Trúc Tuế rời khỏi nhà Trình Lang, xuống lầu lái xe về nhà.
Đang là đêm đông, tuyết vẫn chưa rơi, nhưng gió lạnh đã phần phật thổi vào kính chắn gió.
Lúc rời đi không mấy vui vẻ, nhưng khi lái xe được một đoạn trên con đường vắng người qua lại, cây xanh hai bên đường nhanh chóng lùi về sau, ngoại trừ con đường thẳng tắp trước mặt, mọi thứ còn lại trong tầm nhìn chỉ còn là những khối màu sắc không rõ ràng, khung cảnh đơn điệu này lặp đi lặp lại một lúc, mọi cảm xúc cũng dịu đi ít nhiều.
Sau khi nguôi cơn bực bội, thấy đèn đỏ phía trước, Trúc Tuế phanh xe lại.
Xe dừng ở ngã tư, Trúc Tuế thở ra một hơi.
Cô chớp mắt, lấy USB ra nhìn xem, dùng vân tay mở hộp đựng đồ bên cạnh ghế lái, bỏ USB vào trong rồi đóng lại.
Đèn đỏ chuyển xanh, đã có thể đi tiếp, cô lại đạp ga, tốc độ xe cũng giảm xuống theo cảm xúc tức giận.
Đối lập với tốc độ vừa rồi, cảnh vật lùi về sau chầm chậm, với thị lực tốt của Alpha, Trúc Tuế có thể nhìn rõ tất thảy cây cối, bụi rậm và hoa cỏ.
Suy nghĩ bắt đầu bay bổng.
Không hiểu sao cứ nhớ đến nơi ở trống trải, gần như không trang trí của Trình Lang, rồi lại so sánh với ngôi nhà đầy ắp đồ trang trí mà mình và Tống Chân đã mua... Trúc Tuế có chút cảm thấy nóng lòng muốn về nhà.
Lúc tối trước khi đi, cô không nói với Tống Chân mình đi tìm Trình Lang, sợ nàng lo lắng, cũng không muốn nhắc đến người kia trước mặt nàng nữa.
Nên Trúc Tuế nói là Vinh Thanh Sơn hẹn cô ra ngoài có việc gì đó.
Ban ngày bị Trình Lang làm khó làm dễ, khi tối trở về nhà, Tống Chân cực kì im lặng, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, về chuyện giữa nàng và Trình Lang, giờ đây thử nghiệm lâm sàng đã bị dừng lại để điều tra, nỗi lo lớn nhất của Tống Chân đã được giải quyết, còn những chuyện khác cô cũng không muốn đề cập đến.
Trong phương diện này cả hai luôn có một sự ăn ý đến kì lạ.
Hình ảnh Tống Chân ở nhà đọc sách thoáng hiện lên trong đầu, Trúc Tuế cong khóe môi lên.
Sau đó lại nhớ đến lúc đi ra ngoài Tống Chân có bảo cô về nhà sớm chút, trong mắt hiện lên cảm xúc lưu luyến hiếm thấy, Trúc Tuế lại đạp chân ga, chẳng qua là lần này tốc độ tăng lên, nhưng tâm tình của cô rất tốt.
Chỉ là cô... Có chút muốn gặp Tống Chân.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bức ảnh kia, trong lòng sinh ra cảm giác nôn nao lạ lùng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Trúc Tuế thong thả lái xe qua chỗ công viên nhỏ trước tiểu khu, Trúc Tuế thoáng liếc mắt nhìn, chỉ một ánh nhìn như vậy, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ngay ngắn vụt qua, làm cô nhướn mày.
Ngay sau đó, Trúc Tuế dừng xe lại bên đường.
Xuống xe, đóng cửa rồi khóa lại, hơi thở của Trúc Tuế giữa bầu trời đêm hóa thành một làn sương trắng.
Vào mùa đông, chỉ cần không ở trong phòng có máy sưởi sẽ cảm thấy rất lạnh.
