà, gặp mặt người nhà họ Trúc.
Bây giờ Tống Chân hỏi như vậy, cho dù dự định trong lòng Trúc Tuế đã rõ rành rành, cô cũng phải giả ngu đùn đẩy sang cho ông cụ, "Sao lại không đến nỗi chứ chị, chị không biết đâu, ông cụ nhà chúng em cực kỳ chuyên quyền độc đoán, lỡ như ông ấy thực sự xem trọng người nhà họ Đồng thì sao, chị nỡ để em hy sinh như vậy thật hả?"
Dừng một chút, đổi trắng thay đen nói, "Hơn nữa, nhà bọn họ có rất nhiều Omega, lỡ đâu họ thật sự đồng ý gả một người đi thì sao?...!Chúng ta phải loại trừ khả năng này từ gốc rễ!"
Tống Chân không phải xuất thân từ thế gia, thấy Trúc Tuế khẩn thiết đến vậy, cũng dao động, "Làm thế nào để loại trừ tận gốc?"
Nói đến đây, thanh âm của Trúc Tuế thay đổi, hắng giọng nói, "Đương nhiên mời thêm một người tới chơi để phá hoại chuyện ăn cơm này rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt sống động của Tống Chân, cô nói ra, "Ví dụ như là chị nè, rất phù hợp luôn đó!"
"Có...!Được không vậy?"
Trúc Tuế gật đầu như giã tỏi, "Được mà!"
Nhưng sao nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Trúc Tuế, Tống Chân luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ!
...
Hai chị em họ Đồng đều đang ở Trúc gia, Trúc Tuế còn ở ngay trước mặt ông cụ nghe điện thoại, Tống Chân cũng chỉ đành bất đắc dĩ theo Trúc Tuế vào nhà.
Nhà họ Trúc cũng ít người, ngoại trừ ông cụ, thì chỉ có hai gia đình nhỏ một là bên bác cả và hai là bên Trúc Tuế.
Lúc giới thiệu mọi người, Tống Chân nhạy bén phát hiện Trúc Nghi không ở đây, trong lòng âm thầm nhẩm tính, hiện tại Trúc Nghi đã mang thai được tầm sáu tháng, có lẽ bình thường không muốn đi đi lại lại nhiều nữa, vả lại...!Vấn đề khi trước của Trúc Nghi cũng là do Quân khu III tạo thành, không muốn gặp người nhà họ Đồng cũng là chuyện bình thường.
Trúc lão gia và mọi người ở Trúc gia đều rất chào đón sự xuất hiện của Tống Chân.
Đây là lần đầu Trúc lão gia nhìn thấy Tống Chân, thấy nàng lễ phép ngoan ngoãn ông cũng hỏi nhiều thêm vài câu, mọi người cũng không có nhiều chuyện để nói, chủ đề duy nhất chính là thuốc ổn định, Trúc lão gia hỏi, Tống Chân trả lời, rất hòa hợp.
Trúc lão gia nhìn Tống Chân một lúc lâu, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên nói, "Cô Tống là Beta đúng không."
Tống Chân không muốn nói dối người khác, chỉ mỉm cười không nói gì, may mà Trúc lão gia cũng không phải muốn nàng trả lời, hỏi xong vấn đề mà ai cũng biết đáp án, ánh mắt nhìn Tống Chân của ông cụ mờ mịt một lát, lẩm bẩm, "Tài giỏi, không kém cạnh so với mấy đứa tiểu bối trong khu này của chúng ta."
Tất cả các tiểu bối ở khu nhà quân đội này đều là AO, lời khen này có chút nặng nề, Tống Chân liên tục xua tay, khiêm tốn.
Nào biết đề tài này vẫn còn chưa kết thúc, Trúc lão gia lại cười hỏi, "Dự án này không dễ thực hiện, các cô lại không thể nhảy lớp, cô học đại học như thế nào?"
Câu chuyện nhanh chóng đổi thành chủ đề thường ngày, Tống Chân cảm thấy hình như ông cụ không phải đang hỏi nàng, mà giống như đang nhìn người nào đó xuyên qua nàng vậy, Tống Chân nhìn sang Trúc Tuế một cái, Trúc Tuế đi đến đặt tay lên vai Tống Chân, giúp nàng trả lời.
