Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tác giả có lời muốn nói:
Giọt nước lăn dài trên vai, chiếc áo choàng tắm ướt sũng rơi xuống đất.
Khi sữa tắm được thoa lên người, lưng Tống Chân không khỏi run rẩy.
Bàn tay che trên mắt không biết đã buông xuống từ lúc nào, dù sao thì lúc buông ra, Tống Chân cũng chẳng nhìn được, trong mắt nàng ầng ậng một tầng nước mắt, cộng thêm phòng tắm tràn đầy hơi nóng bốc lên, không thể nhìn rõ được thứ gì.
Nhìn không rõ, nhưng khứu giác lại rất nhạy bén, Pheromone của nàng và Trúc Tuế trộn lẫn với nhau, chúng tràn ngập trong không gian ấm áp, tràn ngập lại hòa quyện, quyện làm một với nhau.
Mùi hương ngọt ngào của nước ép cam quýt hòa lẫn với cảm giác mát lạnh không ổn định.
Nó không làm ảnh hưởng để vị ngọt lịm của cam quýt, nhưng cũng không giống so với vị đặc trưng của trái cây nguyên chất.
Tống Chân nhỏ giọng nức nở, ngón tay cào nhẹ trên bả vai đối phương, nhưng rồi lại sợ cấu đau người kia nên không ngừng cuộn tròn lại, cuối cùng, con người xấu xa quấy phá kia cũng bị hành động của nàng làm mềm lòng, đặt ngón tay của nàng bấu vào vai mình, nhẹ nói, "Chị có thể cào em nếu chị muốn, không cần nhịn đâu."
"Ưm, em buông ra..." Tống Chân nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lại chỉ nhận được một câu trả lời ngang ngược đáng ghét, "Không."
"Không buông." Còn nhấn mạnh thêm.
Gương mặt Tống Chân bị hơi nước làm đỏ ửng, toàn thân đều ướt đẫm, đầu ngón tay mang theo sữa tắm hoàn thành một lần du tẩu, Tống Chân đã mất hết sức lực, ngửa đầu dựa vào bả vai người kia, thở dốc...
"Xong rồi, chúng ta, đi ra ngoài thôi."
Khi Trúc Tuế sấy tóc cho nàng, Tống Chân đang ngồi quấn mình trong chăn, hoàn toàn chưa thể hồi phục tinh thần, mỗi lúc ngón tay thon dài kia cố ý vô tình chạm vào tuyến thể của nàng là mỗi lần nàng run rẩy lên...
Không biết từ lúc nào, âm thanh gió thổi ngừng lại, hơi ấm cũng biến mất.
Phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại làn gió mát lạnh từ điều hòa.
Tống Chân chớp chớp mắt, ngay lúc nước mắt trong mắt khô được một ít thì người nào đó lại nắm cằm nàng, đẩy lên giường...
Trên mặt của chăn có hình thêu, Tống Chân nắm lấy, nàng cảm thấy mình giống như đóa hoa sen trên đó, bị người bẻ từng cánh hoa ra, ép chúng bung nở...
*
(Trên đây là mấy câu tui tặng mọi người, phần còn lại tui cắt hết rồi, bên dưới là chính văn).
(Thấy tui có giỏi hông, khen tui hai câu đi chứ, kiêu ngạo.jpg)
Ed: Tác giả tặng:))
*
Nửa đêm, Tống Chân từ phòng ngủ đến phòng bếp tìm nước uống.
Toàn thân tê dại, cử động một chút là lại mềm nhũn ra, vừa tê cứng vừa khó chịu.
Nàng như cái xác không hồn, lấy nước trái cây ra rót cho mình một ly, có lẽ là do dì nấu ăn ép lúc trưa.
Phía sau lưng vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, toàn thân Tống Chân căng chặt, giọng nói khàn khàn của Trúc Tuế vang lên, "Chị, chị rót cho em một ly với được không?"
"Ồ, à." Giọng Tống Chân cũng khàn đặc.
Không muốn hồi tưởng lại, Tống Chân cúi đầu, nhanh chóng rót nước cho người nào đó, đưa tới trước mặt đối phương, không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn thẳng người kia.
Trong bếp, hai người yên bình uống nước trái cây, Trúc Tuế uống xong thì đi rót thêm ly nước lạnh, Tống Chân cũng còn khát nên đi theo lấy thêm nước.
