Thật ra khi đến bữa tiệc thế gia này Tả Điềm vẫn còn hơi do dự.
Không đến thì không được, cần phải đến là một chuyện.
Còn một chuyện khác là, cô là Beta, cũng không có nhiều đóng góp cho thuốc thử Z như Tống Chân hay Trình Lang, bữa tiệc tối nay tuy có BBQ mà cô yêu thích nhất, nhưng...!E rằng ngoại trừ vài người của khoa Tuyến tố, thì phần còn lại sẽ đều Alpha và Omega, Tả Điềm sợ mình bị kỳ thị, bị coi thường.
Nhưng nỗi lo lắng trong âm thầm này cũng không thể nói với người khác.
Đặc biệt, nghe nói chủ nhà còn có quan hệ khá tốt trưởng khoa của bọn họ, Tả Điềm càng không thể nói.
Nhưng lúc thật sự đến bữa tiệc, những lo lắng này của Tả Điềm lập tức bị ném ra sau đầu.
Không cần nói đến chuyện những người trẻ tuổi trong bữa tiệc rất hòa đồng, tuy rằng AO chiếm phần lớn, nhưng chỉ cần nói mình là nhân viên của khoa Tuyến tố, mọi người không những không xem thường Tả Điềm, mà phản ứng đầu tiên của bọn họ là -- các cô thật giỏi quá, thật sự rất tuyệt vời!
Tả Điềm cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, sau đó, khi nhận được những khen ngợi từ những người gặp được trong bữa tiệc, cô đều nở nụ cười khiêm tốn.
Buổi tối, lúc bếp nướng BBQ được đốt lên, Tả Điềm vô cùng tích cực.
Vài người dùng chung một bếp, ngoại trừ cô thì những người ở khoa Tuyến tố dường như không có hứng thú với BBQ lắm, khi Tả Điềm nướng được mấy xiên, ngẩng đầu lên, mấy người nhìn cô chằm chằm không ai khác chính là nhân vật mục tiêu của bọn họ tối hôm nay, đội ngũ nhân viên nghiên cứu Quân khu V.
Tả Điềm lập tức tranh làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, phân phát xiên nướng, mọi người đều khen cô tay nghề tốt, đồng thời tìm chủ đề bắt chuyện.
"Cô mới 24 á, woa, thật lợi hại, nhóm của các cô giỏi quá!"
"Đúng vậy đúng vậy, những thiên thần áo trắng cứu người thật đáng khâm phục!"
"Đặc biệt là tay nghề của cô còn tốt như vậy, xiên nướng rất ngon, Điềm Điềm cô thực sự rất khéo léo."
Mọi người không tiếc lời khen ngợi khiến cho Tả Điềm ngây ngất, theo đó là càng ra sức nướng thịt cho bọn họ!
Toàn bộ đội ngũ của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V đều là những người trẻ tuổi, không giống với mấy học giả lớn tuổi ở Quân khu III, mọi người nói chuyện với nhau cũng hợp ý hơn rất nhiều.
Sau khi nói chuyện, Tả Điềm phát hiện nhưng người của Quân khu V không chỉ không có ý xấu mà còn trái ngược hoàn hoàn, cảm giác một vài người trong số họ có tâm tư cực kỳ đơn giản, khác một trời một vực với phong cách làm người ta chán ghét của những người tới từ Quân khu III!
Tả Điềm hỏi chuyên ngành của bọn họ là gì, bọn họ đều trả lời rất thẳng thắn.
"Chuyên ngành của tôi khá thông thường, nghiên cứu điện hạt nhân, sử dụng năng lượng hạt nhân để tạo ra năng lượng điện, được tính là an toàn."
"Tôi làm công việc bảo vệ bức xạ và an toàn hạt nhân, còn anh ấy thì lợi hại hơn."
Người được nhắc đến gãi gãi đầu, "Tôi nghiên cứu vũ khí, tên gọi là thông tin được bảo mật nên không thể nói, hiện tại phòng thí nghiệm đang chuẩn bị tiến hành thí nghiệm va chạm ion nặng, dự định sử dụng quỹ đạo ngầm để loại bỏ..."
Nghe có giống sách trời không cơ chứ?
Họ còn rất tri kỷ tổng kết lại, "Tóm lại thì hoặc là năng lượng, hoặc là giết người, rất đơn giản.":)
"..."