Nhưng cô không mặc quá mỏng, hơn nữa với thể chất có được sau nhiều năm rèn luyện, không khí lạnh còn làm cô cảm thấy khá dễ chịu.
Mang theo chút suy đoán vi diệu trong lòng, cô thuận theo ý nghĩ đi về hướng công viên, lúc này các cô, các chú hay đi dạo trong công viên đã sớm về nhà, quảng trường cũng không còn tiếng nhạc nữa, rất yên tĩnh.
Thẳng bước về phía trước, cho đến khi bóng hình kia trở nên rõ ràng và quen thuộc hơn trong tầm mắt, cảnh vật chung quanh cũng tự động mờ đi, khi đã có thể chắc chắn, thâm tâm Trúc Tuế chỉ còn tràn ngập hình bóng ấy.
Thật kỳ lạ, tựa như không đành lòng phá vỡ sự im lặng hiếm có này, Trúc Tuế cũng không lên tiếng gọi người kia.
Thay vào đó, cô thay đổi phương hướng, lẻn tới trước mặt người ta.
Nhìn từ góc chính diện một cái, liền muốn tan chảy.
Cô Tống hô mưa gọi gió ở khoa Tuyến tố giờ phút này đang mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, vì sợ lạnh nên đội thêm mũ, một vòng lông bông màu xám dán vào mặt nàng, nàng đeo tai nghe ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trông rất dễ thương.
Thân hình Tống Chân nhỏ nhắn, nàng lại mặc một chiếc áo khoác dài rộng thùng thình, quàng thêm khăn quàng cổ, cả người trông mũm mĩm hơn nhưng khuôn mặt lại càng thêm nhỏ, đường nét gương mặt có chút trẻ con được bao bọc lại bằng một lớp lông bông, cởi bỏ thân phận trưởng nhóm khoa Tuyến tố của ban ngày, không ngờ lại đáng yêu đến thế.
Trúc Tuế thật sự rất hiếm khi thấy được Tống Chân như vậy.
Không nhịn được mà lấy điện thoại ra.
Bật máy ảnh, lấy nét, bỗng chốc cảm thấy bố cục ở góc độ này với hình nền máy tính của Trình Lang giống nhau đến lạ.
Cũng là ngồi trên ghế dài, cũng ở dưới tán cây.
Chỉ khác đó là một ngày xuân sang hoa nở.
Còn đây là một đêm đông, gió thổi hiu quạnh.
Tiết trời thay đổi, Trúc Tuế chụp một bức ảnh, nhìn vào điện thoại của mình, trông hơi giống bức ảnh trên máy tính của Trình Lang.
Vào lúc ảnh được chụp, Tống Chân như phát hiện ra điều gì, tầm mắt hướng về không trung của nàng không biết từ lúc nào đã nhìn sang đây.
Cách nửa bồn hoa, trong không gian yên tĩnh, hai người một đứng một ngồi, bốn mắt nhìn nhau.
Trúc Tuế chớp chớp mắt.
Tống Chân lúc đầu là bối rối, nhưng sau khi nhận ra là Trúc Tuế, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Là một nụ cười lớn, đuôi mắt cong cong, lộ răng trắng đều đặn.
Trúc Tuế đã chụp được cảnh này.
Bỏ điện thoại xuống, trên mặt Tống Chân vẫn đang tươi cười, nàng đã đứng lên, Trúc Tuế nhìn nàng, hai người cách nhau mấy mươi mét, vậy mà cô cũng bị cuốn theo cảm xúc của nàng, cũng cong khóe môi lên, nở nụ cười.
"Sao em lại tới đây? Em cũng không gọi điện thoại cho chị nữa, Vinh Thanh Sơn bên kia..."
"Cậu ta không có chuyện gì cả, chỉ là dạo này thất tình nên mới vậy thôi." Trúc Tuế không muốn nói thêm, chậm rãi đến gần Tống Chân, "Còn về việc sao em lại ở đây, thì là do trùng hợp, bình thường chị thích ra đây tản bộ nên lúc đi qua em có vu vơ nhìn một cái, chị đoán xem sau đó thế nào?"
Tống Chân mở to mắt, đôi mắt hạnh tròn xoe, đáng yêu.
Trúc Tuế cười càng tươi, "Sau đó em tình cờ thấy chị ngồi trong này, chị nói xem..."
Trúc Tuế đi đến trước mặt Tống Chân, không dừng bước mà đến khi gần như kề má với nàng, gần đến mức không thể gần thêm mới ngừng lại.
Trúc Tuế cúi đầu, ánh mắt rơi vào đôi mắt quá mức trong trẻo của Tống Chân, đôi mắt ấy trong trẻo sáng ngời như dòng suối trong veo mà chỉ cần nhìn qua một cái thôi cũng có thể thấy được đáy, trong suốt long lanh như sóng nước.
"Em và chị rất có duyên có đúng không?"
Giọng nói hàm chứa ý cười, trầm thấp, tựa như trêu ghẹo.
Nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc, cái cảm giác kia của Tống Chân lại đến nữa rồi, cảm giác mà khi đến gần nàng sẽ thấy ánh mắt Trúc Tuế tràn đầy trìu mến nặng tình, cảm giác này giống như một tấm dưới đan dệt dày đặc, trói chặt nàng lại, không cho nàng trốn thoát khỏi vẻ xinh đẹp nơi đáy mắt đuôi mày đối phương.
Tống Chân nhất thời không nói chuyện, ánh mắt đột nhiên trở nên rụt rè, bộ dáng giống như một chú nai nhỏ.
Trúc Tuế đưa tay ra nắm lấy tay Tống Chân.
Quả nhiên, toàn thân thì thiết giáp đầy đủ nhưng lại quên đeo bao tay, Trúc Tuế sờ vào đôi tay để trần kia, lạnh ngắt.
"Lạnh lắm."
Tống Chân muốn thu tay lại, nhưng Trúc Tuế không cho.
Không những không cho mà còn đút tay Tống Chân vào túi áo khoác của mình, mười ngón tay đan nhau, hơi ấm từ đầu ngón tay Trúc Tuế truyền đến tay Tống Chân.
"Không sao đâu, chỉ cần ủ lại là được rồi."
Trúc Tuế ngẩng đầu nhìn Tống Chân một cái, buồn cười nói, "Em không có sợ lạnh, nhưng mà chị đấy, chị không cảm thấy lạnh à?"
"..."
Thì cũng, có một chút, nhưng mà...
Tống Chân nhìn Trúc Tuế, Trúc Tuế lại cúi đầu xuống, thay đổi tư thế, xoa xoa ngón tay nàng.
Không có gió, ủ như vậy một lúc, ngón tay Tống Chân cũng dần dần ấm lên.
Tống Chân ngơ ngác nhìn Trúc Tuế, lúc Trúc Tuế ngước lên, ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt hai người khóa chặt.
Không biết tại sao, nhưng Trúc Tuế cảm thấy lúc này Tống Chân đặc biệt nghe lời.
Nàng chớp mắt, nhìn vô cùng ngây thơ, đơn thuần.
"Trời lạnh lắm, sao chị còn xuống đây vậy?" Trúc Tuế nhẹ giọng hỏi.
Tống Chân hướng mắt nhìn cô, cô hỏi, nàng ăn ngay nói thật, "Trong nhà không có ai, nên... Muốn xuống đây hít thở không khí chút."
Câu nói này rất vi diệu.
Trúc Tuế hơi nhướn mày, cười rộ lên, "Chị nè, chị nói vậy là trách em tối rồi còn đi ra ngoài, ý tứ là chị nhớ em hả?"
Tống Chân không nói gì, cứ vậy nhìn Trúc Tuế.
Đôi mắt nai ngây thơ sống động phản chiếu khuôn mặt Trúc Tuế, như thể hết thảy trong cặp mắt kia chỉ có duy độc một mình Trúc Tuế vậy.