Ba người trò chuyện hòa thuận vui vẻ, Đồng Hướng Lộ bên kia lại thường xuyên liếc mắt nhìn.
Đồng Vân tán gẫu với Viện phó Trúc xong, quay đầu nhìn qua thì thấy hành động trợn trắng mắt của Đồng Hướng Lộ, Đồng Vân không vui, đè thấp giọng trách mắng, "Đang ở nhà người khác, em làm cái gì vậy!"
Đồng Hướng Lộ bĩu môi, Đồng Vân cũng nhìn thấy cảnh ba người kia đang nói chuyện phiếm.
Nhìn một lát, Đồng Vân: "Có vẻ Tư lệnh Trúc rất thích Tống Chân."
"Không đâu!" Đồng Hướng Lộ ý tứ kỳ lạ nói một câu, sau đó nghĩ đến cái gì, nhàn nhạt dời tầm mắt, "Đáng tiếc chỉ là Beta, không có khả năng."
Nếu Tống Chân là một Omega, lại có được sự hỗ trợ của Trúc gia thông qua hôn nhân, vậy thì sự tồn tại của thuốc thử Z sẽ rất rắc rối, nhưng nàng chỉ là Beta, bọn họ không cần sợ gì cả.
Đến giờ ăn trưa, mọi người cùng ngồi vào bàn.
Đồng Hướng Lộ biết nói lời ngọt ngào, cố ý kiềm chế phần điên loạn trong tính cách, giả vờ ngoan ngoãn, các vị trưởng bối rất thích nàng.
Đồng Vân trong ngoài như một, trên mặt nghiêm túc, bên trong cũng lý trí bình tĩnh, mọi người không hẳn là thích, nhưng ít nhất họ sẽ không ghét kiểu người nghiêm túc thực dụng này.
Tống Chân hòa đồng, tính tình hòa nhã, làm những người xung quanh cảm thấy rất thoải mái, nói chuyện không chậm chạp không gấp gáp, trong một nhóm người cũng không cố biểu hiện nổi bật, nhưng khi cuộc nói chuyện rơi lên người nàng, nàng cũng sẽ không thất lễ, trả lời nhiều thêm vài câu, làm ông cụ có chút ngạc nhiên.
Sau khi ăn trưa xong, hai chị em nán lại một lúc, ông cụ lấy ra một bộ cờ vây, Trúc Tuế không muốn chơi, đánh với người chơi cờ lão làng, Tống Chân luôn thua, Đồng Hướng Lộ xung phong tham gia chơi một ván.
Đồng Hướng Lộ ra tay, đi vài nước đã thấy có sự khác biệt.
Xong một ván cờ, ông cụ thắng hiểm (thắng trong nguy hiểm, suýt thua), cảm thấy thú vị, bèn bảo Đồng Hướng Lộ chơi thêm hai ván nữa, sau đó đều là ông cụ thắng, Đồng Hướng Lộ có ý muốn bỏ cuộc, đẩy quân cờ, bĩu môi nói: "Con đánh không lại ngài, ngài đang khi dễ con sao?"
Ánh mắt lóe lên, cười nói, "Con đánh với ngài ba ván rồi, hay là để cháu gái ngài chơi cùng con một ván đi, để con tìm về chút tự tin trên người cùng lứa tuổi?"
Miệng lưỡi ngọt ngào, đang tự hạ thấp mình đi để khen Trúc lão gia!
Ông cụ đúng thật là đánh thắng bọn trẻ, bị nói cũng có chút xấu hổ, hậu quả của xấu hổ là Trúc Tuế bị đẩy ra trận.
Trúc Tuế bình tĩnh ngồi xuống, vân vê quân cờ màu đen ông cụ để lại trên bàn, cười nói, "Đồng tiểu thư không sợ đánh với tôi sẽ càng làm cô thua thảm hại hơn sao?"
Lời nói khí thế kiêu ngạo, Đồng Hướng Lộ nhướng mày, hăng hái, "Vậy thì cô cứ thử đi."