Tổng kết như vậy, thì có vẻ khá...!Đơn giản?
Nghĩ đến cái gì, Tả Điềm lại hỏi, "Không phải có cả người thuộc chuyên ngành sinh hóa sao?"
"À, bọn họ không có tới, nhưng một người nghiên cứu virus, một người nghiên cứu vũ khí sinh hóa, nói ngắn gọn thì bọn họ cũng có thể xếp vào phạm trù giết người."
Tả Điềm: "......" Cũng rất đơn giản rất thô bạo.
Nói đến chuyên ngành của bản thân, đề đài lập tức bị chuyển hướng, từ tính sát thương của vũ khí, đến phạm vi nổ, rồi lại đến xu hướng mới của vũ khí, Tả Điềm càng nghe càng kinh hồn táng đảm, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chỉ là, ăn thịt nướng BBQ, mấy người có cần phải nói đến mấy chủ đề hung tàn độc ác này không!
Chờ khi chủ đề chuyển sang Tả Điềm, có người đột nhiên hỏi, "Nếu thuốc ổn định có thể cứu người, thì liệu hoạt động ngược lại của nó có thể khiến tuyến thể bị rối loạn, lợi dụng Pheromone để hủy hoại tuyến thể không?"
Tả Điềm kinh hãi!
Sát tâm của mấy người nặng tới vậy luôn hả?!
1
Trong khoảnh khắc câm lặng ngắn ngủi đó, đám người đáng yêu này đã thảo luận từ thành phần cho đến phương pháp phân chia xử lý thuốc cấp thấp nhất, Tả Điềm không kịp xen mồm, nhưng cũng may bọn họ không hiểu dược lý nên chủ đề này chỉ thiên về liệu có thể đảo ngược tác dụng của thuốc hay không...
Tả Điềm vội vàng cắt ngang cuộc thảo luận kinh hãi thế tục này, "À đúng rồi, đúng rồi, sao người dẫn đầu của mọi người vẫn chưa đến vậy, anh ấy vẫn sẽ đến chứ?"
Chủ đề không tồi này đã kéo mọi người lại.
"Hứa An Bạch ấy à, chắc sẽ tới đấy, anh ấy cũng đã bảo là sẽ tới."
"Anh ấy còn chưa ăn cơm, không biết là vướng phải chuyện gì, cũng thật trùng hợp, vừa mới qua kỳ động tì.nh đã bị cử đến đây, kiểm tra Pheromone sao có thể ổn định được!"
Khi các Alpha và Omega của quân đội đi đến Quân khu khác làm việc, họ sẽ phải tiến hành kiểm tra thể chất tại Quân khu tương ứng, trong đó bao gồm kiểm tra đo lường Pheromone, lúc Trúc Tuế mới về nước cũng đã kiểm tra, xem ra Hứa An Bạch bị vướng phải cái kiểm tra đo lường này.
Tả Điềm: "Anh ấy vẫn chưa ăn sao?"
"Hẳn là vẫn chưa, vốn dĩ nói là để đến đây rồi ăn, chúng ta dành phần cho anh ấy một ít thịt nướng BBQ đi."
"Vậy để lại một ít đi, anh ấy đã nói là sẽ tới đây nên hẳn là sẽ không ăn ở bên ngoài."
Mọi người trò chuyện vui vẻ, Tả Điềm muốn hỏi thêm mấy câu về Hứa An Bạch, nhưng đột nhiên đám đông bên trong bắt đầu ồn ào, người của Quân khu V vừa đi lấy thịt trở ra, vẻ mặt hứng thú dâng trào nói, "Trưởng khoa Trúc và Đồng Hướng Lộ của Quân khu III đang so tài, mau đi xem mau đi xem."
"Thật không?" "Mọi người náo nhiệt quá." "Tôi đi với tôi đi với."
Buôn chuyện là bản chất của con người.
Một đồng bạn mở miệng, cả đám người Quân khu V đều đi theo.
Nhìn thức ăn trên vỉ nướng mà bọn họ vừa mới nói sẽ dành phần cho Hứa An Bạch, Tả Điềm không khỏi thở dài, đúng là tình bạn plastic!
