Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Tống Chân đứng một mình trong hành lang Cục III Bộ An ninh Quốc gia.

Trước mặt nàng là phòng cách ly, nơi Trúc Tuế đang ở.

Người dẫn nàng tới đây đã rời đi.

Bởi vì mấy câu nói kia của Vưu Thần Tinh, trong lòng nàng nghĩ mãi không thông, không thể bình tĩnh lại, cũng đã đứng ở nơi hành lang không người này rất lâu.

Trong khoảng thời gian đó, trong đầu Tống Chân tuần tự lướt qua tất cả những chuyện đã xảy ra từ khi hai người gặp nhau cho đến hiện tại, sau khi nhớ lại xong, Tống Chân càng chắc chắn, lúc ấy nếu không phải vì mất khống chế, Trúc Tuế hoàn toàn không có lý do gì để đánh dấu nàng, không những không có lý do, mà đánh dấu nàng cũng không được ích lợi gì cho cô.

Hơn nữa, nó chỉ là đánh dấu tạm thời.

Nếu vì nàng là Omega cấp S, vậy chẳng phải đánh dấu hoàn toàn sẽ càng có hiệu quả, càng hợp lí hơn sao?

Nghĩ không thông.

Hoàn toàn nghĩ không thông.

Nếu không phải là không khống chế được, thì chính là Trúc Tuế muốn...

Nhưng chuyện này đối với Trúc Tuế mà nói là không có chỗ nào tốt cả!

Tống Chân không thể hiểu được.

Tâm tình phức tạp, đầu óc hỗn loạn.

"Chào, tôi tới rồi, lời bác sĩ nói tôi đã biết, Trung tá Trúc... Ừm ừm, để tôi xem thử."

Ngay lúc Tống Chân đang đỡ trán thì có người của Cục III đi đến, trên tai đeo tai nghe, đang nói chuyện với ai đó, khi nghe được tên Trúc Tuế, Tống Chân sửng sốt, phản ứng đầu tiên là, "Trúc Tuế xảy ra chuyện gì vậy?"

Người tới nhìn thấy Tống Chân đứng ở cửa cũng sửng sốt.

Người đến không nói lời nào, Tống Chân bắt đầu hoảng, không thể chờ thêm mà mở cửa vọt vào.

Nàng gọi tên Trúc Tuế rồi lao vào, sau đó lại luống cuống tay chân đứng yên ở lối đi ngăn giữa ban công và phòng ngủ.

Tống Chân nhìn thấy Trúc Tuế.

Phòng cách ly có mùi Pheromone bạc hà rất nồng, Trúc Tuế mặc kệ, không cố gắng kiểm soát.

Trong phòng cách ly, cô ngồi trên chiếc ghế dài đặt ở ban công khép kín, đắp chăn trên người, nhìn ra bên ngoài, có vẻ rất yên tĩnh thoải mái, không giống như có tình huống ngoài ý muốn gì, trái lại, trái lại nhìn cô còn khá hưởng thụ...

Đối lập hoàn toàn với bộ dạng hô to gọi nhỏ của Tống Chân... Tống Chân đỡ trán, nhận ra mình hơi phóng đại vấn đề rồi.

Trong đầu liên tục nhắc nhở không sao, đừng để tâm, để tâm sẽ hoảng loạn, song, trong lòng nàng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, không hề được lời này an ủi, mà chỉ có nguyện vọng muốn biến mất ngay tại chỗ.

"Chị?" Trúc Tuế quay đầu lại, nhìn thấy rõ ràng bóng dáng Tống Chân, kinh ngạc nói.

Nguyện vọng tan biến.

Chỉ có thể đứng đó xấu hổ.

"Này này này, sao cô lại xông vào vậy chứ, phòng cách ly không được tùy tiện ra vào, cô là ai vậy, cô..."

Nhân viên công tác của Cục III cuối cùng cũng đuổi vào theo, liên tục lên tiếng nhắc nhở.