Ngay từ nước đi đầu tiên, Đồng Hướng Lộ đã không hành động như khi đánh với ông cụ, lối chơi của nàng trong nháy mắt trở nên cực kỳ hung hãn, thậm chí còn dùng đến cách chơi diệt địch một ngàn tự hại tám trăm, Trúc Tuế cũng phản ứng lại, cô tới tôi đi một hồi, cuối cùng Trúc Tuế thắng, nhưng thắng không được dễ dàng cho lắm.
Đánh xong, Đồng Hướng Lộ cười nhìn Trúc Tuế, khẳng định, "Đánh rất hay."
Cái liếc mắt mang theo vẻ mị hoặc này khiến Trúc Tuế rất khó chịu.
Nếu Đồng Hướng Lộ không muốn giả vờ, vậy trong ván thứ hai Trúc Tuế cũng sẽ chơi hết mình, hai người chiến đấu cô chết tôi sống trên bàn cờ, Trúc Tuế lại thắng, cô có dùng một ít thủ đoạn nham hiểm nên ván này cũng kết thúc nhanh hơn.
Tuy rằng lại thua, nhưng hai mắt Đồng Hướng Lộ sáng rực lên, còn muốn nói chơi thêm ván nữa nhưng bị Đồng Vân ở sau lưng gọi đi.
Đồng Hướng Lộ có chút không vui, nhưng không để Đồng Vân chờ lâu, cuối cùng cũng tạm biệt Trúc gia.
Những thế gia bọn họ muốn tới thăm hỏi không chỉ có mỗi nhà họ Trúc, đã đến nhà họ Trúc, quà cáp cũng đã tặng xong, buổi tối còn phải đến nơi khác, Đồng Vân không thể không đi, Trúc lão gia bảo Trúc Tuế ra ngoài tiễn bọn họ.
Biết Tống Chân không thích chị em họ Đồng, Trúc Tuế cũng không kéo Tống Chân theo.
"Sao tôi cảm thấy như cô đang né tránh tôi vậy? Tôi đáng sợ đến vậy sao?" Trước khi đi, Đồng Hướng Lộ bỗng nhiên bạo dạn hỏi.
Lời nói sắc bén, nhưng thần thái lại tươi cười, nghiền ngẫm nhìn Trúc Tuế.
Trúc Tuế cũng cười, "Hình như Đồng tiểu thư hiểu lầm rồi, có lẽ tôi chỉ đơn giản là không thích cô lắm thôi?"
Câu nói này càng sắc bén hơn, Đồng Hướng Lộ nhướng mày, sờ sờ mặt mình nói, "Nhìn tôi đáng ghét đến vậy à?"
Trúc Tuế bình tĩnh đáp lại, "Có một số việc không phụ thuộc vào gương mặt, tôi thân là trưởng khoa khoa Tuyến tố, đã tiếp nhận điều trị cho phu nhân Brown, cho nên ấn tượng của tôi đối với cô...!Có lẽ Đồng tiểu thư có thể thử nhìn mọi chuyện từ góc độ này một chút?!"
Câu từ càng lúc càng khó nghe.
Đồng Hướng Lộ nghe xong lại mỉm cười, vẫy vẫy tay, "Hẹn gặp lại."
Cuối cùng Trúc Tuế vẫn ép xuống mấy chữ "Hẹn không gặp lại" trong miệng xuống, câu này quá bất lịch sự.
*
Đồng Hướng Lộ theo Đồng Vân rời đi.
Đồng Vân lái xe, liếc nhìn Trúc Tuế đang nhỏ dần sau lưng, nhíu mày: "Em có hứng thú?"
Đồng Hướng Lộ có một nói một, "Lúc đầu vốn không hứng thú lắm, chỉ nghĩ cô ấy rất xinh đẹp."
Dừng một chút, nhìn chấm nhỏ trên gương chiếu hậu, cười nói, "Nhưng tiếp xúc qua hai lần thì lại có hứng thú rồi."
Đồng Vân: "..."
Đồng Vân: "Đừng trêu vào người nhà họ Trúc."