Tả Điềm không muốn đi hóng hớt, cũng không biết Tống Chân có tham gia, khi mọi người xung quanh đã đi hết, cô vẫn nướng thịt ngon lành, thậm chí còn vì mình có thể độc chiếm tất cả đồ ăn mà vui vẻ ngâm nga một bài hát!
*
Ở bên trong, Tống Chân ho khan, Trúc Tuế bưng trà rót nước, rồi lại vỗ lưng cho nàng, khiến nàng ngại ngùng đến không chịu nổi trước mặt mọi người, nếu bây giờ trên mặt đất có một cái hố, Tống Chân sẽ không ngần ngại mà nhảy vào, lựa chọn biến mất.
Thà biến mất còn hơn là xấu hổ công khai như này!
Đây là thể loại tình tiết phim thần tượng gì vậy, sao các người có thể ấu trĩ tới vậy chứ!
Còn cả một nhóm AO đang nhảy nhót la hét hoan hô bên ngoài nữa, mấy người đang làm cái gì thế!
Sao mấy người lại nhiều chuyện như vậy hả? Không phải hầu hết mấy người đều xuất thân từ nhà quyền thế à? Bình thường các người là người có quy củ nhất cơ mà!
Nhưng mà những lời độc thoại nội tâm này chỉ có mình Tống Chân biết.
Âm thanh ồn ào bên ngoài không những không giảm đi, trái lại còn bởi vì hành động đưa cốc nước, vỗ lưng cho nàng của Trúc Tuế mà càng trở nên lớn hơn!
Con cháu thế gia, không có võ đức!
Tống Chân thở ra một hơi, ngước mắt lên thì đụng phải ánh mắt quan tâm của Trúc Tuế, dưới khung cảnh sáng sủa, ánh sáng trong suốt của chiếc đèn chiếu xuống, sương mù trong đôi mắt kia tiêu tan, trong veo lấp lánh như những con sóng nước trong vắt nhẹ gợn dưới ánh nắng mặt trời.
Tống Chân sững sờ một lúc.
Trúc Tuế nhướng mày.
Lý trí của Tống Chân trở về, vội vàng cúi đầu xuống.
Hành động này của hai người rất lâu, không chỉ Đồng Hướng Lộ nhìn đến nỗi nụ cười trên mặt biến mất, mà những người bên ngoài cũng bắt đầu gân cổ gào lên.
"Cô Tống cô đừng ngại mà!"
"Trúc nhị sẽ không làm được gì đâu, cô Tống đừng tránh cô ấy!"
"Cô Tống, cô chỉ cần xem Trúc nhị như cái máy nhả tiền là được rồi, mau bắt đầu đi!"
"..." Cướp măng*! Mấy con gấu trúc trên núi sắp bị mấy người nói đến mức tuyệt chủng rồi!!
(*) Cướp (đoạt) măng: 夺笋 (duó sǔn) đồng âm với 多损 (Duō sǔn): Có nghĩa là thiệt thòi mất mát.
Nhìn đi, trời đất ạ, trong ba tầng ngoài ba lớp chật ních chỉ toàn người là người, mỗi một người đều nhìn chằm chằm mình, trong mắt tràn đầy phấn khích.
Tống Chân khóc không ra nước mắt.
Trúc Tuế giả ngu ngơ, nhẹ giọng nói, "Bọn họ chủ yếu chỉ muốn xem trò vui của em thôi."
Chẳng lẽ Tống Chân không biết cái này sao?
Người mà nhóm người này quen biết đương nhiên là Trúc Tuế!
Nhưng biết thì có lợi ích gì, nàng có thể chạy được à!!
Dưới ánh mắt của Tống Chân, Trúc Tuế ho nhẹ một tiếng, rất không biết xấu hổ.
Hết thảy đều đã thành ra như vậy, nếu bây giờ Tống Chân nói mình không tham gia, không chỉ làm mọi người buồn chán mà còn phá hủy hứng thú của bọn họ.
Đành túng quá hóa liều, bây giờ Trúc Tuế đã ngồi chết trên tay vịn ghế dựa của mình, còn có thể làm gì được nữa?
Chỉ có thể bắt đầu.
Tống Chân chết lặng đồng ý.
Cố gắng nhắm mắt nhắm mũi vượt qua mấy mươi phút, hệt như rối gỗ bị giật dây.