Trúc Tuế nhìn người nọ một cái, gọi tên đối phương, nghe có vẻ như là đồng nghiệp, người nọ thấy Trúc Tuế thì cũng theo bản năng cười lên, chào một tiếng Trung tá Trúc.

Trúc Tuế lên tiếng giúp Tống Chân giải vây, "Chắc anh chưa từng gặp, đây là người yêu tôi, Vưu đội có nói qua."

Người đến im lặng một chốc, sau đó mới nhớ ra, "À à à, là vị kia, chuyên gia nghiên cứu khoa học xuất sắc, cô Tống có đúng không?... Aiz, thật xin lỗi, tôi chưa từng gặp, thất lễ rồi, thất lễ rồi, tôi..."

"Không sao, anh có đem đồ đến đây không?"

"Có đem có đem, ừm, vậy tôi đặt ở đây. Trung tá Trúc, cô còn có yêu cầu nào khác không? Chút nữa chúng tôi tan làm rồi sẽ không đến được..."

Hóa ra là đến đưa đồ cho Trúc Tuế.

Cuối cùng Tống Chân cũng hiểu ra.

"Không có, anh ra ngoài đi, cảm ơn."

"Không có chi không có chi, vậy... Hai người nói chuyện đi, tôi không chịu nổi Pheromone này của Trung tá, tôi đi trước."

"Ừm, cảm ơn nhé."


"Ơn nghĩa gì, chỉ là tiện tay giúp thôi, đi đây."

Lạch cạch -- tiếng đóng cửa truyền đến, người đã rời đi.

Tay đặt trên trán Tống Chân khẽ hạ xuống, thấy tầm mắt Trúc Tuế chuyển qua mình, nàng lại nhanh chóng đưa lên, cũng không phải bị gì, chỉ là, đơn thuần là cảm thấy mất mặt thôi.

"Mắt chị khó chịu sao?" Trúc Tuế hỏi.

"Hả?" Tay Tống Chân khựng lại.

"Em thấy chị dụi mắt, sao vậy, tối nay nhìn vào ánh sáng đèn nhiều quá nên mắt khó chịu sao?"

Tống Chân ngơ ra, "Sao lại hỏi như vậy?"

"Chẳng phải chị đã từng phẫu thuật mắt sao, bình thường cũng hay dùng thuốc nhỏ mắt..."

Tống Chân nghe xong trợn to hai mắt, do dự một lát rồi đáp, "À, đúng, đúng là đã từng phẫu thuật... Bố nói cho em à? Cũng không có gì, chỉ là tiểu phẫu thôi, hơn nữa, còn được một bác sĩ giỏi làm phẫu thuật, không để lại di chứng gì..."

Mắt Tống Chân đã từng trải qua phẫu thuật cận thị, nhưng không phải loại phẫu thuật tia laser, nàng làm công việc nghiên cứu khoa học, không muốn đeo kính, lúc ấy nói muốn phẫu thuật, bố Tống đã lo lắng chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng cũng tìm được cho nàng một bệnh viện rất tốt do một người bạn của ông giới thiệu, đây thường là nơi các vận động viên đến làm phẫu thuật mắt...

Tống Chân giải thích: "Không phải cắt vạt giác mạc, mà là thêm thứ gì đó vào mặt sau của mắt, có thể lấy ra, các vận động viên hay làm loại này, có thể vận động mạnh..."*

(*) Editor khum hiểu vấn đề phẫu thuật mắt này lắm nên không biết có đúng không, nếu có gì sai thì hoan nghênh mn góp ý để mình sửa hen.

Dừng một chút, quay lại chủ đề chính, "Tóm lại là không có vấn đề gì, không ảnh hưởng đến sinh hoạt, em không nhắc đến thì chị cũng quên mất rồi."

Trúc Tuế cong cong khóe miệng, chỉ nói, "Không sao là tốt rồi."

Trong phòng trở nên yên tĩnh lại.

Bối rối một lúc lâu, Tống Chân nhìn xung quanh.