"Nói chuyện yêu đương sao có thể gọi là trêu được chứ?" Đồng Hướng Lộ ôm mặt, lời nói lại hoàn toàn không hợp với dáng vẻ ngây thơ của nàng, "Hơn nữa, cái người em đá lúc trước cũng quá không thú vị.
Người này chán ghét em, em làm cô ấy thích lên người em, chẳng phải như vậy sẽ rất có cảm giác thành tựu à?"
Đồng Vân: "Là loại "lên" nào?"
Không ngờ chị cả lại nghiêm trang nói đến vấn đề này, Đồng Hướng Lộ kinh ngạc nhìn Đồng Vân một cái, chị cả không xấu hổ thì nàng cũng không đỏ mặt, dõng dạc nói: "Trẻ con mới chọn, người lớn lấy hết!"
Đồng Vân: "..."
Đồng Vân bất lực dặn dò: "Đừng làm ngáng đường chuyện quan trọng."
"Sẽ không đâu, chị biết em mà, mấy chuyện này đối với em cũng chỉ để mua vui mà thôi!"
*
Thứ hai.
Người của Quân khu V vẫn chưa đến, Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I thương nghị, quyết định tôn trọng người của Quân khu III, mở họp trước để mọi người giao lưu với nhau.
Nhóm hai khoa Tuyến tố, Viện phó Vinh và một vài Viện phó khác cũng tham dự.
Nửa đầu thì không sao, nhưng đến nửa sau, khi người nhà họ Đồng lên tiếng, lời nói kinh người.
Viện phó Vinh không thể tin hỏi lại: "Ý của mọi người là muốn giám sát toàn bộ quá trình thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Z?"
Thông thường, khi các nhân viên nghiên cứu đến Viện nghiên cứu của Quân khu khác thảo luận thế này thì chỉ xem xét xem có nên đồng ý cho thuốc thử bước vào lâm sàng hay không, quyết định tiêu chuẩn thành công trong thử nghiệm là gì, rồi tuyên bố các quy tắc mà nhóm thực nghiệm phải tuân thủ, sau đó các nhân viên nghiên cứu đến họp sẽ ai về nhà nấy.
Nhưng hiện tại, nhà họ Đồng đề nghị phải giám sát toàn bộ hành trình từ quy định, quá trình thử nghiệm, cho đến kết quả cuối cùng...?
Đồng Vân không chút hoang mang gật đầu, "Đúng vậy, đây là ý của chúng tôi."
Viện trưởng nhíu mày, "Cả ba Viện nghiên cứu khoa học đều có quyền tự chủ, chưa bao giờ có tiền lệ thành quả nghiên cứu khoa học đầu tiên được đưa vào thử nghiệm lâm sàng mà toàn bộ quá trình lại phải chịu sự giám sát của hai Viện nghiên cứu khoa học còn lại!"
Đồng Hướng Lộ nói: "Trước thuốc thử Z, loại thuốc ổn định phổ quát kia cũng vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu và phát triển!"
"Trước kia, Alpha đã gây ra bi kịch chấn động cả nước, tôi cảm thấy yêu cầu của chúng tôi là hợp lý, thuốc thử Z được giám sát trong toàn bộ quá trình thử nghiệm cũng là kết quả mà người dân cả nước mong muốn nhìn thấy."
Viện trưởng trầm mặc.
Việc thuốc thử Z được đưa ra thị trường rất quan trọng là một chuyện, nhưng việc các Viện nghiên cứu của Quân khu khác nhúng tay vào công việc nội bộ của bọn họ, giám sát và can thiệp toàn bộ quá trình thử nghiệm lâm sàng của loại thuốc bọn họ nghiên cứu phát minh lại là một chuyện khác.
Hai chuyện này không thể nhập làm một.
Toàn bộ hiện trường im lặng.
Tống Chân và Trúc Tuế nhìn nhau.
Đồng Vân bình thản đánh gãy chỗ dựa duy nhất của bọn họ, "Đề nghị này là do Viện trưởng của chúng tôi đưa ra, chúng tôi cũng đã đến Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V, tuy rằng hiện tại bọn họ vẫn chưa tới, nhưng..."
Đồng Vân: "Họ rất tán thành đề nghị này."
Rất rõ ràng, đây là cả đồng minh cũng đã tìm xong!.