Vốn dĩ nàng không biết đánh bài, Đồng Hướng Lộ là người cố ý gây sự, còn có thể trông cậy gì vào phản ứng của cô ta, nàng nhìn thấy Đồng Hướng Lộ sẽ khó chịu, vậy nên cứ làm lơ đi là tốt nhất.
Sau đó họ gọi hai Omega khác đến chơi cùng, một bàn chơi bài cứ thế bắt đầu.
Trong ngoài tầng tầng lớp lớp đâu đâu cũng là người, Tống Chân cảm thấy đây không phải đánh bài, mà là đang cosplay động vật quý hiếm bị mọi người vây xem!
"Không được đánh lá đó, phải đánh lá này!"
Tống Chân vừa định ra bài đã bị Trúc Tuế đè ngón tay trở về.
Trong tiếng ồn ào huyên náo, đầu óc Tống Chân mờ mịt ngẩn ra, Trúc Tuế thấy nàng bất động, bèn ở ngay trước mặt mọi người tay cầm tay, ngón tay dài niết trên tay nàng, rút lá bài ra, ném lên bàn.
Động tác ái muội, chung quanh lại ồ lên một trận ồn ào.
Tống Chân xem ngựa chết thành ngựa sống*, coi bản thân là động vật quý hiếm, không nghe không nhìn, chỉ là một con rối gỗ không có linh hồn.
(*) Tình hình không thể cứu chữa nhưng vẫn hy vọng.
Đồng Hướng Lộ cũng nhìn ra được chút không đúng, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Quan hệ của trưởng khoa Trúc và cô Tống tốt thật nhỉ!"
Người sáng suốt đều có thể nghe ra chỗ không ổn bên trong câu nói này.
Mấy Omega xung quanh đã sớm không ưa Đồng Hướng Lộ, nàng vừa mở miệng, không đợi Trúc Tuế và Tống Chân nói gì, những người khác đã xông vào nói trước.
"Còn không phải sao!"
"Cùng một đơn vị, cũng một khoa, còn không tốt thì là gì?"
"Người ta vốn là bạn bè tốt, nếu không thì hỗ trợ chơi bài làm gì!"
Cả nhóm người hậm hực với Đồng Hướng Lộ.
Chờ mọi người im lặng, Trúc Tuế chống tay lên vai Tống Chân, rõ ràng là cô đang ngồi nghiêng lệch uốn éo, thế nhưng không biết vì sao lại không nhìn ra vẻ khác thường, trái lại còn tôn lên những đường nét uyển chuyển trên thân thể, làm người khác muốn khen một câu dáng người xinh đẹp.
Trúc Tuế lại dựa lại gần Tống Chân, nghịch ngợm nghiêng nghiêng đầu, khẳng định nói, "Đó là đương nhiên, ở khoa Tuyến tố, tôi và cô Tống là hai người có quan hệ tốt nhất."
Lời nói trêu chọc ái muội, Tống Chân ở giữa trận ồn ào, cả người như bị sét đánh không còn chút cảm giác, ngược lại là Đồng Hướng Lộ, bị nghẹn đến nỗi không đáp được lời nào.
Tinh lực của nàng bị phân tán, nhưng Trúc Tuế vẫn chú ý đến bàn bài.
Chẳng tốn bao nhiêu sức lực, Trúc Tuế đã thắng ván đầu tiên.
Ván thứ hai Đồng Hướng Lộ trở nên nghiêm túc, nhưng vô dụng, Trúc Tuế vẫn thắng.
Ván thứ ba, Đồng Hướng Lộ ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh lên, nhưng Trúc Tuế đến từ chỗ nào? Cô theo Vưu Thần Tinh ở Cục An ninh Quốc gia làm công việc tình báo, những thứ này đã được huấn luyện từ lâu, mấy chiêu trò bên trong đã sớm chơi đến nỗi thuần thục, Đồng Hướng Lộ sao có thể là đối thủ của Trúc Tuế, trái lại còn bị Trúc Tuế khí thế như hồng* đánh bại.
(*) Nôm na là khí thế mạnh mẽ.
Thua liên tiếp ba ván, tinh thần đến chơi cho vui của Đồng Hướng Lộ đã bị Trúc Tuế phá vỡ.
Sau ba ván, Tống Chân thấy sắc mặt Đồng Hướng Lộ xanh mét, thấy cũng đủ rồi, thả bài xuống muốn rời đi.
