Đủ loại cảm xúc sục sôi trong lòng, hóa thành hỗn tạp.
Tò mò với số liệu thử nghiệm lâm sàng Alpha năm đó, khó hiểu với dụng ý của Quân khu III, còn có lo lắng về mục đích sâu xa đang được ẩn giấu, làm Tống Chân hoảng hốt một lúc lâu.
"Chị, đưa cho em, chị đứng lên đi."
Đôi dép lê đang cầm trong tay bị Trúc Tuế nhận lấy, Tống Chân được cô nâng dậy.
"Chị..."
Trúc Tuế cười cười, rất thấu hiểu nói, "Có thể lấy cho em ly nước được không? Em khát quá."
"Ừm ừm, được, được."
Vào bếp, nàng lấy ly, rót một ly nước đá rồi bỏ thêm lát chanh vào, nhìn lát chanh chầm chậm nổi trên mặt nước mát lạnh, nỗi hoảng loạn trong lòng Tống Chân cũng dần dần ổn định lại.
Nàng cũng tự rót cho mình một ly nước.
Trong tiếng ồn trắng* phát ra xung quanh, từ từ tiếp thu thông tin do Trúc Tuế mang về.
(*) Tiếng ồn trắng (Âm thanh trắng) là những âm thanh dễ chịu có tác dụng trợ giấc ngủ, vd như tiếng mưa, tiếng sóng vỗ, tiếng nước chảy,...
Quân khu III quyết định công bố số liệu thử nghiệm lâm sàng.
Số liệu từ cuộc thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Alpha năm đó.
Sắp được công bố.
Sau mười hai năm, cuối cùng thì...
Đặt ly nước ấm xuống, Tống Chân chống hai tay lên bàn bếp, cúi đầu trong giây lát, Trúc Tuế chỉ nói một câu như vậy, nhưng kết hợp với những hồi ức cuồn cuộn dâng trào khiến nàng vô cùng choáng váng.
Ngón tay đặt trên mặt bàn từ từ cuộn lại thành nắm, mái tóc dài xõa xuống che đi biểu cảm của nàng, tấm lưng mảnh mai không khỏi khẽ run lên.
*
Đưa nước cho Trúc Tuế xong, biết mình không cần giúp việc gì nữa, Tống Chân quay người bưng ly nước của mình ra ban công, dưới ánh trăng sáng ngời, nàng lặng lẽ sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng trong làn gió đêm bình lặng.
Vừa bắt đầu là choáng váng.
Theo sau đó là niềm vui.
Suy tư một lúc, sự im lặng kéo dài.
Cứ như vậy một hồi, bỗng nhiên trên vai có thứ gì đó đặt lên, Tống Chân khựng người, vươn tay chạm vào, là một lớp vải mềm mại.
Nàng ngẩng đầu lên, Trúc Tuế vừa mới tắm xong, trên người mang theo hơi ẩm của nước, thoang thoảng một chút mùi bạc hà, khoác lên vai nàng một chiếc áo choàng lụa.
"Hôm nay trời mưa cả ngày, về đêm lạnh."
Trúc Tuế chạm tay vào mắt cá chân đang đặt trên ghế của Tống Chân, nhướng mày lên nhìn nàng.
Tống Chân lúc này mới nhận ra mình quá mải mê suy nghĩ, cả người lạnh băng cũng không để ý.
Lẳng lặng dùng chiếc áo choàng to như một cái chăn mà bọc cả người lại, hành động ngoan ngoãn của nàng khiến Trúc Tuế cong môi cười lên, xoay người ngồi xuống một chiếc ghế khác bên cạnh, cầm lấy ly nước của Tống Chân, uống một ngụm.
Tắm rửa xong, tóc vẫn còn đang ướt, Trúc Tuế cầm khăn lông lau, vừa lau vừa thản nhiên nói.
"Có phải chị muốn nói gì với em không?"
Ừm. Có.
Còn có không ít.
Tống Chân nghĩ nghĩ, cũng không lòng vòng với Trúc Tuế, mở miệng nói, "Vì chuyện này nên hôm nay em phải mở họp sao?"
"Có thể xem là vậy."
Tống Chân: "Vậy... Các thai phụ tham gia thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Z của nhóm hai đều đang trong quá trình đăng kí, đủ người là có thể bắt đầu rồi. Nếu Quân khu III đồng ý điều kiện, vậy khi nào sẽ chính thức công bố số liệu thử nghiệm lâm sàng Alpha? Là phần số liệu được sao lưu trong Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III sao? Bọn họ... Thật sự quyết định rồi sao?"
Trúc Tuế trả lời từng câu hỏi của Tống Chân, "Đúng vậy, người bên nhà họ Đồng thật sự quyết định, sẽ không thay đổi."
"Cái được công bố không phải phần được sao lưu trong Viện nghiên cứu Quân khu III kia. Trong cuộc họp bọn họ nói, bản sao lưu đã được lưu trữ ở Viện nghiên cứu Quân khu III rất nhiều năm, e là sẽ có người cảm thấy bọn họ đã sửa đổi các số liệu trong khoảng thời gian rất dài đó, cho nên cái được công bố là các số liệu nguyên bản trong cơ sở dữ liệu được niêm phong của Quân khu III, cả hồ sơ giấy và hồ sơ điện tử đều sẽ được công bố..."
Tống Chân ngẩn người.
Không ngờ, Quân khu III thật sự suy xét hết tất cả mọi nghi ngờ của mọi người, tận lực làm rõ ràng nhất có thể về chuyện số liệu thuốc thử Alpha.
Trúc Tuế nghĩ đến chuyện gì lại nhếch miệng cười lên, "Xin công bố hồ sơ niêm phong quốc gia, là số liệu được niêm phong của dự án nghiên cứu khoa học cấp S, cho nên, thời gian công bố sẽ muộn hơn một chút."
"Ah?" Tống Chân lấy lại bình tĩnh, lẩm bẩm, "Cũng đúng, không phải số liệu sao lưu, mà là công bố số liệu trong cơ sở dữ liệu Quân khu của dự án có vấn đề năm đó, chắc chắn sẽ cần có thời gian xử lý."
Cũng giống như việc đăng ký xin Quân khu lập số hiệu hồ sơ khi dự án nghiên cứu khoa học bước vào thử nghiệm lâm sàng, phải đệ trình tư liệu và có được sự chấp thuận của các nhân viên đơn vị liên quan, chuyện không mấy phức tạp, nhưng quá trình xét duyệt chậm, phải chờ một khoảng thời gian mới được.
"Nhưng làm theo hình thức này, có thể đảm bảo thứ chúng ta nhận được là số liệu chính xác..."
Trúc Tuế gật đầu, "Đúng vậy, số liệu được giữ nguyên bản, nhưng bị mất một khoảng thời gian."
Tống Chân cúi đầu, chỉ ra, "... Phải, dường như từ khi bắt đầu bọn họ đã cố ý tốn thời gian với chúng ta."
Và đến tận bây giờ hai người vẫn không biết Quân khu III muốn làm gì với khoảng thời gian đó.
Nếu Đồng Hướng Lộ ở lại Quân khu III thì còn có thể nói họ trì hoãn vì dự án của Đồng Hướng Lộ, muốn theo kịp tiến độ thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Z, nhưng bây giờ Đồng Hướng Lộ đang ở Quân khu I... Suy đoán này rõ ràng không hợp lý.
Đương nhiên trong lòng Trúc Tuế cũng biết Tống Chân đang nghĩ gì, nhưng mục đích của Quân khu III vẫn chưa lộ rõ, so với việc mù quáng đoán mò khi không có manh mối, thì hiện giờ Trúc Tuế lại tò mò một chuyện khác...
Trúc Tuế: "Chị, chị nghĩ chúng ta có thể tìm ra được vấn đề gì từ số liệu thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Alpha không?"
Nghe vậy, Tống Chân nhìn về phía Trúc Tuế.
Trúc Tuế ngừng lau tóc, nghiêm túc nhìn lại Tống Chân, "Vốn dĩ em khá chắc chúng ta có thể phát hiện ra chút gì đó, nhưng trong buổi họp hôm nay, thái độ của bên Đồng gia rất thẳng thắn, làm em không khỏi nghĩ nhiều, khiến em..."
Dừng một chút, Trúc Tuế nói thẳng, "Khiến em hoài nghi, có phải em đi nhầm hướng rồi không, làm em băn khoăn không biết, nếu số liệu năm đó không có vấn đề gì, hoặc là, không tìm ra được gì từ số liệu đó, thì chúng ta phải làm sao đây?"
Cúi đầu cười cười, "Đương nhiên, em không chuyên nghiệp như chị, chỉ là có điều hoài nghi thôi."
Nói xong lại lần nữa nhìn về phía Tống Chân, nghiêm túc hỏi nàng, "Cho nên, chị cảm thấy có khả năng như vậy không?"
Tống Chân mím môi, "Vừa nãy chị cũng suy nghĩ về chuyện này, nhưng..."
"Edmond Locard đã từng nói, 'Mọi cú chạm đều sẽ để lại dấu vết'.*"
(*) Tiến sĩ Edmond Locard (13/12/1877 – 4/5/1966) là một nhà tội phạm học người Pháp, người tiên phong trong khoa học pháp y, được mệnh danh là "Sherlock Holmes của nước Pháp". Ông là người xây dựng nên khái niệm nền tảng của khoa học pháp y: "Every contact leaves a trace", tạm dịch: Mọi cú chạm đều sẽ để lại dấu vết. -Wikipedia-
"Chỉ cần số liệu là thật, cho dù không tìm thấy vấn đề gì của Đồng gia thì cũng sẽ có manh mối dẫn đến sự thật bên trong đó, chị cảm thấy, ý nghĩa lớn nhất của số liệu đó là tìm được vấn đề của thuốc thử bắt đầu từ đâu, chuyện năm đó... Thật sự rất phức tạp, không phải chỉ một hai câu là có thể nói xong."
"Nếu chỉ từ số liệu này lại có thể có được một cái nhìn toàn cảnh về những việc đã xảy ra, thì sẽ không quá thực tế, đồng thời nếu vậy thì chị cũng cảm thấy mình hơi quá tham lam..."
"Nhưng số liệu này, những số liệu được lưu lại này, chính là thứ có thể phản ánh rõ nhất tiến trình thử nghiệm trong lĩnh vực của bọn chị."
"Không xem qua thì chị sẽ không yên tâm, còn nếu được xem, đương nhiên tốt nhất là tìm được thứ gì đó, nhưng nếu không tìm được gì, thì có thể từ một số khía cạnh, loại trừ một ít khả năng, như vậy... Cũng tốt."
"Cho dù có thể nào, thì cũng đều tốt."
Tống Chân nhíu mày, đắm chìm trong ký ức nào đó ở quá khứ.
Nhìn lướt qua từng cái một, có quá nhiều, hồi ức mà Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III để lại cho nàng, có quá nhiều.
Được mẹ dẫn đến phòng thí nghiệm trung tâm để làm giới thiệu với các đồng nghiệp của bà, được bố đưa đi dạo bước trên những con đường rợp bóng cây xanh của Viện nghiên cứu, chơi đùa cùng những đứa trẻ con của đồng nghiệp của bố mẹ ở chỗ cái ao nhỏ khuất bên rừng cây sau Viện nghiên cứu khoa học...
Và còn có buổi chiều hôm nhận được tin dữ kia, mẹ đã hứa cuối tuần sẽ đưa nàng đi công viên giải trí...
Tống Chân nhớ rất rõ, lúc đó mình bị nhét vào tay mấy viên kẹo mua ở siêu thị, bố đang làm việc, hôm đó là mẹ dẫn theo nàng, nhưng phòng thí nghiệm trung tâm không phải nơi mà ai cũng có thể vào, mẹ bảo nàng ở tại chỗ chờ bà, nói rằng mẹ đi một chút rồi sẽ quay lại...
Nhưng bà vừa đi không lâu, những gì nàng thấy lại là...
Tống Chân đột nhiên hít sâu một hơi, hốc mắt vừa ướt vừa nóng, nhận ra bản thân mình thất thố, nàng xấu hổ cúi đầu, điều chỉnh lại cảm xúc xong rồi lại ngẩng đầu lên, cười cười xin lỗi với Trúc Tuế, "Cho dù có thế nào đi nữa, chị cũng cảm ơn em vì tất cả."
"Cảm ơn em lúc ấy đã đưa ra điều kiện, để hiện tại chị có thể thấy được những số liệu kia, cảm ơn em, Tuế Tuế."
Trong mắt Tống Chân trào lên một tầng nước mắt, nàng không nhìn rõ vẻ mặt của Trúc Tuế thế nào, chỉ nghe được đối phương dùng giọng ôn hòa nói, "Chuyện nên làm mà."
Chỉ mấy chữ nhẹ nhàng ấy đã xoa dịu hết những vết nhăn trong cõi lòng Tống Chân, nàng cười lên, theo đó, Trúc Tuế cũng chậm rãi cong môi cười đáp lại.
"Chị không cần nói lời cảm ơn, người nhà vốn nên nâng đỡ lẫn nhau."
Tống Chân cảm thấy lời này có chút quen tai, nhưng chưa kịp suy nghĩ thì Trúc Tuế đã nói thêm, "Chị còn có chuyện khác muốn hỏi em đúng không?"
Tống Chân ngẩn ra, giây lát sau, gật gật đầu.
"Chắc hẳn đã tìm thấy thứ gì đó từ USB của Đồng Hướng Lộ rồi đúng không, cô ta... Bên trong đó có, có gì có thể cho chị biết không?"
Chuyện này Trúc Tuế đã chuẩn bị nói cho Tống Chân, cho nên rất bình tĩnh, "Có tìm được một ít."
Dừng một chút, cô lại nói mấy chuyện nhỏ nhặt trước, "Bởi vì em đến kỳ nên đồng nghiệp của em đi tráo lại USB, theo như quan sát thì có vẻ cô ta không để ý, hai ngày đó vẫn luôn tức giận, nhiệm vụ có thể coi như thành công mĩ mãn."
"Về cái USB, nội dung cụ thể trong đó đương nhiên em không thể nói cho chị, nhưng về cơ bản, em có thể cho chị biết..."
Lại tạm dừng một chút, lát sau, Trúc Tuế đột nhiên nói, "Chị, vào hôm chị phân tích thành phần thuốc trong rượu, em có nghe Vưu đội nói, chị có nhận thức chính trị rất rõ về khả năng Đồng Hướng Lộ và phòng thí nghiệm nước ngoài có quan hệ..."
"Vậy nên, trong lòng chị hẳn cũng biết, có tồn tại hai khả năng."
"Một, dữ liệu đó là một ít tàn dư trong liên hệ giữa Đồng gia và phòng thí nghiệm nước ngoài; còn thứ hai, có lẽ trong chuyện này không chỉ có mình Đồng gia, mà còn có một số quan chức cấp cao của Quân khu III liên quan..."*
(*) Tui cũng không biết dữ liệu ở đây là đang nói về cái gì, có thể là thứ bên trong USB của ĐHL.
Thuốc ổn định đang được phát triển trên toàn thế giới, nhưng trước mắt chỉ của Hoa Quốc là được đưa vào thử nghiệm lâm sàng.
Nếu như có giao dịch về thông tin và dữ liệu của dự án thuốc ổn định, thì những gì ẩn giấu bên dưới rất có thể sẽ đi kèm với tiền tài và quyền lực...
"Chị biết." Tống Chân nhắm mắt lại, "Chị rất rõ."
Trúc Tuế: "Vậy em có thể hỏi chị một câu không, là tâm tư riêng của em thôi, chị hy vọng toàn bộ chuyện lần này chỉ có Đồng gia nhúng tay, hay là hy vọng không chỉ có mình Đồng gia?"
"Em muốn nghe lời thật lòng sao?"
"Ừm."
Tống Chân mở mắt, tầm mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào không trung một chốc rồi bình tĩnh nói: "Chị hy vọng toàn bộ chuyện này chỉ có Đồng gia nhúng tay, còn những người khác, dù có là người nào thì cũng đừng liên quan đến."
Trúc Tuế hơi rũ mi xuống, thấp giọng tiếp lời, "Có tìm được một ít thông tin liên quan đến các quan chức khác, những vẫn chưa xác định rõ, dựa vào thông tin trong USB, Vưu đội đã cử người đi điều tra, theo như em biết, loại điều tra chuyên sâu thông tin cụ thể kiểu này sẽ mất từ ba tháng đến nửa năm để tìm ra câu trả lời chính xác."
Tống Chân xuất thần trong giây lát.
"Đã biết."
Vậy nên bây giờ, chỉ là có khả năng, còn lại đều là không biết và không chắc chắn.
Trúc Tuế ngẩng đầu nhìn Tống Chân, hỏi nàng, "Chị hy vọng ẩn sau việc rò rỉ tư liệu này chỉ có bóng dáng của Đồng gia, là bởi vì như vậy dễ điều tra, dễ kết án và dễ xét xử hơn sao?"
Tống Chân quay đầu lại, đôi mắt hạnh luôn sáng ngời lúc này đây lại chợt bao phủ sương mù mênh mông.
Trong đêm hè, Trúc Tuế bỗng chốc nhìn thấy cảnh sắc Giang Nam mưa bụi mê mang lượn lờ mờ mịt.
Im lặng một lúc rất lâu, Tống Chân đột nhiên nói, "Tóc em vẫn còn ướt."
Trúc Tuế vươn tay sờ thử, đúng là còn ướt.
Tống Chân đứng dậy, "Chị đi lấy máy sấy, sấy khô giúp em."
"Vâng, chị."
Tống Chân lấy máy sấy, gọi Trúc Tuế vào phòng ngủ, Trúc Tuế yên lặng ngồi xuống, Tống Chân sấy tóc cho cô.
Chất tóc của Trúc Tuế rất tốt, vừa đen vừa thẳng, trông bóng mượt như lụa, Tống Chân đưa ngón tay đan vào những lọn tóc, quyến luyến loại xúc cảm này.
Sấy một lúc, lại chợt cảm thấy chạnh lòng khó tả, không biết, những ngày tháng thế này còn được bao lâu.
Nếu chuyện rò rỉ tư liệu này chỉ có nhà họ Đồng thì quả thực sẽ dễ dàng xử lí.
Còn nếu kết quả của cuộc điều tra chuyên sâu không chỉ có mình Đồng gia, vậy Đồng gia chắc chắn chạy không thoát, thậm chí mức án phải chịu sẽ càng nghiêm trọng.
Nhưng... Cái mà Tống Chân cân nhắc đến không phải những thứ này.
Ngay từ đầu nàng đã biết rất rõ con đường mà mình chọn.
Trên con đường này dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ đầy rẫy chông gai.
Nhiều gai hay ít gai hơn một chút đối với Tống Chân mà nói cũng chẳng có mấy khác biệt, nàng chỉ...
Nhìn những sợi tóc đen mềm mại trong tay, trong lòng Tống Chân đột nhiên có chút chua xót.
Nàng chỉ là, có tư tâm, nàng không muốn kéo nhà họ Trúc xuống nước, không muốn liên lụy đến Trúc Tuế...
Nếu như chỉ có mình Đồng gia, vậy thì những cản trở nàng phải đối mặt sẽ ít đi rất nhiều, cũng sẽ không liên lụy đến người khác.
Nhưng nếu không chỉ có mình Đồng gia, một là nàng sẽ gặp phải những cản trở vô cùng to lớn, hai là nàng và Trúc Tuế đã kết hôn, đến lúc đó sẽ nảy sinh tranh chấp chính trị, ai có thể an toàn ở trong vòng xoáy chứ? Chắc chắn sẽ kéo cả nhà họ Trúc vào...
Liên lụy đến Trúc gia, đồng nghĩa với sẽ liên lụy đến Trúc Tuế.
Nhưng Trúc gia không chỉ có mỗi mình Trúc Tuế.
Ở đó còn có Trúc lão gia, có Trúc Nghi, rồi Viện phó Trúc...
Bọn họ thậm chí còn không biết đến quan hệ giữa hai người.
Trúc Tuế sẽ lựa chọn thế nào, Tống Chân biết rõ, nàng cũng tin phẩm cách của cô.
Nhưng, nhưng mà nàng, nỡ lòng nào đây...
Sao nàng có thể tàn nhẫn với người mình thích như vậy được?
Nàng không muốn giao loại vấn đề nan giải này cho người mình thích, cũng không muốn người mình thích vì mình mà rơi vào tình thế khó xử.
Từ lúc kết hôn Tống Chân đã quyết định, khi thời điểm đó đến, nàng sẽ không liên lụy đến bất kỳ kẻ nào.
Mặc cho Trúc Tuế nghĩ thế nào, nàng cũng sẽ đề nghị ly hôn.
Đường ai nấy đi, không liên quan tới nhau nữa.
Ly hôn xong, chuyện của nàng sẽ không làm khó Trúc Tuế, cũng sẽ không gây ra tranh chấp giữa Trúc Tuế và gia đình, như vậy là tốt nhất...