Cái gọi là phòng cách ly thật ra lại khá giống phòng tiêu chuẩn trong khách sạn, được xây dựng giống như khách sạn, có giường, phòng tắm, mấy cái bàn, có ban công loại khép kín, có thể nhìn thấy rõ kết cấu và nội thất bên trong trong nháy mắt.

Nhưng đối với Tống Chân, Trúc Tuế là một người rất kén chọn trong sinh hoạt, sống ở một nơi như thế này hẳn là sẽ không được thoải mái.

Tống Chân lại quay đầu lại, phát hiện trong lúc nàng đang nhìn xung quanh, tầm mắt của Trúc Tuế cũng đang dừng trên người nàng, ánh mắt trầm tĩnh, không nói lời nào, vẻ mặt ẩn chứa nụ cười dung túng.

"Em, đang ngồi ở đây làm gì vậy?" Tống Chân cố gắng tìm lời để nói.

"Em mới vừa tắm xong, trong người hơi không thoải mái nên ngồi ở đây nhìn ra bên ngoài." Trúc Tuế quay người nhìn ra ngoài ban công được bao bọc bởi lớp kính trong suốt, chỉ chỉ lên bầu trời, yên bình nói, "Ánh trăng đêm nay đẹp thật nhỉ."

Ánh trăng tiết Thất Tịch tròn đầy một đường cong hoàn hảo, mềm mại tinh tế treo lơ lửng trên bầu trời đêm.

Tống Chân nhìn xem, chợt nói, "Trăng ở quê chị cũng rất đẹp, trên trời còn có rất nhiều ánh sao."

Mỗi lần mẹ nàng về quê, buổi tối nào cũng thích ra ngoài phơi trăng một lát.

"Vậy lần sau em về đó với chị, chị cũng đưa em đi ngắm một lần đi."

Tống Chân cúi đầu, sắc mặt Trúc Tuế hơi nhợt nhạt, có lẽ thuốc kích thích tuyến thể vẫn có chút ảnh hưởng đến cơ thể, tuy sắc mặt không tốt, nhưng ánh mắt lại rất trong trẻo, như ánh sáng mỏng manh đáp xuống, vừa hồn nhiên vừa ngây thơ, lặng im đối diện trong giây lát, cả người Tống Chan đều cảm thấy như bị ánh sáng hiếm lạ này hút vào...

Tống Chân nhìn Trúc Tuế, Trúc Tuế cũng im lặng nhìn lại Tống Chân, khi được một lúc, cô còn cong môi lên với nàng.

Nỗi lo lắng trên đường đến đây của Tống Chân bị nụ cười của Trúc Tuế xoa dịu một cách thần kì, trong lòng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Lúc sau, Tống Chân nói: "Chúng ta về nhà đi."

"Hửm?" Trúc Tuế nghiêng nghiêng đầu.

"Chị nói chúng ta về nhà đi, kỳ động tình của em, nên trải qua ở nhà."

Ánh mắt Trúc Tuế mất đi điểm nhìn trong giây lát, ngay sau đó, cô cúi đầu cười rộ lên, "Cho nên, lúc trước chị nói chị đã quyết định xong, là thật sự quyết định rồi sao?"

"Em còn tưởng rằng... Chị chỉ..."

Trúc Tuế cho rằng Tống Chân bị cô ép buộc, lý trí cảm thấy như vậy là đúng cho nên mới vội vàng trả lời cô.

Vậy ra, là thật sự nghĩ kỹ rồi!

Tống Chân ngơ ngác: "Cái gì?"

Trúc Tuế lại ngẩng đầu, thay vì trả lời thì lại hỏi, "Chị đã nói chuyện với Vưu đội chưa?"

"Đã nói, cô ấy nói nếu em với chị đều nguyện ý thì có thể đi, chị, chị đến đây là để hỏi ý kiến của em một chút." Nghĩ đến ý nghĩa đằng sau lời nói, ánh mắt Tống Chân trở nên mất tự nhiên, có chút lơ mơ nói tiếp, "Khụ, chị thấy chỗ này đơn sơ như vậy, chắc em ở không quen... Vậy nên là, ở nhà vẫn sẽ thoải mái hơn..."