Đồng Hướng Lộ lập tức đè ngửa mặt bài, nói, "Cô Tống thắng xong liền rời đi, đánh thêm mấy ván nữa không được sao?"
Tống Chân bị Đồng Hướng Lộ làm phiền, không chút khách khí nói, "Vậy Đồng tiểu thư muốn thua bao nhiêu?"
Lời này ý chỉ Trúc Tuế sẽ luôn thắng, Trúc Tuế không khỏi nhướng mày lên, người xung quanh cũng sôi nổi gật đầu.
Cũng có một số người đến xem trò vui khuyên Đồng Hướng Lộ đừng tranh, Trúc Tuế luôn là người thắng, mọi người không ai muốn chơi bài với cô, không có cơ hội thắng, nói Đồng Hướng Lộ sẽ thua đến không còn gì.
Đồng Hướng Lộ không nói lời nào, Tống Chân không thích nàng, cũng chán ngấy cảnh bị vây xem, giọng nói mạnh mẽ lên không ít.
"Tôi không biết đánh bài, nếu Đồng tiểu thư một lòng muốn đưa tiền cho tôi, vậy tôi sẽ gửi số thẻ ngân hàng, cô trực tiếp chuyển qua cho tôi, cô thấy thế nào?"
Lời nói lần này rất không khách khí.
Nhóm Omega vừa rồi cũng không thích thái độ ép người khác đi vào khuôn khổ của Đồng Hướng Lộ, ở bên cạnh nói xấu.
"Thua rồi thì đừng chơi nữa, cô Tống đã chơi mấy lần rồi, phải cho người khác nghỉ ngơi với chứ."
"Thua mấy ván cũng không có sao, nhưng đánh không lại Trúc nhị còn muốn hao hết tài sản ở chỗ này à?"
Đồng Hướng Lộ nghe được, cắn môi.
Mấy Alpha và Omega vây xem đến sau nên không biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, cũng thân thiện hơn rất nhiều, đều khuyên Đồng Hướng Lộ.
"Thôi bỏ đi, Trúc nhị có thiên phú dị bẩm ở phương diện này, sẽ thua mãi đấy."
"Chơi vui thử sức là được rồi, nếu lại thua nữa thì mọi người sẽ bảo Quân khu I chúng tôi bắt nạt người khác đó."
"Mấy ván vừa rồi số tiền cược cũng không ít, đừng chơi nữa, dùng chỗ đó mua cho mình bộ quần áo không tốt hơn sao!"
Đồng Hướng Lộ im lặng, Tống Chân bỏ bài xuống, thừa dịp mọi người không chú ý đứng dậy rời đi.
Cứ vậy đi ra ngoài chưa được ba bước, trong lòng Tống Chân mừng thầm, cũng không biết là vị bạn tốt nào phản ứng lại, lớn tiếng nói: "Cô Tống đừng đi, vẫn còn một cái hôn đã nói sẽ cho Trúc nhị mà!"
Giọng nói này làm mọi người có mặt ở hiện trường nhớ lại.
"À à, đúng đúng đúng, cô Tống đừng đi, phải trả phí quân sư đã!"
"Cô Tống vì tiền mà lừa gạt Trúc nhị nha!"
Thôi xong!
Tống Chân tuyệt vọng quay người lại, một nhóm người vây xung quanh, Trúc Tuế cũng nhìn sang.
Hai mắt nàng vô thần, Trúc Tuế rụt vai chớp chớp mắt, vào thời khắc mấu chốt, nhìn cô có vẻ hoàn toàn vô tội.
Trúc Tuế nhỏ giọng, "Nếu không thì, bỏ qua được không?"
Vừa dứt lời, xung quanh loạn xị bát nháo lên, "Trúc nhị, cô chơi không nổi đúng không?"
"Chao ôi Trúc nhị, cô muốn chuồn hả, không có đâu, hôm nay cần phải hôn, hôn nhanh lên, tôi muốn xem!"
"Cô Tống, tôi giúp cô đè Trúc nhị lại, cô thích làm gì cứ việc làm!"
Tống Chân: "..."
Thật sự "Cảm ơn" bước đi lấy lui làm tiến này của Trúc Tuế nha!
*
Khi có một người mặc quân phục đứng trước mặt mình, phản ứng đầu tiên của Tả Điềm là cảm thấy đối phương thật cao.
Ngẩng đầu nhìn lên, người tới mặc quân phục, lạ mặt, Tả Điềm chắc chắn mình chưa từng gặp qua, "Anh là?"
Người tới cũng hoang mang, nhìn nhìn điện thoại của mình, sau đó lại nhìn Tả Điềm một cái, chần chừ nói, "Xin chào, tôi là thành viên của đội ngũ đến từ Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V, đây là vị trí tổ chức tiệc thịt nướng có đúng không?"
Ôi!
Người tới không ai khác chính là người dẫn đầu khoan thai đến muộn của Quân khu V, Hứa An Bạch.
Tả Điềm cẩn thận đánh giá anh ta.
Là nam, nghe nói là Alpha cấp A, vòng eo được quân phục ôm chặt trông rất đẹp, cũng có thể gián tiếp nhìn ra anh ta khá gầy.
Làn da trắng nõn, nét mặt có phong độ trí thức, nhìn qua không quá giống người giỏi giao tiếp, nhưng lại có vẻ rất thật thà.
Khi Hứa An Bạch ngồi xuống, Tả Điềm phát hiện ra lông mi của anh rất dài, không kém so với con gái.
Rất...!Đẹp.
"Thật xin lỗi, thiết bị ở chỗ tôi đến xảy ra vấn đề, cho nên tới muộn." Hứa An Bạch lễ phép nói.
"Không sao không sao, chủ nhà không có giận." Đây cũng không phải chuyện mà Tả Điềm có quyền quản.
Thấy tầm mắt của Hứa An Bạch nhìn chằm chằm vào xiên nướng của mình, Tả Điềm hỏi anh, "Vậy, anh còn chưa ăn tối sao?"
Chữ "Còn" này làm Hứa An Bạch ngẩn ra, dừng một chút, lắc đầu.
Tả Điềm nhanh chóng đưa một đĩa xiên nướng đến trước mặt anh, niềm nở nói, "Đây đây đây, khi nãy bọn họ nói anh còn chưa ăn, cố ý dành phần cho anh đấy, đây đều là nướng cho anh, từ từ ăn lót dạ trước đi."
Dừng một chút, cảm thấy hình như hơi quá thân thiện, Tả Điềm bổ sung thêm, "Anh có ăn được không, sẽ không bị đau dạ dày chứ?"
Hứa An Bạch nhìn đĩa đầy xiên nướng, "Dạ dày tôi rất tốt."
"À à, vậy ăn đi, lát nữa anh muốn ăn gì thì nói tôi nướng cho."
Đĩa thức ăn lập tức bị nhét vào tay Hứa An Bạch, xúc tu nóng rực, vẻ mặt anh hoảng hốt một chút, "Ừmm, cô vẫn luôn giữ cho tôi sao?"
"Đúng vậy, đồng nghiệp của anh nói anh đói bụng, nhưng bọn họ đi chơi rồi, nên tôi canh chừng cho anh."
"Cảm ơn." Hứa An Bạch có chút cảm động.
Ánh mắt Tả Điềm lấp lóe, "Không có gì, ha ha ha, anh mau ăn đi."
Hứa An Bạch là người dẫn đầu, bình thường đều là anh phải chăm sóc mấy đứa đàn em vô tâm vô phổi của Quân khu V.
Hôm nay tới trễ, không ngờ còn có người chú ý đến mình, vốn dĩ còn định về đến nhà rồi ăn thêm, hiếm có người để dành một chút đồ ăn nóng cho anh, ăn thịt nướng vào miệng, Hứa An Bạch bỗng dưng cảm thấy trong lòng ấm áp đến lạ.
Tả Điềm ở bên cạnh nghĩ, hẳn là anh ta sẽ không phát hiện ra mấy cái cô đưa đều là mấy món cô không thích đâu nhỉ?
1
Sự thật chứng minh, Hứa An Bạch không phát hiện, còn chủ động tán gẫu với Tả Điềm.
Tả Điềm tò mò, "Sao anh lại làm người dẫn đầu vậy, tôi nghe nói Hứa gia phải quản lý rất nhiều chuyện ở Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V, sao anh lại có thời gian để đến đây?"
Hứa An Bạch nói: "Thuốc thử Z là chuyện rất quan trọng, nhà chúng tôi tham gia là vì lợi ích của Hoa Quốc."
Lời nói cao thượng, giá trị ngôn từ này làm cho bé ham ăn Tả Điềm ngơ ngác.
1
Ờmm, vĩ đại đến vậy sao?
Không đợi Tả Điềm mở miệng, Hứa An Bạch nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Còn có một nguyên nhân khác mà mọi người đều biết."
Nhưng Tả Điềm là Beta, hẳn là sẽ không rõ ràng lắm, Hứa An Bạch không có ý định giấu giếm, nói ra sự thật.
"Nhà tôi từng có một thai phụ tham gia thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Alpha năm đó."
Tả Điềm sửng sốt.
Hứa An Bạch cúi đầu nở nụ cười bất đắc dĩ, anh vốn đã trắng, dưới ánh lửa càng thêm mặt mày như ngọc.
"Tôi đến đây để hy vọng rằng thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Z sẽ không xảy ra nhiều sự cố như vậy, hy vọng rằng những thai phụ tham gia thử nghiệm lâm sàng lần này sẽ không tiếp diễn bi kịch của trước đây nữa."
Lời nói nhẹ tênh, nhưng nội dung lại làm Tả Điềm kinh ngạc đến mức quên cả thở.
*
Tống Chân không thể đi, thật sự ở trước mặt mọi người hôn Trúc Tuế một cái.
Nói hôn ở đây, tức là môi chạm mặt.
Hôn xong, mọi người xung quanh reo hò muốn tốc nóc nhà.
Tống Chân có thể nói là bị mấy tiếng hét kia làm tê liệt, không dám ở lại nữa, xoay người rời đi.
Nói nàng xấu hổ cũng không đúng, vì mặt nàng không đỏ, thật ra là trong đầu rỗng tuếch.
Nhưng những người xung quanh nhìn đến thì không khỏi thót tim.
"Sao cô Tống đi mất rồi?"
"Có phải chúng ta đi quá xa rồi không?"
"Uhh...!Cô ấy còn không cười, chúng ta đùa hơi quá rồi sao?"
Trúc Tuế cũng cảm thấy không ổn, lập tức không để ý đến mấy đứa bạn xấu của mình nữa, đuổi theo Tống Chân ra ngoài.
Cũng không vì điều gì khác, cô cũng sợ đi quá xa, làm người kia thật sự tức giận.
Tuy lý trí cảm thấy Tống Chân không phải người nhỏ mọn như vậy, nhưng giọng nói và ánh mắt của mọi người lúc đó đúng là có hơi quá mức.
Đuổi theo ra khỏi biệt thự, từ cửa sau đến đường đi vào hoa viên nhỏ mới tìm thấy người, ở đây gần như không có ai.
Sau đó, Tống Chân nghe được giọng nói của Trúc Tuế gọi nàng từ phía sau.
Tống Chân quay đầu lại, một trận gió lạnh thổi qua, nàng giật mình một cái, tỉnh táo hơn một chút.
Trúc Tuế nhìn mặt nàng thật sự không đỏ, trong lòng lộp bộp một tiếng, thử nhỏ giọng nói, "Chị...!Tức giận à?"
Tống Chân ngẩn người.
Muốn nói không có, nhưng tới bên miệng không hiểu sao lại biến thành câu hỏi vướng mắc trong lòng cả tối.
"Em giận hả?"
Trúc Tuế ngẩn ra.
Tống Chân hỏi xong cũng ngơ ngác.
Sau một lúc im lặng xấu hổ, Tống Chân lần nữa ổn định lại.
Nếu đã hỏi rồi, vậy Tống Chân cũng không cần lảng tránh.
"Chị không có giận, nhưng hôm nay lúc ở nhà, có phải chị chọc giận em rồi không?"
"Chị, chị làm sai cái gì rồi sao?"
Dứt lời, cuối cùng Trúc Tuế cũng hiểu nàng muốn hỏi cái gì.
Tống Chân nhìn theo, nụ cười khi chơi bài chậm rãi biến mất trên mặt Trúc Tuế.
Trúc Tuế rũ mắt, ánh mắt trầm xuống, trái tim Tống Chân âm thầm cảm thấy không ổn..