Một mùa hoa nở xuân về nữa lại đến, nửa tháng nghỉ phép đã kết thúc, khi trở lại Viện nghiên cứu khoa học, không chỉ mỗi Tả Điềm mà mọi người trong nhóm hai ai cũng cảm nhận rõ ràng được Tống Chân có hơi khang khác.
Trần Nghiệp, một thành viên trong nhóm, gia nhập với tư cách là thực tập sinh (hiện đã là nhân viên chính thức sau khi tốt nghiệp năm ngoái), theo cảm nhận cá nhân của cậu, Tống Chân trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, đồng thời cũng cười nhiều hơn.
Là bạn và là đàn anh cùng trường, Tả Điềm và Tào Phàm lại có cảm giác khác, đó là Tống Chân giống như đang quay lại dáng vẻ thời đại học.
Nỗ lực chăm chỉ làm việc là có, và tính cách trở lại ngọt ngào như trước cũng có.
Tào Phàm thắc mắc một thời gian, sau đó Tả Điềm lén lút chỉ chỉ khi Tống Chân nói chuyện với Trúc Tuế lúc nào cũng phải dán mặt vào nhau, cuối cùng Tào Phàm cũng muộn màng hiểu được.
Sau khi hiểu ra, anh lại không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Cũng là Alpha à, lần trước... Nhưng mà, trưởng khoa Trúc không giống..."
Đâu chỉ không giống, mà còn rất khác là đằng khác, nhà họ Trúc ở Quân khu I có địa vị thế nào, chỉ dựa vào điều kiện gia đình của Trúc Tuế, cô tốt nhất nên tìm một Omega, nhưng bây giờ lại cùng Tống Chân...
Không phải Tào Phàm cảm thấy Tống Chân không xứng hay gì cả, chỉ là anh cảm thấy, có Trình Lang làm vết xe đổ, thích một Beta có lẽ sẽ ổn định hơn một chút.
Tả Điềm lại rất thoải mái, "Có lẽ cũng không sao, cho dù không có cô ấy, thì hồi đại học mấy Alpha thích Chân Chân cũng không ít."
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Hơn nữa với Trình Lang cũng khác, hai người họ là thanh mai trúc mã, dưới tình yêu còn có cả tình bạn... Khụ, tôi cảm thấy cho dù về sau có là ai thì cũng sẽ không đau buồn nhiều hơn tiến sĩ Trình. Với lại, ngay cả tiến sĩ Trình cậu ấy cũng có thể buông bỏ, vậy còn trở ngại nào mà cậu ấy không vượt được chứ? Nếu muốn có một mối quan hệ, vậy thì chọn một người tốt vẫn hơn là tạm chấp nhận mà, anh thấy có đúng không?"
Tào Phàm chuyển mắt, cảm thấy như vậy cũng đúng.
Nhìn qua Tống Chân, cho dù không nói là rất xinh đẹp thì cũng phải là ưa nhìn, làm cho người xung quanh rất thoải mái, khi còn ở Đại học Quân y, dù cho là lúc còn đi học hay sau khi đã làm việc tại phòng thí nghiệm, luôn có những bông đào không màng tất cả mà theo đuổi nàng, Beta thích Tống Chân, Alpha cũng thích Tống Chân...
Trong ấn tượng của Tào Phàm, ngay cả hoa khôi của trường cũng không có nhiều người theo đuổi như Tống Chân.
Nhưng trước đây có Trình Lang, đa số mấy người theo đuổi kia tò mò tìm hiểu, biết được cả hai là thanh mai trúc mã, thêm nữa Trình Lang lại là Alpha cấp cao, cuối cùng cũng hết hi vọng.
Còn có một số ít không cam tâm, nhưng thì giờ cho Tống Chân học còn muốn không đủ lấy đâu mà quan tâm đến bọn họ, mà Trình Lang cũng có cách của riêng mình, về cơ bản thì cứ tới một người lại đi một người thôi.
Hiện tại...
Anh lại nhìn về hướng Tả Điềm đã chỉ, Tống Chân đang cong mắt cười, ngẩng đầu nhìn Trúc Tuế, Trúc Tuế quay lưng về phía Tào Phàm, anh không thấy được mặt, thế nhưng tiếng cười tươi vui và bả vai run lên là không thể giấu được, rõ ràng cũng rất vui vẻ.