Cũng không đến mức là ở không quen...

Ngay lúc Tống Chân đang sắp nói ra mấy câu từ mất trật tự, thì lần này Trúc Tuế không đùa nữa mà đưa tay ra.

Tống Chân ngẩn người.

"Tuyến thể em không thoải mái, em không còn sức nữa, chị giúp em một tay có được không?"

Bàn tay dưới ánh đèn thon dài, trắng nõn, cứ vậy đặt giữa không trung, vươn thẳng về phía Tống Chân.

Trúc Tuế cười: "Uống ly rượu kia nên có khả năng là lần động tình này sẽ cực khổ hơn, em nhắc trước chị một tiếng đấy."

"Vì chị muốn đưa em về nhà, nên khi về nhà thì phải nhờ chị chăm sóc em nhìu chút đó nha."

Trong giọng nói có rất nhiều khí âm, khiến cô nghe có vẻ yếu ớt khác thường, giọng điệu cũng như đang làm nũng hiếm thấy.

Tống Chân rũ mắt, kéo Trúc Tuế lên.

Tuy là không có sức lực, nhưng so với ở Thung Lũng Hạnh Phúc thì khá hơn nhiều.

Kéo xong, Trúc Tuế nói: "Cảm ơn chị."

Cô vẫn tươi cười, đôi mắt dài tựa như sao băng, sáng ngời mà lộng lẫy, khiến Tống Chân ngây người.

*

Trúc Tuế không lấy gì, chỉ quấn chăn quanh người rồi rời đi, chăn trong phòng cách ly được làm bằng chất liệu đặc biệt, có tác dụng ngăn cách Pheromone, Trúc Tuế sợ trên đường gặp phải tình huống đặc biệt nên mang theo.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Vưu Thần Tinh, cả hai xuống hầm đỗ xe tìm xe của Trúc Tuế đã được một đồng nghiệp lái về giúp.

Tống Chân lái xe về nhà.

Đường về suôn sẻ, vào tiểu khu, chạy thẳng xuống hầm đỗ xe rồi trở về nhà.

Mở cửa nhà ra, Trúc Tuế hít một hơi thật sâu, đóng cửa lại, cởi cái chăn quấn trên người ra, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, Trúc Tuế lại hít sâu một hơi nữa, đứng ở chỗ huyền quan duỗi tay, nói: "Ở nhà vẫn thoải mái hơn."

Tống Chân lấy dép lê cho cô, đặt xuống đất, ngẩng đầu lên đối mắt với nhau, Trúc Tuế lại nói: "Chị thật tốt."

Thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa êm ái.

Trong nhà chỉ có hai người, tim Tống Chân lại nhảy loạn hết lên vì lời khen ngợi.

*

Bôn ba một ngày, việc đầu tiên làm sau khi về nhà đương nhiên là phải tắm rửa sạch sẽ.

Trúc Tuế đổ mồ hôi rất nhiều, về đến nhà liền đi thẳng vào phòng tắm.

Tắm táp xong, cô thở ra một hơi, cuối cùng cũng được thoải mái.

Từ phòng tắm đi ra, phát hiện hệ thống thông gió trong nhà đã được Tống Chân bật lên, tất cả cửa sổ cũng đều đã được đóng chặt.

Trúc Tuế nhướng mày lau lau tóc.

Không đợi Tống Chân thẹn thùng, Trúc Tuế chủ động nhường đường, để Tống Chân đi tắm rửa.

Đưa vợ đang trong kỳ về nhà, trong đầu Tống Chân giờ chỉ toàn đủ loại chuyện kỳ quái, Trúc Tuế đưa ra đề nghị, nàng cũng cầm đồ ngủ vội vàng hoảng loạn chạy vào phòng tắm, sợ Trúc Tuế nói ra lời chọc ghẹo nào đó, da mặt nàng chịu không nổi, cho nên đánh đòn phủ đầu ngăn cách không gian trước.

