Chiếc mũ áo khoác trùm kín đầu, thế giới của Tống Chân tối sầm lại.
Được Trúc Tuế ôm chặt, trực tiếp nhấc lên từ khoeo chân*, Tống Chân không những không cảm thấy khó chịu mà khi đi được một đoạn, giọng nói của Trình Lang dần biến mất khỏi tai nàng, Tống Chân cảm thấy những thứ đè ép thật nặng nề trong lòng nàng cuối cùng cũng hở ra một khe nứt, để nàng có thể thoát khỏi sự ngột ngạt kia mà hít thở.
(*) Khoeo chân là vùng sau đầu gối.
Lúc được đặt xuống, Tống Chân trong cơn hỗn loạn cũng không biết mình đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy âm thanh chung quanh đều đã biến mất...
Thật yên tĩnh.
Đúng là điều nàng cần nhất lúc này, sự yên tĩnh.
Ngồi xuống, sờ thấy là chất liệu da, Tống Chân chớp chớp mắt, buông bàn tay đang ôm đầu ra một ít, nhưng vừa nhất mép mũ áo khoác lên thì một tia sáng xuyên qua, Tống Chân không khỏi lấy tay che mắt lại...
Thoáng sau đó, ánh sáng kia như có được ý thức, nó mờ dần đi.
Tống Chân mở kẽ ngón tay ra để kiểm tra thử, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi chói mắt, có lẽ tia sáng biết được nàng đang nghĩ gì, nó lại mờ thêm nữa, cuối cùng Tống Chân cũng cảm thấy thoải mái, bỏ tay xuống, cởi mũ áo khoác ra.
Chìa khóa được tra vào ổ, cùng với tiếng động cơ vang lên, Trúc Tuế bật máy sưởi trong xe lên.
Đúng vậy, cô đã suy nghĩ một lúc, nơi duy nhất mà không ai có thể làm phiền và cũng là nơi nhanh nhất mà cô có thể đến chỉ có hầm đỗ xe.
Ánh mắt rã rời của Tống Chân dần dần có lại tiêu cự, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra mình đang ở nơi nào.
Trúc Tuế từ ghế lái đứng dậy, cửa ghế sau được mở ra, lát sau, Trúc Tuế ngồi xuống bên cạnh Tống Chân.
Trong bóng tối, Tống Chân vô cùng khó chịu, Trúc Tuế lại bất thình lình ngồi xuống, Tống Chân chỉ nhìn thấy bóng dáng của cô, không thấy rõ ngũ quan thế nào, vậy mà...
Tống Chân khẽ rít lên, lần nữa ôm đầu.
Đầu đau kịch liệt, nàng không thể kiểm soát được, nàng nhắm mắt lại, cau mày thật chặt.
Dòng suy nghĩ như sôi lên sùng sục, không bình tĩnh được giây nào.
Kí ức vỡ thành từng mảnh nhỏ, chỗ này một mảnh chỗ kia một mảnh, Tống Chân không khống chế được, những hình ảnh, lời nói, còn có quá khứ từng bị phủ lên một lớp bụi dày kia, tất cả đều như biến thành bong bóng trong dòng nước sôi sục ấy, cuồng cuộn mà trào lên không ngừng từ đáy lòng nàng, từng cái từng cái trồi lên bề mặt rồi lần lượt vỡ tan ra...
Một số thì trở thành những mảnh vỡ tươi đẹp.
—— "Được bước đi cùng em là chị vui rồi, không sao đâu."
—— "Có thể ước được mãi mãi bên nhau không? Nhưng mà cái này được tính là nguyện vọng sao? Dù sao thì nó cũng sẽ trở thành hiện thực mà?"
—— "Em cứ làm việc của em, đừng lo lắng cho chị, dựa vào việc chị thích em, em làm gì cũng được."
—— "Đúng thế, chị bị em hút hồn rồi, sẽ luôn luôn là vậy."
Một số lại biến thành hồi ức khó chịu.
—— "Quý nhân đây còn nhớ tới tôi à, thật xin lỗi, làm phiền đến ngài rồi."
—— "Sao lại phải đến Quân khu I, ở lại Giang Thành chẳng phải cũng được sao? Trung tâm hành chính tốt đến vậy à?"
—— "Sao em lại không tới, chị không thể về được, em không đến được sao... Được rồi, đừng nói đến chuyện công việc nữa..."
—— "Em sống cả đời với công việc luôn đi."
Cũng có một số hóa thành ác mộng in sâu trong những đêm tăm tối, xua không đi, chạm vào thì đầm đìa máu chảy...
—— "Sao em lại ở đây?"
—— "Em nghe chị nói, chuyện này là ngoài ý muốn, em..."
—— "Chân Chân, trên đời này không có nếu..."
Trên đời này không có nếu...
Tống Chân siết chặt ngón tay, lưng và thậm chí là toàn thân cong xuống, cả người cuộn tròn lại, ôm chặt đầu...
Đau, đau đầu, trái tim cũng đau, tim cũng rất khó chịu...
"Chị, chị ơi..."
"Chị, chị làm sao thế?"
Những tiếng gọi đua nhau truyền đến, gần sát bên tai rồi vang vọng ong ong trong đầu, nhưng lại như thể xa xôi ở cuối chân trời, nhẹ tựa gió thoảng mây bay...
"Chị!"
Bả vai bị nắm lấy, Trúc Tuế bỗng lay mạnh Tống Chân.
Dưới sự kích thích, vẻ mặt mờ mịt của Tống Chân dần dần trở lại trạng thái có điểm nhìn, nàng chớp mắt, quan sát người trước mắt trong giấy lát, sau đó giọng khàn cất tiếng: "Tuế Tuế?"
"Là em." Dừng một chút, Trúc Tuế nhấn mạnh, "Chỉ có em thôi."
"Chị sao vậy, chị... Khó chịu sao?"
Bị hỏi như vậy, những âm thanh đinh tai nhức óc lại bắt đầu trồi lên, Tống Chân ấn tay lên huyệt thái dương của mình, đôi lông mày lại nhíu lại...
"Chị... Tuế Tuế, chị, chị đau đầu quá."
"Chị đau đầu..."
"Đau quá."
"Chị bình tĩnh lại một chút."
"Chị không làm được, không làm được... Chị..."
Sự hỗn loạn lại đoạt quyền, Tống Chân không tìm được từ nào để biểu đạt suy nghĩ, đột nhiên trong đầu vang lên một câu nói đay nghiến "Tôi đưa mạng sống của mình cho cô, cô có cảm thấy vui sướng không?", khiến cơn đau tột độ lại trồi lên lần nữa...
Tống Chân sụp đổ, từ bỏ chống cự, "Tôi xin lỗi."
Nàng không kiểm soát được chính mình.
Không thể kiểm soát được.
Nàng khó chịu, rất khó chịu...
"Tôi xin lỗi, tôi không biết, xin lỗi."
Tống Chân lắc đầu, vừa lắc đầu vừa dùng tay ôm đầu che mặt mình lại.
Nàng cảm thấy khó coi, cũng không thể chịu được.
Tại sao nàng lại như vậy, không ổn chút nào cả.
Tại sao nàng lại, chật vật như vậy chứ, không có chút thể diện nào hết.
Cố gắng hết sức cũng không chống cự được, cảm xúc sục sôi như xé toạc Tống Chân thành từng mảnh, nàng không ghép lại được nữa, không thể...
Nàng khó chịu, rõ ràng nàng muốn nói mình vẫn ổn, giống như trước đây vậy... Nhưng nàng không nói được...
Nàng không lừa được mình nữa rồi.
"Không cần phải nói xin lỗi, chị..."
Trúc Tuế đè lên vai Tống Chân, trong phút chốc không biết có nên đụng vào người trước mặt hay không.
Tống Chân lấy tay che mặt lại, tuyệt vọng lắc đầu: "Chị xin lỗi."
Nàng không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"... Chị xin lỗi."
Vì đã để Trúc Tuế thấy mình trong tình trạng tồi tệ như vậy.
"Đừng nhìn, chị... Chị... Tuế Tuế, chị..."
Ngay lúc Tống Chân chuẩn bị xin lỗi lần thứ ba, Trúc Tuế đột nhiên đứng thẳng người dậy, nhưng ở trong xe không gian chật hẹp, đầu cô gần như phải tựa vào nóc xe, cô nhìn về phía Tống Chân, nắm chặt bả vai nàng rồi cao giọng, "Đủ rồi!"
"Đủ rồi, đừng nói nữa!"
Âm lượng của Trúc Tuế không thấp, làm lỗ tai Tống Chân ù cả đi.
Tống Chân còn chưa nắm bắt được cảm xúc của hai câu nói này, Trúc Tuế nhận ra mình mất bình tĩnh, im lặng một lát, sau đó nhẹ giọng, kiên định lặp lại, "Được rồi chị à."
"Chị không cần phải nói xin lỗi."
Giọng nói thậm chí còn rất dịu dàng.
Trúc Tuế đặt tay lên mu bàn tay đang che mặt của Tống Chân một lúc rồi buông ra, không ép mở tay Tống Chân để xem biểu cảm của nàng.
Âm thanh của Trúc Tuế như thở dài, đau lòng nói, "Chị không có lỗi với bất kì ai cả."
"Vậy nên chị không cần phải xin lỗi."
Dừng một chút, Trúc Tuế giúp Tống Chân chỉnh lại sợi tóc dính trên mặt, nhấn mạnh lần nữa.
"Chị cũng không cần phải xin lỗi em."
"Không bao giờ cần."
"Hãy buông tha cho chính mình đi, đó không phải lỗi của chị, đừng ép mình, có được không?"
Câu cuối cùng nói thật nhẹ nhàng, tựa như Tống Chân là một pho tượng sứ chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ vậy, rất cẩn thận, cũng rất trân quý.
Tống Chân nghe được trong giọng điệu là sự cẩn trọng quan tâm, cũng nghe được sự bất lực cầu xin trong đó.
Cô không thể làm được gì nên chỉ có thể đành như vậy.
"Chị..." Tống Chân nhất thời không thốt nên lời.
"Chị đau đầu." Khi nói chuyện lại cảm thấy khó chịu.
"Đau ở đây sao?" Trúc Tuế đặt tay lên thái dương của Tống Chân, Tống Chân không nói gì, bỗng Trúc Tuế nhẹ nhàng xoa bóp giúp nàng, lực xoa cũng nhẹ giống như giọng điệu thận trọng của cô.
Tống Chân không biết giải thích ra sao, nhưng nàng cảm thấy nương theo hành động này là một cái gì đó trút vào trái tim nàng, ủ ấm cho đáy lòng tràn đầy lạnh lẽo.
Lực xoa rất nhẹ nhàng, Tống Chân không nói dừng, Trúc Tuế cứ vậy xoa bóp cho nàng hồi lâu.
Chờ Tống Chân tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy tay Trúc Tuế, phản ứng đầu tiên của Trúc Tuế là hỏi nàng, "Chị sao vậy? Làm chị khó chịu sao?"
Tống Chân vội vàng lắc đầu.
Tay nàng đặt lên bàn tay của Trúc Tuế, nhiệt độ cơ thể trao đổi qua lại, tay Tống Chân cũng cảm nhận được một ít ấm áp.
Thời gian trôi qua, hành động nắm tay ngăn cản kia dường như lại mang một ý nghĩa khác.
Trúc Tuế không nói chuyện, hai người rất gần nhau, Tống Chân có thể nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô.
Không cần nhìn quá kĩ, chỉ nhìn thoáng quá cũng thấy cảm xúc trong đó đang dâng trào.
Bàn tay còn lại đang che mặt của Tống Chân cũng bỏ xuống, chậm rãi đặt lên tay kia của Trúc Tuế, giống như quyến luyến.
Ánh mắt Trúc Tuế khẽ chuyển động, nắm lấy tay Tống Chân, Tống Chân không giãy dụa, cảm xúc của bình tĩnh thấy rõ.
"Chị ơi?"
Trúc Tuế vừa gọi một tiếng, một giọt nước mắt từ khóe mắt Tống Chân chợt rơi xuống.
Tống Chân cảm giác được, nàng lại lần nữa hoảng loạn, vừa định biện giải, Trúc Tuế lại dùng ngón tay ấn lên miệng nàng.
Hai người nhìn nhau, trong lúc nhất thời, cả hai không ai rời mắt.
"Suỵt ——"
"Không sao đâu, không sao hết, đừng hoảng sợ..."
"Chị không có lỗi với ai hết, không cần phải xin lỗi..."
Nghĩ nghĩ, giọng nói của Trúc Tuế càng thêm dịu dàng, giọng điệu giống như khuyên nhủ nói với Tống Chân, "Cũng đừng gồng mình lên có được không?"
"Chị không cần phải ép mình trước mặt em..."
"Khóc cũng không có sao hết, buồn thì cứ khóc thôi, khóc rồi sẽ thoải mái hơn, đừng kìm nén trong lòng."
Giọng nói kia dịu dàng, ánh mắt cũng thế, làm Tống Chân cảm thấy chua xót khó nhịn.
Tống Chân nhíu mày, Trúc Tuế lại giúp nàng bóp trán, mới vừa xoa bóp vài cái, nước mắt của Tống Chân thực sự đã rơi xuống.
Trúc Tuế ngẩn người, đưa tay ra chậm rãi ôm lấy Tống Chân, Tống Chân không chống cự, chỉ nhắm hai mắt lại.
Tay Tống Chân ôm lấy, túm chặt lấy quần áo Trúc Tuế, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
"Tuế Tuế..."
"Em ở đây." Trúc Tuế kiên nhẫn vỗ lưng Tống Chân.
Cảm giác được cái vỗ sau lưng, những căng thẳng tà ác trong cơ thể Tống Chân lập tức tiêu tán, nước mắt rơi xuống, Tống Chân cảm thấy mình có rất nhiều oan ức muốn nói ra... Rất nhiều...
Nàng có trái tim, nàng không phải không có cảm xúc.
Chỉ là nàng chọn cách của người trưởng thành, nàng không muốn bị mọi người nhìn thấy lúc mình chật vật, như vậy rất khó coi...
Nàng...
"Chị đau đầu, Tuế Tuế, chị đau đầu quá."
Nhưng thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng chỉ gói gọn lại còn ba chữ 'Chị đau đầu'.
Vậy mà Trúc Tuế lại như hiểu được, kiên nhẫn dỗ dành.
"Không sao đâu, khóc được là tốt rồi."
"Không có sao hết, mọi chuyện đã qua rồi."
Liên tục lặp lại bên tai nàng.
Lặp lại không biết đến lần thứ bao nhiêu, tựa hồ Tống Chân cũng cảm nhận được câu nói ấy, đúng vậy, hết thảy đều kết thúc rồi.
Vui mừng cũng được, khó chịu cũng thế thôi, nàng đã vượt qua rồi, những cái đau khổ, những điều nan kham đều đã để lại ở ngày hôm qua rồi.
Những lòng yêu nỗi hận với Trình Lang cũng đã dừng bước tại ngày hôm qua rồi.
Có một số điều không nhất thiết phải nói thành lời.
Tống Chân cảm thấy Trúc Tuế hiểu, hiểu cho sự suy sụp và khó chịu của nàng.
Quan trọng nhất là, dường như, Trúc Tuế không ghét bỏ mình.
Cũng không chán ghét cái tôi rách nát đáng xấu hổ của mình.
Cái vuốt ve nhẹ nhàng sau lưng kia đang đem gửi sự quan tâm không lời vào trái tim của Tống Chân.
Làm những tổn thương của nàng chậm rãi vơi đi, để nàng từ từ tựa vào trong vòng tay của Trúc Tuế.
Để trái tim nàng cũng dần dần hạ xuống, chậm rãi rơi vào lòng bàn tay người thương.
*
Buổi tối, Trình Lang trở về chỗ ở, vừa mới tắm rửa sạch sẽ thì nhận được điện thoại.
"Trúc Tuế?" Trình Lang nhấc máy.
"Là tôi." Giọng nói đầu bên kia điện thoại lạnh lẽo vang lên.
"Cái USB hôm nay cô có đang mang theo trong người không?"
Trình Lang nhất thời không nói chuyện.
Trúc Tuế đã hiểu, "Tôi ở dưới lầu, bây giờ đi lên."
"Chẳng phải cô nói Đồng gia tiết lộ thông tin cho cô sao? Bây giờ tôi có trách nhiệm tiếp tục nói chuyện với cô về vấn đề này."
Đầu óc Trình Lang nhất thời không xoay chuyển kịp, "Tôi..."
Trúc Tuế nói: "Tôi chỉ thông báo cho cô, chứ không phải cho cô lựa chọn."
"Tôi tới rồi, mở cửa."