Tâm tư Trúc Tuế khẽ rục rịch, cô nhẹ giọng như sợ làm phiền đến điều gì, lặp lại, "Là nhớ em đúng không?"
Giọng nói nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, trên mặt cũng không dám biểu lộ biểu cảm gì, sợ dọa Tống Chân chạy mất.
Tống Chân có rất nhiều cách để tránh vấn đề này, đánh trống lảng, cười cười cho qua là có thể tránh được.
Nhưng bầu không khí thật sự quá tốt, tay nàng trong tay đối phương, mười ngón tay đan chặt dần ấm lên, trái tim nàng dường như cũng được đối phương quý trọng mà cẩn thận nâng niu, như sợ nói lớn hay nói sai sẽ làm nàng sợ vậy.
Tống Chân cũng không biết tại sao, trong phút giây đó, nàng lại nương theo bản tâm mà gật đầu.
Giọng nhỏ xíu thẹn thùng thì thầm, "Ừm."
Nói xong thì mới nhận ra mình vừa làm gì, nàng lý trí bổ sung, "Chỉ là, chị không quen, ở nhà một mình."
Sau đó lại chèn thêm câu nữa, "Thường thì giờ này em hay ở nhà."
Nói xong lập tức muốn cắn lưỡi, nói một câu là được rồi còn thêm câu thứ hai, giấu đầu lòi đuôi, sợ người ta không biết mình đang giấu chắc?
Trúc Tuế lại không cười nàng, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống rồi cứ vậy nhìn nàng, như thể cô muốn dùng ánh mắt của mình mà nhìn thấu đến tận đáy lòng nàng.
Cái nhìn chăm chú làm cổ Tống Chân đỏ bừng, nhưng lại hiếm khi không tránh khỏi ánh nhìn đó.
Qua một lúc, gò má nàng cũng phủ lên một lớp phấn hồng, giống như hoa đào đang nở trái mùa trên mặt nàng vậy.
Đôi mắt sáng long lanh, khuôn mặt hồng hào, sắc môi hồng nhuận... Thoạt trông thẹn thùng nhưng cũng vô cùng đáng yêu và ngon miệng.
Trúc Tuế muốn nếm thử Tống Chân một chút.
Vì thế cô chầm chậm cúi mặt xuống, ý thức được Trúc Tuế đang muốn làm gì, sống lưng Tống Chân run lên, nhưng nàng cũng không tránh đi, chỉ nhắm hai mắt lại, bất lực như cá nằm trên thớt, chờ đợi Trúc Tuế...
Nụ hôn bắt đầu thật chậm rãi.
Lúc đầu còn kiềm chế, nhưng rất nhanh đã mất đi khống chế, Tống Chân không thở nổi, càng không thở được, trong cổ họng càng phát ra nhiều âm thanh vỡ vụn, khiến Trúc Tuế càng thêm hưng phấn...
Chờ đến khi Tống Chân lại được hít sâu một hơi không khí trong lành, cả người đã mềm nhũn trong vòng tay đối phương, eo được ôm lấy...
Những cái hôn của Trúc Tuế như vì sao rơi lên mặt Tống Chân, cô nhẹ nhành mổ thêm một cái rồi khàn khàn giọng nói, "Chị, chúng ta về nhà nhé?"
Về nhà... Còn về nhà để làm gì, Tống Chân không cần nghĩ cũng biết...
"Hửm?" Trúc Tuế lại hôn lên vành tai Tống Chân, "Có được không?"
Tống Chân bị Trúc Tuế làm mệt đến nỗi chỉ có thể gật đầu, nức nở nói, "Được, về nhà đi!" Giọng nói của nàng cũng trở nên khàn đặc.
Sau khi vào thang máy Trúc Tuế lại hôn nàng.
Ở bên ngoài còn có thể miễn cưỡng kiềm chế, vào trong nhà cái hôn này lập tức hoàn toàn mất kiểm soát.
Tống Chân cắn môi, nhỏ giọng thở dốc, thút thít nói.
"Đừng ở sofa, vào phòng ngủ..."
Lúc đầu Tống Chân còn có thể đẩy đẩy Trúc Tuế...
Nhưng khi Trúc Tuế vùi đầu xuống, đầu óc Tống Chân hoàn toàn trống rỗng, không mảy may phản kháng nữa, để cô muốn làm gì thì làm...
Cả hai đều mất khống chế.
Sau một trận như vậy, đợi tới khi Tống Chân vào phòng tắm, mắt nàng đã hoa lên đến mức không nhìn rõ đồng hồ trên tường.
Trước khi ngủ nàng cố gắng nhìn vào điện thoại, đã là hơn một giờ đêm, chẳng trách sao lại buồn ngủ đến thế.
"Được rồi, chị, đặt điện thoại xuống đi, ngủ thôi."
Trúc Tuế lấy điện thoại của Tống Chân, ý thức Tống Chân mơ màng.
Lúc lại được ôm vào lòng, Tống Chân ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc, cũng không biết là đụng phải dây thần kinh nào, chợt nhớ đến mình còn có chuyện chưa nói, nàng bỗng thốt lên, "Ngày hôm nay, cảm ơn em."
Dừng một chút, Tống Chân nắm lấy áo ngủ của Trúc Tuế, cảm thán, "Tuế Tuế, em thật tốt."
Tống Chân mê mang, nhưng Trúc Tuế lại ngẩn ra khi nghe những lời này.
"Em tốt lắm sao?" Trúc Tuế nhẹ giọng hỏi Tống Chân.
Tống Chân gật đầu, mắt còn mở không lên, không biết có nghe rõ không.
"Tốt hơn những người khác luôn à?" Trúc Tuế vui đùa.
Tống Chân chậm rãi gật đầu.
Nhưng hành động đơn giản như vậy lại khơi dậy khát vọng trong lòng Trúc Tuế.
Trong lòng Trúc Tuế nôn nao, chợt nói, "Vậy chị nè, chị có muốn thử sống cùng em không?"
"Hửm?" Tống Chân mở hai mắt ra.
Trúc Tuế kìm nén tâm tình kích động, cười lên rồi như bông đùa nói, "Nếu trong lòng chị em tốt như vậy, thì hay là chị ở bên em luôn đi..."
Thấy Tống Chân không phản ứng, Trúc Tuế không khỏi cười nói thêm, "Dù sao chúng ta cũng kết hôn rồi, em thấy tụi mình cũng... Khá là hợp."
Tống Chân nghe hiểu, bối rối mở mắt ra.
Có chút khó tin mà nhìn Trúc Tuế.
Đôi mắt quá mức trong trẻo, không có chút mơ hồ nào, đến nỗi trong lòng Trúc Tuế lộp bộp một chút.
Nhưng cô không biết, trong đầu Tống Chân hiện giờ cũng đang bồn chồn, thắc mắc không biết ý tứ của câu nói này là thế nào, Tống Chân càng nghĩ, nàng lại càng nhớ đến nhà họ Đồng, rồi cả nhà họ Trúc, và cứ thế trong lòng cũng bắt đầu trầm đi.
"Em đừng trêu chị nữa, ngủ đi thôi." Cuối cùng, tâm trí bối rối của Tống Chân kết luận những lời này là Trúc Tuế đang đùa nàng nên mới nói như thế.
"Làm sao chị biết được là em đang nói giỡn?" Trúc Tuế hỏi.
Tống Chân: "Em còn trẻ tuổi như vậy, sau này sẽ gặp được người mà mình thích."
Đến lúc đó, Trúc Tuế sẽ hối hận khi đã ở bên nàng chỉ vì thích hợp.
Trúc Tuế rũ mắt, "Nhưng với những gia đình như bọn em, người thích hợp cũng có thể sống với nhau cả đời, có lẽ thích cũng không quan trọng đến vậy?"
Tống Chân cười, nhẹ nhàng lắc đầu, "Sai rồi, thích vẫn rất quan trọng."
Lời này khiến trong lòng Trúc Tuế hiểu ra rất nhiều, nhất thời cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Nhưng chỉ trong chốc lát như vậy, Tống Chân buồn ngủ đã ngủ thiếp đi.
Trúc Tuế bình tĩnh nhìn Tống Chân trong chốc lát, thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ôm Tống Chân một lát, ngửi mùi hương trên người nàng, nghe tiếng hít thở đều đều của Tống Chân, Trúc Tuế mới dậy tắt đèn tường.
Trong lúc cử động, khuỷu tay vô tình chạm vào cuốn sách đọc giải trí mình đặt nơi đầu giường.
Trúc Tuế ngẩn người, nghĩ đến cái gì, rút tấm bookmark ra.
Dòng chữ trên đó là do cô viết lên trước khi kết hôn, sau khi kết hôn, cố vẫn luôn giữ làm bookmark kẹp vào sách để ở đầu giường.
Mặc niệm hai lần, một lúc sau, Trúc Tuế mới bỏ xuống, tắt đèn.
Sau đó lại kéo Trúc Tuế ôm vào lòng, hôn lên thái dương nàng rồi yên bình chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, dòng chữ cô viết trên bookmark bay bổng, sống động, nằm lặng lẽ trên chiếc tủ cạnh giường.
—— Yêu nhẹ nhàng cũng được, nhưng mong nó bền lâu.
*
Ngày hôm sau, Tống Chân điều chỉnh trạng thái của mình rồi đến Viện nghiên cứu khoa học, Tống Chân gặp phải ánh mắt như bóng với hình của Tả Điềm.
Tả Điềm cũng không nói lời nào, xác nhận Tống Chân vẫn bình thường nên cứ vậy mà nhìn Tống Chân.
Cả trong và ngoài ánh mắt kia đều là sự lên án.
Tống Chân: "..."
Kéo dài suốt một buổi sáng, đến chiều Tống Chân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Hỏi đi hỏi đi, cậu có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh lên, đừng như vậy nữa."
Tả Điềm thì thầm, "Cậu và trưởng khoa Trúc..."
Tống Chân ngẩn ra.
Tả Điềm thấy nàng không biết, giúp nàng bổ sung thông tin cho chuyện trước đó, "Hôm qua, tớ nhìn thấy Trúc Tuế ôm cậu ra khỏi văn phòng của Trình Lang", dừng một chút, như sợ tống Chân còn chưa đủ lo lắng, cô nói thêm, "Còn thêm mấy người nữa cũng nhìn thấy."
Tống Chân ngơ ngác, "Còn ai nữa?"
Tả Điềm thong thả nói, "Cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy người của nhóm một, Viện phó Vinh, người của Quân khu V..."
Tống Chân: "..."
Một hồi sau, nhìn cặp mắt bơ phờ của Tống Chân, Tả Điềm thỏa mãn, lúc này mới chịu nói hết, "Nhưng lúc ấy cậu chưa thay áo khoác thí nghiệm, chỉ có Hứa An Bạch nhận ra bộ quần áo cậu mặc hôm qua thôi, còn mấy người khác vẫn đang hỏi đó là ai."
"Đúng rồi, Viện phó Vinh không có thấy, tớ chỉ thuận miệng nói thôi..."
Tống Chân: "......"
Tống Chân phải đánh Tả Điềm một trận!
Ồn ào nhốn nháo một hồi, cả hai thở hồng hộc ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện, mọi chuyện vẫn khá tốt.
Tống Chân có chút thấp thỏm, "Cậu cảm thấy tớ không nên..."
Ngoài dự kiến của nàng, Tả Điềm lắc đầu, nhưng ngần ngại muốn nói lại thôi.
Tống Chân thấy lạ, "Cậu còn gì muốn hỏi à?"
Tả Điềm khác thường mà thất thần một lát, lẩm bẩm nói, "Alpha thật sự có thể ở bên Beta sao?"
Câu nói này lại đề cập đến một chuyện đang giấu giếm khác, Tống Chân nhất thời không nói nên lời.