Người nào đó thì lại không chịu tha cho nàng, cử động vai lưng rồi hỏi, "Sao lưng em đau thế nhỉ? Chị nè, là chị cào à?"
Phụt ——
"Khụ khụ khụ khụ."
Tống Chân ho khan kịch liệt, lát sau, cái ly trên tay nàng bị lấy đi, người nọ vỗ nhẹ vào lưng nàng, nhưng bàn tay kia vừa chạm vào người nàng, hình ảnh trong phòng ngủ và phòng tắm lại đồng loạt hiện lên, mấy cái vỗ kia chẳng những không giúp được gì mà còn làm Tống Chân ho dữ dội hơn.
Khó khăn lắm mới ngừng ho thì lại cảm thấy đầu vai lạnh lẽo, quay đầu lại nhìn, không biết dây áo ngủ đã tuột xuống từ lúc nào, lọt vào tầm mắt là xanh xanh tím tím, thoạt nhìn còn tưởng bị thứ gì đó đụng trúng làm bị thương để lại dấu vết...
Đương nhiên, hiện tại cũng không nhiều lắm, tay người kia đặt lên mấy chỗ xanh tím trên người nàng, vừa ái muội vừa nguy hiểm mà chuyển động...
Tống Chân: "..."
"Chị, sao chị không nhìn em?"
Lời nói mềm nhẹ, mang theo chút khàn khàn, khiến Tống Chân thật sự ngẩng đầu lên, vừa ngước lên đã nhìn thấy đôi mắt dài ẩn chứa lấp lánh kia nhìn thẳng về phía mình, trên mặt Trúc Tuế tươi cười, nhưng nụ cười này lại như cất chứa đôi phần nguy hiểm.
Đầu óc Tống Chân ngốc ngốc, chưa kịp nhận ra được nguy hiểm kia thì nháy mắt tiếp theo đã bị Trúc Tuế cúi người hôn lên môi.
Trúc Tuế lại cắn một cái vào miệng nàng làm nàng khẽ kêu lên.
Ngay sau đó, Tống Chân bị Trúc Tuế bế lên, nàng không thể không ôm lại cổ đối phương, dựa vào người đối phương để ổn định trọng tâm, Trúc Tuế thì thầm vào tai nàng, "Chị, hay là tụi mình về phòng ngủ đi, chị thấy sao."
"??!"
Lại nữa?
Tống Chân hoảng loạn: "Chị, chị, muốn uống nước..."
"Em sẽ đút cho chị."
Tống Chân mơ màng bị đút xong ly nước, Trúc Tuế lại hỏi nàng, "Hết khát chưa?"
Tống Chân hồ đồ gật đầu, Trúc Tuế cười rộ lên, "Vậy tụi mình về phòng."
"?!" Không, không phải thế này...
Nhưng mà lý do gì cũng đã dùng hết rồi, mình còn đang ở trên tay người ta, mọi sự phản kháng đều trở nên vô nghĩa, Tống Chân vùng vẫy nhưng bị người ta ép bế về phòng ngủ...
Tống Chân vừa ngửi thấy mùi trong phòng ngủ, cơ thể lại nhũn ra...
Trời đất tối tăm, nàng nhỏ giọng khóc nức nở lên.
Cái kẻ chủ mưu ác độc kia thì một bên hôn tai hôn môi nàng, một bên nói, "Không ngờ cơ thể chị lại nhạy cảm như vậy, véo nhẹ một cái là đỏ hết lên..."
Đỏ thì nói chi, còn sưng lên kia kìa...
Aba aba aba aba...!***
*
Đợi đến khi Tống Chân có thời gian để thở, nàng cảm thấy chỉ nháy mắt tiếp theo mặt trời bên ngoài sẽ mọc lên đến đỉnh đầu.
Cẳng chân nàng còn đang nằm trong tay người khác, mắt cá chân được xoa xoa nhẹ nhàng, nhưng nàng thật sự quá mệt, không còn hơi sức nào để xem đó là loại ám chỉ nào, vừa ngả đầu vào gối đã chìm vào giấc ngủ.
Bữa sáng đã được định sẵn là không có duyên ăn.
Đến giờ cơm trưa, hình như dì nấu ăn đến, nàng nghe được tiếng Trúc Tuế đứng dậy, nhớ đến điều gì nhưng lại không mở nổi mắt lên, Tống Chân vươn tay nắm lấy một góc áo ngủ của Trúc Tuế, người kia quay người lại, "Chị?"
Tống Chân nhắc nhở, "Em, Pheromone của em..."
Trúc Tuế mỉm cười, "Em biết, có thể thu lại rồi, đừng lo lắng, em xuống bếp xem sao, tới khi ăn cơm sẽ gọi chị."
Tống Chân thở phào, buông tay ra, vùi mình vào chăn lần nữa, "Không cần gọi chị, chị muốn ngủ."
"Sao vậy được, chị phải ăn cơm."
Tống Chân không muốn nghe, kéo chăn lên che mặt mình lại, tiếp tục ngủ.
*
Cơm trưa là bị Trúc Tuế cưỡng chế bế đi tắm rửa, mặc đồ ngủ rồi bọc thêm áo choàng, sau đó trực tiếp bế nàng đặt vào bàn ăn cơm.
Tống Chân vốn không muốn ăn, nhưng sau khi ngửi được mùi đồ ăn thì bụng dạ lại mất liêm sỉ mà kêu lên...
Cuối cùng, hoặc nhiều hoặc ít thì cũng phải ăn một chút, hoa mắt váng đầu, chỉ vùi đầu vào ăn cơm, đồ ăn đều do Trúc Tuế gắp cho nàng, chỉ ăn non nửa bát đã no, no rồi lại sinh ra buồn ngủ.
Tống Chân dụi mắt, chợt nhận ra, "Hôm nay là thứ hai phải không?"
Trúc Tuế đưa canh cho nàng, "Đúng vậy."
"Xin nghỉ..."
"Nghỉ phép năm, em đã xin nghỉ, cũng đã xin cho chị, về chuyện trong khoa em cũng đã tính xong, sau mấy ngày này thì em sẽ về làm việc, còn chị nghỉ hết năm ngày phép năm của năm nay rồi trở về đơn vị sau, như vậy sẽ không có ai nghĩ nhiều."
"Ò." Suy xét chu đáo, rất tri kỷ.
Bát canh được đưa tới trước mặt, Tống Chân lẩm bẩm, "Chị no rồi, không muốn uống."
Nghĩ đến điều gì, lại ra điều kiện trao đổi nói, "Trừ khi em lấy dùm điện thoại của chị đến đây."
Giờ nàng không muốn cử động, giọng nói cũng mềm mại nhẹ nhàng.
Tống Chân không hề nhận ra, nhưng người nghe có thể cảm thấy ý vị làm nũng trong đó.
Trúc Tuế cười, theo lời đứng dậy đi lấy điện thoại cho nàng, Tống Chân mở lên, Tả Điềm có gửi vài tin nhắn.
Chuyện đêm qua đi về sớm Tống Chân kiếm cớ giải thích rồi hàn huyên vài câu, Tả Điềm tưởng rằng nàng xin nghỉ phép thật nên bảo nàng yên tâm, nói trong khoa còn có mình, còn nói từ khi nghiên cứu thuốc thử Z đến nay, đây là lần đầu tiên Tống Chân xin nghỉ nên cứ vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ là được.
Vừa định tạm biệt, Tống Chân lại nhớ ra chuyện gì, hỏi thêm một câu,【 Hôm qua tớ thấy cậu với Hứa An Bạch đi dạo cùng nhau, dạo này hai người cũng hay đi chung lắm, người của Quân khu V hầu như đều do cậu tiếp đãi 】
Tống Chân: 【 Cậu cảm thấy Hứa An Bạch này là người thế nào? 】
Tả Điềm: 【 Khá kiên cường, sống thực tế, không có ý gì xấu 】
【 Hôm qua đi cùng anh ấy à? Tớ không nhớ rõ lắm, nhưng mà tớ đã mua rất nhiều đồ, anh ấy giúp tớ xách, Tào Phàm đi với vợ, Trần Nghiệp thì không biết chạy mất tăm ở chỗ nào, cho nên bọn tớ mới đi cùng, ủa từ từ, cậu cảm thấy tớ với anh ta thân cận quá hả...】
Tống Chân nhanh chóng ngắt ngang,【 Tớ không có ý đó, chỉ là muốn hỏi cảm nghĩ của cậu một chút thôi 】
【 À à 】
Đóng khung chat với Tả Điềm rồi uống canh xong, Tống Chân như du hồn bay về phòng ngủ.
Đến giờ ăn tối có lại chút sức lực nên lần này tự mình bò dậy, Trúc Tuế nhờ dì nấu canh hải sản, rất ngon, Tống Chân ăn liền hai bát cơm.
*
Nhưng đến tối, khi đang đọc mấy bài tạp chí, Tống Chân đã hối hận.
Máy tính bị người nào đó tắt đi, năng lượng phải nằm cả chiều mới tích trữ được đến tối lại bị tiêu hao một cách vi diệu ở cùng một vị trí. (Vị trí ở đây là cái giường á:))
Đêm nay Tống Chân lại phải tới khi nhìn thấy mặt trời mọc mới được chợp mắt.
Trước khi ngủ, không nhịn nổi lửa giận, hung hăng đá người kia một cái.
Nhưng toàn thân nàng không phải đỏ thì chính là xanh, lấy đâu ra sức mà đá người ta, không đau cũng chẳng ngứa, còn bị người ta nắm được mắt cá chân rồi hôn hôn, dính lại một cái, Tống Chân lại ngủ muộn thêm một chút.
Cuối cùng cũng đến lúc có thể ngủ, Tống Chân trực tiếp kéo chăn trùm qua đầu.
Nàng đã chết, có việc thì đốt vàng mã.
Chớ cue chớ làm phiền.
Không biết là tốt hay xấu, nhưng Trúc Tuế thật sự là người có mắt nhìn.
Ban ngày cô kiên quyết không chọc giận nàng, nơi nơi khom lưng cúi đầu, Tống Chân rời giường giận dỗi, trong vòng ba phút cô đã có thể dỗ lại, vô cùng đáng thương mà giúp nàng nhớ lại việc cô bị trúng thuốc, bản thân Tống Chân là người dễ mềm lòng, cho dù là giả bộ hay là thật thì lúc thấy người mình thích chịu oan ức như vậy đương nhiên nàng cũng không thể nặng lời, sau đó lại yên bình trở lại như ban đầu...
Cho đến khi tối đến...
Ngày thứ ba, Tống Chân không đá nổi nữa, chỉ có thể khóc lóc mắng mỏ.
Nhưng phần tử trí thức cấp cao mắng người khác cũng rất nhẹ nhàng, lăn qua lăn lại, không là đồ đểu cáng thì cũng chỉ có đồ xấu xa.
Trúc Tuế bóp eo Tống Chân, mắt cong cong cười nói, "Chị cứ mắng đi, mắng đến khi nào hết giận thì thôi!"
Tống Chân khóc đến muốn qua đời.
"Em buông ra."
"Không buông."
"Ư... Đồ xấu xa!"
"Đồ xấu xa sẽ cắn chị... Em muốn thêm lần nữa..."
Tống Chân tức muốn chết, lên án, "Hồi nãy em cũng nói như vậy."
"Đó là của hồi nãy, bây giờ thì khác mà..."
Có cái gì không giống nhau chứ hả!!
"Đồ đểu cáng!"
Trúc Tuế: "Chị khóc thật dễ nghe..."
Tuyệt, bây giờ còn chẳng thèm giả vờ nữa.
Đẩy thì đẩy không ra, đánh thì đánh không lại, khi Tống Chân vừa khóc vừa thở dốc, nàng phát hiện đối phương càng thêm hưng phấn, nàng thật sự... Sắp chết tâm tới nơi rồi...
Tại sao Alpha trong giai đoạn này lại như được gắn thêm pin để chạy liên tục vậy?
Còn sao nàng bên này thì lại hưởng hết đủ loại debuff thế!
Quá đáng.
Hu hu hu, ông trời thật bất công, thật quá đáng.
Được nghỉ ngơi, Tống Chân không thể cử động nổi, mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng bất dịch.
Trúc Tuế cúi đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ trong mí mắt của nàng, trong sự sững sờ, Tống Chân đột nhiên hỏi: "Trước đây chúng ta thật sự chưa gặp qua lần nào sao?"
Trúc Tuế cứng lại.
Sau một lúc lâu, Trúc Tuế: "Sao chị lại hỏi như vậy?"