"Chị, chị đang nghĩ gì vậy? Xong rồi mà." Trúc Tuế ngẩng đầu lên cười với Tống Chân.
Tống Chân ngẩn người, nắm lấy một ít tóc của Trúc Tuế, phát hiện thật sự đã khô, cũng nhìn sang cười cười đáp lại.
"Ngủ thôi."
"Ừm."
Đêm đó, bởi vì bóng ma ly hôn, Tống Chân mất ngủ.
Trời mưa cả ngày, cho nên ban đêm gió thổi rất to.
Trong tai Tống Chân, thứ nàng nghe được không phải tiếng gió, mà dường như, là âm thanh của bánh răng vận mệnh đang chuyển động một lần nữa.
*
Quân khu III đã đưa ra quyết định, công tác chuẩn bị sơ bộ cho thử nghiệm lâm sàng của Quân khu I bên này cũng đã hoàn tất.
Đồng gia đã đệ trình báo cáo cho Quân khu.
Theo Tống Chân và Trúc Tuế tính toán, ngày có thể lấy được tư liệu có thể sẽ là khi thử nghiệm lâm sàng của nhóm một bắt đầu, và cũng là lần cho ra số liệu thử nghiệm lâm sàng đầu tiên của nhóm hai.
Lần thử nghiệm này có một bất ngờ.
Bất ngờ bắt nguồn từ Hứa An Bạch, thai phụ của Hứa gia cũng đăng ký tham gia thử nghiệm, vốn dĩ cô ấy được sắp xếp sang nhóm của Trình Lang, nhưng sau khi Hứa An Bạch xin, cô ấy lại được chuyển tới nhóm hai, lý do rất đơn giản, Hứa An Bạch công nhận Tả Điềm, người của Quân khu V cũng càng công nhận Tả Điềm, cho nên bọn họ giao người nhà cho bên mà mình tin tưởng.
Năm đó, Hứa Tịnh cũng tham gia thử nghiệm lâm sàng ở nhóm của mẹ Tống.
Tống Chân cảm thấy có chút giống ý trời đã định.
Thời gian trôi qua, dưới sự giám sát tinh vi, lần dùng thuốc đầu tiên của nhóm hai vượt qua thuận lợi.
Mùa thu, số liệu thử nghiệm đầu tiên của nhóm hai ra lò.
Đồng thời, bên Quân khu III đã phê chuẩn việc công bố số liệu thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Alpha, các tư liệu sẽ được các nhân viên chuyên trách đưa đến Quân khu I.
Vừa khéo, hôm đó là ngày mà người của Quân khu III lần đầu tiên tổ chức mở họp để giám sát số liệu thử nghiệm lâm sàng của nhóm hai.
Cùng ngày, người chịu trách nhiệm vận chuyển tư liệu thuốc thử Alpha đã đến Quân khu I.
Cũng vào ngày đó, nhóm một do Trình Lang dẫn dắt cũng chính thức bắt đầu bước vào thử nghiệm lâm sàng.
Viện phó Vinh, Trúc Tuế và Tống Chân nôn nóng chờ đợi ở cửa.
Các nhân viên nghiên cứu từ Quân khu III đến để mở họp xuất hiện trước, Đồng Vân lễ phép chào hỏi với bọn họ, Đồng Hướng Lộ nhìn họ với vẻ tức giận ra mặt, len lén trợn trắng mắt, lách người đi ngang qua.
Lại trôi qua thêm một lúc.
Có mấy chiếc xe quân sự dừng lại trước cửa, quân nhân mặc quân phục màu trắng bước xuống xe, người dẫn đầu ôm ba túi da tư liệu dày cộp xếp chồng lên nhau.
Khi họ đến gần, Tống Chân thấy rõ trên bìa túi tư liệu kia viết《 Ghi chép số liệu thử nghiệm lâm sàng α 》, phía dưới còn có chữ ký xác nhận của Trang Khanh, nàng bỗng cảm thấy hốc mắt nóng bừng.
Nàng đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.
Từ một đứa trẻ hay ăn kẹo ở Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III chờ mẹ về, trở thành nhân viên nghiên cứu khoa học quan trọng Tống Chân của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I, trở thành cô Tống từng đạt được thành tích quân sự, thành một con người đáng học hỏi...
Xuân đi, hạ về, thu sang đông lại tới, thật sự rất lâu, rất lâu rồi.
Thật may, nàng đã chờ được.