Nhưng Tả Điềm lại mất mát cười cười, không nhắc tới nữa, thay vào đó nói: "Dù sao thì tớ cảm thấy trưởng khoa Trúc khá tốt, chúc mừng nha."
"Hai người rất hợp."
*
Trình Lang lựa chọn điều thứ hai, không ngoài dự đoán của Trúc Tuế.
Mấy ngày qua Trúc Tuế đã hoàn thành toàn bộ thủ tục cho cô.
Sau khi điều tra thử nghiệm lâm sàng phát hiện thuốc có vấn đề, trong vòng chưa đầy một tuần thử nghiệm đã bị dừng lại, Trúc Tuế đã tập hợp đầy đủ văn kiện phân công rồi tiễn Trình Lang đi.
Chuyện này như sấm rền gió cuốn, khi bên Quân khu III nhận được tin tức, Trình Lang đã rời đi được hai ngày.
*
Trước khi đi Trình Lang vẫn gặp Tống Chân một lần.
Cô cứ vật mà nhìn Tống Chân, ánh mắt như chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
Tống Chân nhìn lại cô, vô cùng bình tĩnh mà đưa cho Trình Lang những tài liệu mà cô cần, "Thuận buồm xuôi gió."
Dừng một chút, cuối cùng ân cần nói, "Đừng hủy hoại bản thân và tài năng của mình, hy vọng cô sẽ chăm sóc tốt bản thân trong tương lai."
*
Đồng Hướng Lộ đến Quân khu I làm loạn.
Khi Tống Chân biết được, Trúc Tuế đã làm người kia tức giận bỏ đi rồi.
Nghe nói Đồng Hướng Lộ lửa giận ngút trời, nhưng sau đó chỉ đành ngậm ngùi rời khỏi.
*
Ngay sau đó, truyền đến tin tức, Đồng Hướng Lộ trở về Quân khu III.
Sau đó Đồng Vân cũng trở về Quân khu III.
Chỉ còn một số nhân viên nghiên cứu ở lại Quân khu I.
*
Thử nghiệm lâm sàng của nhóm hai bước vào giai đoạn quan trọng.
Mọi người trong Viện nghiên cứu đều chú ý đến, vừa theo dõi chặt chẽ, cũng vừa kiểm soát người ra kẻ vào.
*
Mùa đông năm nay, trận tuyết đầu mùa đến hơi muộn.
Trúc Nghi sắp sinh, khi đến ngày dự sinh, nàng ở tại Đại học Quân y 1.
Ngày nàng nhập viện, Trúc Tuế có đến để giúp đỡ.
Khi cô từ Đại học Quân y trở về Viện nghiên cứu khoa học, Tống Chân đang đợi cô dưới lầu.
Trúc Tuế sửng sốt, Tống Chân kích động nhìn cô, hồi lâu không nói chuyện.
Ý thức được chuyện gì đó đã xảy ra, Trúc Tuế im lặng chờ nàng nói.
Hốc mắt Tống Chân không khỏi ngấn lệ, nàng kìm nén cảm xúc, cuối cùng chuẩn bị sẵn sàng, nói với Trúc Tuế.
"Hôm nay là thời gian cuối cùng của các thai phụ."
Tống Chân vẫn khóc, nàng không ngăn nổi nước mắt hạnh phúc.
"Quá trình theo dõi thử nghiệm lâm sàng kết thúc rồi."
Theo dõi kết thúc, cũng có nghĩa là, đã hoàn thành.
Trúc Tuế còn chưa kịp nói chuyện, đã cảm thấy trên mặt có chút lành lạnh, cô ngẩng đầu lên, thì ra những bông tuyết đầu tiên đã rơi xuống rồi.
Lời chúc mừng bị gián đoạn như thế.
Lát sau, Trúc Tuế đưa tay vuốt nhưng bông tuyết lất phất trên tóc Tống Chân xuống, cười nói.
"Tuyết lành báo hiệu một mùa màng bội thu, hôm nay là một ngày tốt lành đấy chị ạ."