Nhìn kĩ một lúc, Tào Phàm cũng không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy hai người họ thực sự rất hợp, rất xứng đôi.
Từ khí chất đến ngoại hình, chiều cao đều rất hợp.
Khẽ cười một tiếng, Tào Phàm lắc đầu, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, chỉ cần Tống Chân vui là được rồi.
Nghĩ vậy, anh cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Nhóm hai chỉ có mấy người, Tả Điềm đã biết, Tào Phàm cũng biết, Tống Chân cảm giác được, dần dần cũng ngầm hiểu mà không còn tránh né, vì thế mỗi khi Trúc Tuế đến đây, Tống Chân sai vặt cũng thuận tay hơn.
Thậm chí còn có chút ngạo kiều.
Ngạo kiều đến nỗi làm cho cậu đàn em đầu gỗ duy nhất trong tổ ngơ ngơ không hiểu thế này là thế nào.
"Chị Điềm, cô Tống lại nhờ trưởng khoa sao chép lại số liệu cho chị ấy, đây là lần thứ ba trong tháng rồi á, trưởng khoa chỉ nên đến để đưa tư liệu thôi chứ, như vậy có phải..."
Một ngày nọ, Trần Nghiệp lén đến bên tai Tả Điềm nói nhỏ.
Tả Điềm cho rằng Trần Nghiệp đã nhận ra gì đó, đang chờ cậu nói tiếp, ai ngờ câu tiếp theo của Trần Nghiệp lại là, "Mặc dù thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Z đã thành công, Viện nghiên cứu khoa học cũng hứa hẹn sau khi thuốc được đưa ra thị trường sẽ khen thưởng chiến công hạng nhất, nhưng mà, ỷ vào lập được công mà sai sử lãnh đạo có phải không được tốt lắm không, tuy rằng trưởng khoa Trúc không phải nhân viên nghiên cứu, nhưng người ta có gia đình làm chỗ dựa vững chắc mà, chúng ta..."
"..." Khoảnh khắc đó, Tả Điềm mới cảm nhận sâu sắc được thế nào gọi là niềm vui nỗi buồn của con người không tương thông*.
(*) Đây là một câu nói của Lỗ Tấn, xuất phát từ bài tiểu luận 小杂感 (Tạm dịch những cảm xúc nhỏ nhặt) của ông. Có nghĩa đơn giản là con người lớn lên trong những hoàn cảnh khác nhau, là những cá thể khác nhau, nhìn thế giới theo nhiều hướng, nên những gì họ cảm nhận, những cảm xúc của họ cũng sẽ khác nhau. Hmu hmu tại vì không có thông tin cũng như bản dịch nào về bài tiểu luận này hết nên mn chịu khó đọc cái câu dịch sida của tui nha.
Tả Điềm: "Rồi sao nữa?"
Trần Nghiệp khẽ thấp giọng, "Nếu không thì chị nói với cô Tống đi, đừng làm vậy nữa... Em thấy cô Tống cũng dễ nói chuyện..."
Nói còn chưa dứt lời, Tả Điềm đã cao giọng hét lớn, "Tống Chân, nhóc đàn em này nói cậu sai sử trưởng khoa của tụi mình là không đúng, sợ cậu ăn hiếp người ta, cậu nói một câu xem nào!"
Giọng nói vang vọng trong phòng thí nghiệm, làm hai mắt Trần Nghiệp trợn tròn.
Tống Chân sửng sốt một chút, từ màn hình máy tính ngẩng đầu lên, "Hả?"
Tả Điềm bước tới nhìn xem, Trúc Tuế đang sao chép số liệu thử nghiệm lâm sàng Alpha cho Tống Chân, một số trong đó có vấn đề, lát nữa Tống Chân sẽ lấy những số liệu này để tiến hành thí nghiệm rồi đối chiếu với kết quả thực tế xem có đúng không.