Chỉ cần không ở cùng một chỗ thì nàng sẽ không xấu hổ...

Không xấu hổ cái quỷ ấy chứ!

Vào phòng tắm, mùi Pheromone của Trúc Tuế trong không khí vẫn chưa hoàn toàn tan biến, Tống Chân đã từng đánh dấu và trao đổi Pheromone cảm thấy cả người nóng lên, trong lòng cũng không yên!

Sau khi ngồi trên chiếc ghế nhỏ làm công tác tư tưởng một lúc, Tống Chân mới bắt đầu tắm rửa.

Đầu tiên là tẩy trang trước, rồi mới dùng sữa rửa mặt...

Làm xong quá trình rườm rà này, trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút.


Bình tĩnh lại, suy nghĩ trong đầu lại bắt đầu rục rịch phát tán.

Tống Chân nhớ tới những gì nàng đã hỏi Vưu Thần Tinh.

- - Tống Chân: "Cho nên, sẽ hoàn toàn không mất khống chế sao?"

- - Vưu Thần Tinh: "Sao có thể chứ, dĩ nhiên là cũng tùy thuộc vào tình hướng, cô cho rằng người bên chúng tôi là máy móc à?"

- - Tống Chân: "Vậy, dưới tình huống như thế nào thì sẽ mất không chế?"

- - Vưu Thần Tinh kỳ quái nhìn Tống Chân một cái, nhưng vẫn trả lời nàng, "Theo tôi nhớ, là có hai tình huống thì phải."

Tống Chân mở nước, ánh mắt mất đi điểm nhìn.

- - "Cô cũng đang nghiên cứu Pheromone, nên cô hẳn có biết, Pheromone và cảm xúc có liên quan mật thiết với nhau, nếu đối mặt với người mình thích thì sẽ rất khó nhịn, đây là yếu tố nội tại."

Thích...

Lần đầu tiên gặp mặt, làm sao có thể.

Mặt nước bốc lên hơi nóng, Tống Chân bước vào.

- - "Còn một loại nữa, có lẽ có thể xem như ngoài ý muốn, nếu đến quá gần, tình huống lại vượt ngoài dự đoán, đột nhiên nhìn thấy người mình quen các loại, hoàn toàn không có chuẩn bị, thì cũng sẽ mất không chế."

Quen biết...

Tống Chân chợt kêu lên một tiếng.

"Chuyện gì vậy?"

Âm thanh này quá lớn, Trúc Tuế ở bên ngoài cũng nghe thấy, không chờ Tống Chân trả lời, Trúc Tuế đã nghĩ ra, "À à, em biết rồi, xin lỗi, em chỉnh nhiệt độ nước hơi thấp, để em chỉnh lại cho chị..."

Thời gian trong kỳ động tình khá khó chịu nên Trúc Tuế chỉnh nhiệt độ nước xuống thấp hơn, nhưng lại quên chỉnh lại.

Lộp cộp, tiếng bước chân xa dần.

Tống Chân hoảng hốt một lát, trực giác mách bảo không chừng chút nữa Trúc Tuế sẽ đi vào, vội vàng khoác lên người một cái áo choàng tắm mỏng, qua một thoáng, đúng như dự đoán, tiếng gõ cửa phòng tắm vang lên, "Theo em thấy thì hình như là hết pin, em đã chỉnh lại nhiệt độ, cũng đã thay pin... Ừm, em vào xem xem đã ổn chưa nhé?"

Trúc Tuế bước vào, lấy vòi sen xuống rồi mở nước.

Tống Chân chậm rãi lại gần, nhìn thấy bộ dáng làm việc có trật tự của Trúc Tuế, trong đầu bỗng hiện lên rất nhiều chuyện.

Tối hôm nay Trúc Tuế nói biết nàng đã làm phẫu thuật mắt.

Nếu Trúc Tuế tắm trước, khi ra ngoài, Trúc Tuế sẽ tắt đèn trần đi, cô biết nàng không thích ánh sáng quá mạnh.