Mà trong một chút thời gian đó, dưới ánh trăng, Tống Chân đã ngủ say, dung nhan dịu dàng, hàng mi dài run run theo từng hơi thở, thêm cả dấu vết xanh tím trên người, khiến nàng đáng yêu theo một cách không thể diễn tả.
Trúc Tuế nghiêng người chống tay, nói nhỏ, "Sao gần đây chị lại tốt với em thế chứ?"
Để mặc cho em thích làm gì thì làm.
Nói là tức giận, nhưng chỉ cần dỗ dành một chút là được.
Trúc Tuế chưa bao giờ thấy nàng ngoan như vậy.
Câu hỏi thốt ra, chỉ được những tiếng hít thở đều đặn của Tống Chân đáp lại.
Ánh mắt Trúc Tuế trầm xuống, dừng trên khuôn mặt Tống Chân thật lâu, bỗng chốc lại cúi đầu, hôn lên đuôi mắt nàng một cái.
Kéo chăn lên, ôm người vào lòng, để từng lọn tóc của cả hai tùy ý đan xen trên gối, không thể tách rời, rồi chầm chậm nhắm mắt lại.
*
Ba ngày đã trôi qua, cuối cùng Tống Chân cũng được giải thoát.
Giờ khắc này nàng mới cảm thấy Trúc Tuế xin cho nàng nghỉ thêm hai ngày là nước đi khôn ngoan thế nào, cũng là hành động ngang ngược cỡ nào.
Về cơ bản, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tha cho nàng.
Ba ngày lăn lộn liên tiếp, đến nỗi da cũng trầy.
Thật là......
Tống Chân nghiến răng.
Ăn trưa xong, nàng lại tiếp tục ngủ, đến tối thì có lại được chút sức lực, Tống Chân hạ quyết tâm hôm nay mình phải trốn cho bằng được, nếu không được nữa thì nàng đi sang phòng cho khách ngủ, thật sự là không chịu được.
Hạ quyết tâm rồi ăn cơm chiều xong, lại chờ mãi không thấy Trúc Tuế về.
Chỉ chờ được tin nhắn nói cô sẽ tăng ca.
Tăng ca, hiện tại?
Tống Chân có cảm giác, nếu không phải Viện nghiên cứu khoa học xảy ra chuyện gì, thì chính là Cục III đã điều tra ra được gì đó...
Hơn 9 giờ tối, Trúc Tuế trở về nhà, quân phục màu bạch kim, vai lưng thẳng tắp, dáng người đĩnh đạc.
Tống Chân đi đến lấy dép lê cho cô, hỏi chuyện mình đang lo lắng, "Sao lại tăng ca, xảy ra chuyện gì à?"
Trên mặt Trúc Tuế tràn đầy mệt mỏi, sửng sốt rồi cười nói, "Đúng là cái gì cũng không giấu được chị."
Tống Chân ngẩn ra, ngẩng đầu.
Tầm mắt cả hai giao nhau, đập vào mắt nàng là ánh mắt trong trẻo của Trúc Tuế. cô cũng không giấu giếm mà nói thẳng, "Quân khu III quyết định tham gia giám sát thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Z."
"Ah?" Đầu óc Tống Chân nhất thời trống rỗng, "Vậy, vậy có nghĩa là..."
"Đúng vậy." Trúc Tuế gật đầu, "Bọn họ quyết định công bố số liệu thử nghiệm lâm sàng Alpha."
Tống Chân sững người.
_________________
(***) Aba (阿巴): Ban đầu là âm thanh do người câm hoặc trẻ sơ sinh phát ra. Sau đó hình thành tiếng lóng trên Internet và biến thành một meme trên mạng xã hội.
Có thể hiểu theo các nghĩa:
1. Nếu đối thủ quá mạnh hoặc quá yếu, người dùng biểu cảm này để thể hiện sự yếu đuối hoặc chế giễu đối thủ.
2. Khi ai đó không thể đối phó với tình huống một cách bình thường, meme này được dùng để thể hiện sự không có khả năng đối phó với tình huống đó.
3. Một phản ứng tuyệt vọng trước việc không thể hiểu được điều gì đó (chẳng hạn như kiến thức hoặc kỹ năng).
4. Phiên bản cấp thấp của "Tôi là ai, đây là đâu và ý nghĩa cuộc sống là gì?"
-Baidu-