Đúng vậy, lâm sàng thuốc thử Z đã hoàn thành, bây giờ đang tiến hành theo quy trình của bên quân khu, bọn họ không cần làm gì nhiều nữa, phần lớn mọi việc đều rơi vào tay Viện trưởng và Viện phó Vinh, đó là dùng thân phận của họ đi liên lạc, giao lưu với các Quân khu khác, thảo luận xem khi nào phê duyệt giấy phép sản xuất dược phẩm, khi nào khen thưởng chiến công hạng nhất, khi nào được đánh giá là hoàn thành.
Không chỉ có Viện nghiên cứu khoa học mà các cơ quan truyền thông lớn trên cả nước cũng đưa tin về việc này, Tống Chân cũng đã nhận lời phỏng vấn vài lần.
Không chỉ có ở trong nước mà các tin tức toàn cầu cũng đang tập trung vào thuốc ổn định có tên mã Z của Hoa Quốc, thảo luận tới thảo luận lui, luôn trong trạng thái háo hức chờ đợi thành phẩm của loại thuốc này.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một hội nghị trao đổi kinh nghiệm nghiên cứu khoa học quy mô toàn cầu về thuốc thử Z sẽ được tổ chức tại Quân khu I.
Hội nghị lần này đứng ở lập trường của Hoa Quốc, thực ra vốn định không tổ chức, dù sao số hiệu thuốc cũng chưa được phê chuẩn nhưng thực sự không chịu nổi những lời hỏi thăm liên tục từ các nhân vật lớn trong lĩnh vực dược phẩm trên thế giới.
Các tổ chức lớn trên thế giới đều đến Quân khu I hỏi thăm, muốn không tổ chức cũng không được.
Tiến trình tiếp theo Tả Điềm hiểu rõ, trong lòng Tống Chân cũng hiểu rõ.
Nhưng mà cái này thì khác, trong quá trình kết thúc lâm sàng thuốc thử Alpha, có quá nhiều việc phải làm, họ không thể đồng thời phân tích chi tiết số liệu của thuốc thử Alpha được, cuối cùng Tống Chân quyết định bỏ qua, chỉ tập trung vào quá trình kết thúc lâm sàng thuốc thử Z trong thời gian đó, sau khi kết thúc là đến phiên chuẩn bị giấy tờ để xin số hiệu cho thuốc...
Bây giờ Tống Chân lại lấy số liệu Alpha ra phân tích, Tả Điềm cảm thấy có chút không ổn, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy như vậy rất phù hợp với tính cách của Tống Chân, đối với chuyện liên quan đến nghiên cứu khoa học, Tống Chân không bao giờ bắt đầu rồi bỏ dở, ngay cả khi số liệu của Alpha lúc này đã không còn giá trị tham khảo nàng cũng sẽ xem lại.
Dù sao sau khi thuốc thử Z được phê chuẩn số hiệu, về lâu dài, thuốc ổn định sẽ được đổi mới trên cơ sở của Z, chuẩn bị trước cũng tốt, chưa kể gần đây cũng rảnh rỗi.
Đối với việc Tống Chân tiếp tục phân tích số liệu này, Tả Điềm không có ý kiến gì.
Tống Chân đã làm một thời gian, hiện tại làm lại cũng bình thường.
Nhưng Tống Chân không nhận ra mình đang bị trêu ghẹo, nên Tả Điềm lặp lại lần nữa.
Lặp lại xong, tầm mắt nhìn qua Trúc Tuế rồi bông đùa nói, "Cậu xem, trưởng khoa của chúng ta không phải nhân viên nghiên cứu, sao cậu cứ lôi kéo cô ấy theo vậy? Ỷ mình lập công mà coi cấp trên thành trợ lí luôn hả, Chân Chân?"
"..."
Tống Chân không nói nên lời, nhưng nàng cũng thật sự có lý do riêng, "Vậy thì cậu đến đây làm đi, hoặc là Trần Nghiệp cũng được, nhưng nói trước nha, vô đây làm mà chép sai là tui trừ tiền thưởng của mấy người đó."
Lời này khiến Trúc Tuế bên cạnh bật cười.
Đúng vậy, cô là Alpha cấp S, cộng thêm việc đã trải qua huấn luyện, cô gần như chỉ cần nhìn qua là có thể nhớ, lúc trước cô thấy Tống Chân lo liệu nhiều việc không xuể nên giúp nàng sao chép số liệu một lần, ai ngờ làm một lần là không thoát được thân, cô chép vừa nhanh vừa tốt, đương nhiên cô Tống sẽ không buông tha sức lao động này.
Trong công việc, trước giờ Tống Chân chưa bao giờ khách sáo với đồng nghiệp hay nhân viên chứ đừng nói tới cái sức lao động tại gia này, những lúc cô không có việc gì làm, hiển nhiên nàng muốn sai sử thế nào thì sai sử thế đó.
Trúc Tuế nhàn nhã viết xong nét cuối cùng, đóng nắp bút lại, không chờ Tả Điềm đáp lại lời khi nãy, cô đã cầm tờ số liệu vừa chép xong của mình lên, cười hỏi Tống Chân, "Bọn họ chép sai bị trừ tiền thưởng, còn em chép đúng, vậy cô Tống thấy có nên..."
Tống Chân trừng mắt, nhanh miệng nói, "Em là cấp trên của chị!"
Tiền thưởng của Trúc Tuế không thuộc về quyền hạn của nàng.
Trúc Tuế cười cong mắt, chậm rãi dùng ngón tay thon dài búng nhẹ tờ giấy, thong thả nói, "Tiền thưởng chị không quản được, nhưng mà nhóm trưởng Tống ơi, chắc cũng phải có phần thưởng thêm hay gì đó chứ?"
"Muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn, chị không sợ lần sau em đình công à?"
Tống Chân nghẹn lời dưới cái nhìn của Trúc Tuế.
Phần thưởng, thật ra cũng ngầm cho rồi, nhưng mà... Chuyện trong phòng ngủ ở nhà... Đâu thể nào khoe ra đây được?
Tả Điềm bên cạnh muốn mù cả mắt.
Chậc, ban ngày ban mặt mà ở đây bày trò tán tỉnh, cặp đôi đáng ghét này, về phòng của mấy người mà làm!
Trần Nghiệp cũng không nói được lời nào, nhưng mà cậu là bị hành động của Tả Điềm dọa sợ, thu mình lại một bên không dám nói gì.
Tả Điềm ho một tiếng, lúc Tống Chân và Trúc Tuế quay sang nhìn, lại ho tiếp tiếng thứ hai.
Trúc Tuế: "Cổ họng cô khó chịu sao?"
Tả Điềm: "..."
Cô bỏ cuộc, ậm ừ rồi bỏ đi, cô không chịu nổi bầu không khí này, đứng đó có cảm giác như mình là cái bóng đèn công suất lớn vậy.
Trần Nghiệp cũng muốn bỏ chạy, nhưng bị Trúc Tuế gọi lại, Trần Nghiệp muốn khóc, trong lòng hét to chị Điềm hại em!
Nhưng lại thấy Trúc Tuế bình bình nói, "Lần sau muốn nói gì cứ nói thẳng là được, không sao đâu."
"Về phần những số liệu này không có sai sử gì cả, một là vì tôi đang rảnh rỗi, hai là tôi thích hợp để làm, còn cuối cùng..."
Trúc Tuế nhìn về phía Tống Chân, "Là tôi nguyện ý."
Bị đôi mắt dài long lanh nhìn chằm chằm trước mặt đồng nghiệp, Tống Chân bỗng nhiên có chút quắn quéo.
Trúc Tuế cũng biết Tống Chân dễ ngại, cô còn có việc nên để số liệu xuống, chép xong cũng không ở lại đây nữa, thu dọn đồ đạc của mình rồi đứng dậy.
Trước khi đi còn thâm ý mà gõ gõ lên bàn, nhìn Tống Chân nói, "Tuy là lấy tự nguyện làm tiền đề, nhưng mà nếu có khen thưởng thêm thì đương nhiên là em đây càng thích."
Cô đi khỏi, Trần Nghiệp cảm động không nhịn được mà nói, "Không ngờ trưởng khoa dễ nói chuyện như vậy, tốt quá đi mất."
Tả Điềm: "..."
Tống Chân: "..."
Sau khi khen xong, Trần Nghiệp lại lo lắng hợp lí: "Nhưng mà nhóm trưởng cũng đừng thường xuyên nhờ vả trưởng khoa như vậy, em cảm thấy..."
Đầu óc Tống Chân ong ong, nàng niết trán, trong đầu chỉ toàn ánh mắt trước khi rời đi của Trúc Tuế, Trần Nghiệp nói được một nửa, Tống Chân đã xen ngang, "Được rồi, chị biết rồi, nhưng mà việc thì vẫn phải có người làm, không thì cậu tới giúp đi?"
Số liệu của Alpha vừa cũ kĩ vừa phức tạp, nghe được Tống Chân nhờ hỗ trợ...
Trần Nghiệp lập tức quay xe, "Đương nhiên, mọi chuyện vẫn do nhóm trưởng quyết định, em, thí nghiệm của em ở phòng bên cạnh đang tiến hành, vậy, em đi qua làm cho xong đây!"
Lắp bánh xe vô chân rồi chuồn lẹ thôi!
Đợi cửa đóng lại, Tả Điềm lắc đầu lẩm bẩm, "Người nào đó hạnh phúc ghê ta, còn lừa cả nhóc đàn em nữa chứ, chậc chậc!"
Tống Chân ném một cục giấy về phía Tả Điềm, giả vờ tức giận, "Cậu đủ rồi đó, đừng có chọc tớ!"
Tả Điềm cười nói, "Tớ chọc cậu á hả, tớ đang ghen tị với cậu mà?"
"Có gì mà hâm mộ, không thì cậu tìm một người là được mà." Tống Chân nhanh chóng trả lời.
Nhưng nói xong lại thật lâu không có ai đáp lại, Tống Chân ngẩn người, ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời, không hiểu sao nàng lại cảm thấy vẻ mặt Tả Điềm có chút cô đơn, Tống Chân kì lạ gọi, "Điềm Điềm, cậu sao vậy?"
Tả Điềm bừng tỉnh, vội vàng nói không có gì, sau đó nói cô cũng còn thí nghiệm chưa làm xong, đi sang bên cạnh xem.
Lúc đầu Tống Chân không nghĩ có chuyện gì, nhưng khi người đi rồi nàng lại cảm thấy không đúng.
Thí nghiệm gần đây không phải đều do Trần Nghiệp làm sao, ngày nào Tả Điềm cũng chỉ rong chơi, làm gì có làm thí nghiệm gì?
Nhưng người đã đi rồi, Tống Chân cảm thấy có gì đó không ổn nên đi tìm Tả Điềm, đi qua phòng thí nghiệm bên cạnh không có, không biết đã đi đâu rồi.
Ra khỏi phòng thí nghiệm lại gặp nhân viên nghiên cứu của Quân khu V, "Cô Tống, cô ở đây sao, à, mấy thứ này gửi cho cô Tả."
Một cái túi, Tống Chân mở ra nhìn nhìn, "Đây là gì vậy?"
"À, là đặc sản ở Quân khu V, người dẫn đầu đoàn đội chúng tôi bảo tôi đem đến đây tặng cô Tả, nói là lúc trước đã hứa với cô ấy."
"Ồ." Đồng ý xong, đối phương đang chuẩn bị rời đi, trong đầu Tống Chân chợt lóe lên điều gì, nàng gọi người kia lại, "Chờ một chút, hôm nay Hứa An Bạch có việc sao, chẳng phải thường ngày anh ấy hay tự mình đưa tới à?"
Hứa An Bạch cùng Tả Điềm có quan hệ tốt đã không phải chuyện gì bí mật, ai cũng biết.
Câu này làm người đến tặng đồ gãi đầu, "Chắc là không phải công vụ. Có thể là việc riêng gì đó không thể bỏ được, nếu không thì cũng không để tôi đưa đến."
"À, tôi chỉ tò mò chút thôi, vậy, phiền anh rồi."
"Không có gì không có gì."
Người đã đi, đồ thì ở lại.
Trùng hợp là, một lúc sau, Tống Chân đang lướt vòng bạn bè, tình cờ thấy được cập nhật trạng thái của Hứa An Bạch, hỏi có ai muốn lập đội với anh trong game không, nói là buổi chiều rảnh rỗi.
Tống Chân cảm thấy kì lạ, Trần Nghiệp đã trả lời, Trần Nghiệp báo danh muốn chơi, hơn nữa còn tag thêm Tả Điềm.
Nhưng chờ vài phút sau, Hứa An Bạch lại xóa trạng thái.