Tống Chân không ăn hành, nhưng nàng không nói với dì nấu ăn, mà là Trúc Tuế dặn dò.

Nghĩ theo hướng này, càng có nhiều chi tiết hiện ra.

Trúc Tuế biết nàng không thích đồ uống quá ngọt, biết nàng không uống nhiều cà phê, cũng biết nàng thích uống trà.

Mứt trái cây cho bữa sáng nàng thích nhất là việt quất, tủ lạnh trong nhà lúc nào cũng có, dần dà loại mứt này cũng trở thành hương vị quen thuộc.

Trước lúc ngủ nàng sẽ uống một ly sữa bò, đôi khi là nàng tự hâm nóng, cũng có đôi lúc là Trúc Tuế hâm...

Tầm mắt Tống Chân rơi vào góc nghiêng mặt đang tập trung của Trúc Tuế, nàng bỗng nhiên nhận ra, đối phương nhớ kỹ rất nhiều sở thích trong sinh hoạt của nàng.

Còn trong hồi ức của nàng, nàng chỉ nhớ Trúc Tuế thích... Thích tiêu tiền mua đồ thì có tính không?

Nàng chỉ khắc sâu có chút ký ức đó.

"..."

So sánh giữa hai người, nàng có vẻ thực sự quá thất trách.

Nhưng, sống chung với nhau thì thực sự cần nhớ rõ nhiều sở thích của nhau như vậy sao? Hơn nữa, có một số chuyện nàng chưa bao giờ nói, chẳng hạn như việc thích phết bánh mì bằng mứt việt quất, nàng không nhớ mình đã nói khi nào...

Hay là, từ sau khi sống chung thì Trúc Tuế phát hiện ra?

"Chị đang nhìn cái gì vậy?"

Ánh mắt Tống Chân chuyên chú đến nỗi Trúc Tuế muốn không nhận ra cũng không được, khiến cô quay đầu nhìn lại.

Hai ánh mắt giao nhau giữa không trung, đôi mắt hạnh của Tống Chân chuyển hướng, sóng nước trong mắt lóng lánh lóe sáng.

Hai người đang đứng gần như sắp chạm vào nhau, Trúc Tuế có thể nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt Tống Chân, khéo léo tô điểm trên làn da trắng sữa của Tống Chân...

Nhìn Trúc Tuế, âm thanh của Tống Chân thực nhẹ nhàng, chậm rãi nghiêm túc nói: "Chị... Trước đây chị đã từng gặp em ở đâu rồi sao?"

Trúc Tuế khẽ nhíu mày, "Trước đây?"

"Ừm, trước khi gặp ở quán bar, chị đã gặp em lần nào chưa?"

Trúc Tuế cụp mắt xuống, "Sao chị lại hỏi như vậy?"

"Chỉ là... Cảm thấy em trông quen quen nên muốn hỏi một chút."


Trông quen quen...

Trúc Tuế bật cười.

"Chị nghiêm túc hả?"

Tống Chân gật đầu.

Trúc Tuế ngước mắt lên, tầm mắt cả hai lần nữa giao nhau, giữa tiếng nước chảy ào ào, Trúc Tuế đột nhiên đưa tay ra.

Cánh tay vươn ra thử nhiệt độ nước nhẹ nhàng che đi đôi mắt Tống Chân, tầm nhìn bỗng nhiên bị che khuất, bàn tay kia bị nước lạnh làm ướt sũng, dòng nước lạnh lẽo theo ngón tay chảy dọc theo gò má Tống Chân, nàng không khỏi rùng mình một cái.

Trong sự im lặng kéo dài, Tống Chân cảm thấy bất an, kêu lên, "Tuế Tuế?"

"Chưa."

Giọng Trúc Tuế vừa dứt khoát lại vừa quyết đoán, "Trước khi gặp ở con hẻm nhỏ đó, chị chưa từng thấy em lần nào."

Dừng một chút, Trúc Tuế lặp lại: "Đó là lần đầu tiên chị thấy em."

"... Là, thật sao?"