"..."
Chỉ là, có cảm giác thực vi diệu.
Nhưng Tống Chân cũng không rõ sao hai người kia lại thế này, nói không chừng là giận dỗi, thế là nàng tiếp tục cắm mặt vào máy tính, không để ý đến việc này, cũng không đặt trong lòng cho nên, một lúc sau, khi Tả Điềm quay lại, nhìn thấy túi đặc sản kia rồi nhíu mày, đương nhiên Tống Chân cũng không chú ý tới.
*
Số hiệu thuốc được phê chuẩn vào giữa tháng tư.
Đồng thời ra quyết định hội nghị trao đổi quốc tế về thuốc thử Z ở Quân khu I sẽ được tổ chức vào đầu tháng năm.
Mà trong thời gian qua, Tống Chân cuối cùng cũng xác định được những phần nàng cảm thấy có vấn đề trong kho số liệu khổng lồ của Alpha, một khi đã xác định được phạm vi, lượng công việc cũng ít đi đáng kể, từ từ chia nhỏ ra xử lí là được.
Nhưng niềm vui vì xác định được phạm vi vấn đề cũng không kéo dài được mấy ngày, một chậu nước lạnh lại đổ xuống, vì Đồng Như đã khởi hành sớm đến Quân khu I.
Sớm hơn hai tuần, trước khi đến không có một chút tin tức nào.
Hôm đó Tống Chân tan làm như thường lệ, vừa bước ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, định gọi điện cho Trúc Tuế, vừa bấm số đã đụng phải một người phụ nữ trung niên đang đợi ở cửa.
Tóc dài, nét mặt dịu dàng, quần áo ngăn nắp gọn gàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng.
Năm tháng không để lại bao nhiêu dấu vết trên gương mặt bà, có thể nói là hoàn toàn trùng khớp với Đồng Nhu mà Tống Chân gặp khi còn nhỏ.
Không thể nói cảm giác lúc đó thế nào, nhưng Tống Chân biết mình đang hoảng sợ.
Đồng thời, Đồng Vân ở sau lưng Đồng Nhu chắc chắn đã nhìn thấy cảm xúc chân thực của nàng trong khoảnh khắc đó.
"Xin chào, cô là cô Tống, Tống Chân phải không?"
Lát sau, Đồng Nhu cong môi mỉm cười.
"Tôi là Đồng Nhu của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, là Viện trưởng đương nhiệm, chắc cô đã từng nghe qua."
Đâu chỉ là nghe qua...
Đồng Nhu đưa tay ra, ưu nhã giơ lên không trung, mỉm cười nói, "Tiếc là lần trước không gặp được cô, tôi cũng rất xin lỗi vì hành vi trước đây của Tiểu Lộ ở Quân khu I, vì vậy sau khi đến Quân khu I, để bày tỏ thành ý của mình, vừa xuống máy bay chúng tôi đã đến thẳng khoa Tuyến tố, muốn thay mặt Viện nghiên cứu Quân khu III bày tỏ lời xin lỗi chân thành nhất tới khoa Tuyến tố."
Tống Chân nhìn bàn tay giữa không trung kia, chậm rãi duỗi tay ra, gượng cười.
"Viện trưởng Đồng, lần đầu gặp mặt..."
Nói còn chưa dứt lời, Đồng Nhu trước mặt đã hơi nghiêng đầu, ánh mắt không hề chớp nhìn vào mặt Tống Chân, cười hỏi, "Ồ, là lần đầu sao?"
"Nhưng sao tôi lại cảm thấy, cô Tống rất giống một người bạn của tôi nhỉ."
Cánh tay đang giữa không trung của Tống Chân run lên, ngay sau đó, bị Đồng Nhu nắm chặt lấy.
Đồng Nhu đánh giá Tống Chân, nhẹ giọng nói: "Lúc đầu tôi còn không chắc lắm, nhưng nhìn một lúc, thật khéo, càng nhìn lại càng giống."
Đồng Nhu cười rộ lên.
Tống Chân cảm thấy đằng sau nụ cười này là một sự lạnh lẽo đến tận cùng.
___________
Mỗi lần Đồng Nhu xuất hiện là một lần ám ảnh:)))