Cảm giác được bầu không khí có gì đó không đúng, Tống Chân có chút hoảng sợ, đưa tay muốn kéo tay Trúc Tuế ra, thế nhưng lại không gỡ ra được.

"Em làm vậy, chị không thể nhìn được." Tống Chân bất an nói thêm.

"Nước ấm, nhiệt độ bình thường." Trúc Tuế đột nhiên nói.

Tống Chân còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bả vai bỗng dưng nóng lên, lưng Tống Chân run lên, sau đó nàng mới nhận ra là Trúc Tuế đang hướng vòi sen về phía nàng...

"Chị, vừa rồi chị gọi em là gì?"

Giọng nói Trúc Tuế bỗng trở nên rất nhẹ, âm cuối như một tiếng thở ra, bàn tay đặt trên đôi mắt vẫn không lấy xuống, vẫn giữ chặt ở đó, trong bóng đêm chỉ nghe được giọng nói này, Tống Chân không thể nói được gì, chỉ cảm thấy trong đó như đang ẩn chứa một tia mê hoặc.

"Cái, cái gì?"

Tống Chân rụt vai lại trốn khỏi vòi hoa sen, "Em có thể đóng nước lại trước được không, đừng làm loạn..."

Cảm thấy bàn tay che mắt mình vẫn không chút nhúc nhích, Tống Chân nhớ lại, thử gọi: "Tuế Tuế?"

Loạt xoạt --

Trúc Tuế nghiêng đầu vòi hoa sen trong tay, Tống Chân kinh ngạc kêu lên.

Lý do là vì, Trúc Tuế đưa vòi hoa sen lên mặt nàng...

Thoáng tiếp theo, thắt lưng chiếc áo tắm ướt sũng của Tống Chân bị tháo xuống, vòi hoa sen bị đưa ra xa, lát sau, dòng nước đều đều chảy xuống...

Hình như, Trúc Tuế đã cố định vòi hoa sen lại...

"Chị đã nói, muốn cùng em vượt qua kỳ động tình đúng không?" Một cái hôn nhẹ nhàng đặt lên tai Tống Chân, lưng Tống Chân lại run lên.

Bên hông bị xoa nhẹ một cái, nàng mới muộn màng nhận ra, đai lưng đã tháo, áo choàng tắm cũng... Đã mở ra...

Âm điệu của Tống Chân đều run rẩy, "Có, có nói, nhưng mà em..."

Em đừng làm loạn nữa, bỏ tay trên mặt chị xuống đi...

Nói còn chưa dứt lời, ngay sau đó, cánh tay trên mặt Tống Chân kia đã đẩy cả đầu và người nàng áp vào tường gạch men sứ phía sau...

Phía trước là nước ấm đang xối xả tuôn xuống, sau lưng lại là một mảnh lạnh như băng...

Mà trước mắt, vẫn là một màu đen.

... Là bóng tối mà Trúc Tuế ban cho.

Khoảnh khắc đôi môi vị vây kín, trong đầu Tống Chân trở nên trống rỗng.

Nụ hôn kéo dài mãnh liệt, khóe miệng giống như bị cắn phá, trong phòng tắm nhỏ hẹp, Tống Chân cảm giác, theo hơi nước bốc lên, dưỡng khí cũng dần loãng đi...

Thật lâu môi mới được buông ra, lần nữa được hít thở, nhưng bàn tay trước mắt vẫn nằm đó.

"Nếu đã vậy, thì để em giúp chị tắm nhé."

Sợi dây trong đầu Tống Chân kéo căng, đứt phựt theo chiếc áo choàng tắm tuột khỏi đầu vai.

"Chị không cần cử động, em sẽ từ từ chậm rãi, tắm rửa sạch sẽ giúp chị."

Hơi thở nóng rực phất qua gương mặt ướt đẫm, "Tắm sạch sẽ, từ trong ra ngoài."

_______________

Ed: Tsuki ga kirei desu ne ~~

Chú ý mấy chi tiết của chương này nka ;)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận