Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Thực ra cách nói chuyện của Đồng Nhu không có vấn đề gì cả.

Âm thanh nhẹ nhàng, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười, là kiểu cười mà khi nhìn vào sẽ không ai cho là đặc biệt giả tạo, nụ cười hiền lành, cũng không có cảm giác trịch thượng.

Biểu hiện rất đáng thưởng thức.

Là một hậu bối, theo lý mà nói, ngoại trừ thân thiện lễ phép tiếp đón nồng nhiệt nàng không nên có bất kì một phản ứng nào khác.

Nhưng những câu vừa rồi của Đồng Nhu, cộng với thân phận của Tống Chân và sự xuất hiện đột ngột của bà, khiến cho Tống Chân không thể phòng ngừa, không kịp chuẩn bị tâm lí...

Nếu nàng biết tin sớm hơn một chút thì đã có thể điều chỉnh tâm thái.

Nhưng lại cứ vậy mà đụng mặt nhau, nhìn thấy Đồng Nhu, một số phản ứng cơ bản nhất như kinh hãi, khó tin biểu hiện ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nàng không kiềm chế được...

Không kiềm chế được, nên ở khoảng cách gần như vậy, hiển nhiên cũng đã bị Đồng Nhu và Đồng Vân tóm lấy.

Đầu óc Tống Chân nhất thời trống rỗng, nàng cúi thấp đầu, ép mình bình tĩnh lại.

Đồng Nhu không buông tay ra, vẫn nắm chặt, bà khẽ động mày, dùng ánh mắt thâm sâu đánh giá Tống Chân, muốn nhìn xem tiếp theo nàng sẽ có phản ứng bất ngờ gì.

Trước khi ngẩng đầu lên, Tống Chân lại khác thường mà dùng sức nắm lại tay bà.

Cái bắt tay vốn dĩ do bà toàn quyền khống chế lúc này đã trộn lẫn với lực nắm của người đối diện, tầm mắt hai người chạm nhau trên không trung, thế trận đột nhiên trở về ngang tài ngang sức.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tống Chân trước mắt ngẩng đầu, vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên, mỉm cười nói, "Viện trưởng Đồng nói vậy làm tôi bối rối quá, tôi vừa cẩn thận suy nghĩ lại một chút, tôi đúng là lần đầu tiên gặp mặt Viện trưởng Đồng, trước đây cũng không thể nói là chưa từng nhìn thấy, nhưng đó đều là trên tạp chí, cho dù là tôi biết ngài, thì ngài cũng không biết tôi."

"Về việc bạn của ngài... Xin hỏi, bạn ngài tên họ là gì?"

Đồng Nhu bị hỏi lại nhướn mày lên, rồi cụp mắt xuống một chốc, "Là một người bạn cũ nhiều năm về trước."

Tống Chân lại bắt tay Đồng Nhu giây lát, sau đó buông tay, Đồng Nhu cũng không làm khó, Tống Chân buông tay, bà cũng theo đó mà thả ra.

Tống Chân vừa rồi và hiện tại cứ như hai người khác nhau, nàng mỉm cười, không né tránh, còn nhiệt tình tò mò dò hỏi, "Vậy thì thật là trùng hợp quá, nói không chừng là họ hàng của cha mẹ tôi! Viện trưởng Đồng ngài..."

Đồng Nhu đúng lúc ngắt lời, chậm rãi nói, "Kì lạ, khi cô Tống nói chuyện thì lại có cảm giác không giống lắm."

Tống Chân không khỏi dừng một chút, "Vậy sao?"

"Đúng vậy, có lẽ là lớn tuổi, trí nhớ không còn như trước đây nên nhận nhầm rồi."

Vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng đó, không có chút cảm xúc nào, những mỗi một câu ngắt lời đều dẫn Tống Chân đến đường cụt, làm nàng không thể truy hỏi thêm nữa.

Tống Chân cắn chặt răng, cứ vậy nhìn nhau mỉm cười, cuộc trò chuyện dừng lại giây lát.

Đồng Vân có chút kinh ngạc, không ngờ mấy câu ngắn ngủi lại khiến hai người như đang ngầm đấu trí qua nụ cười như vậy.

Cô biết tính tình của Đồng Nhu như thế nào, nhưng không ngờ Tống Chân thoạt nhìn hiền lành trầm tính lại có thể chịu được khí chất của mẹ cô, hơn nữa còn ẩn giấu khí thế kiên định.


"Viện trưởng Đồng ngài đang là tráng niên, sao lại lớn tuổi cơ chứ." Cuối cùng Tống Chân vẫn nói ra một câu khách sáo.

Trong mắt Đồng Nhu, lời nói của Tống Chân không trúc trắc nhưng cũng không chân thành, đôi mắt lấp lánh sắc bén, có cảm giác thông thấu, khó có thể đánh lừa.

Thật ra, cũng có chút thú vị.

Cánh cửa sau lưng mở ra, Trúc Tuế đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, cô đóng cửa trên hành lang, vừa quay đầu nhìn lại đã chứng kiến cảnh này.

Khoảnh khắc thấy rõ kia là Đồng Nhu, Trúc Tuế cũng kinh ngạc, không hiểu rõ tình huống lắm, trong lòng bồn chồn nhưng trên mặt không hiện, cô theo bản năng đi đến bên cạnh Tống Chân.

Đến gần, không đợi cô lên tiếng, Tống Chân đã chủ động kéo cô đến cạnh mình, đâu vào đấy nói, "Trưởng khoa Trúc đến đúng lúc lắm, đây là Viện trưởng Đồng, tôi vừa tan làm gặp được, nói là đến để thay Đồng nhị tiểu thư xin lỗi."

Lại cười bất đắc dĩ với Trúc Tuế, "Nhưng chuyện của Đồng nhị tiểu thư, tôi chỉ là một nhóm trưởng trong khoa, tìm tôi nói cũng vô ích, cô đến vừa đúng lúc."

Trúc Tuế cố tình cường điệu, kinh ngạc nói: "Ồ, lại đến xin lỗi?"

Từ "Lại" được dùng rất có tính ám chỉ.

Đồng Nhu rất bình tĩnh.

Đồng Vân nghe thấy lại nhíu mày.

Sau khi xác nhận mọi người đều nghe được, lúc này Trúc Tuế mới quay lại, như thể vừa nhận ra, thân thiện nói, "Ôi, thật đúng là Viện trưởng Đồng, Viện trưởng Đồng, chào ngài, đã lâu không gặp."

Đồng Nhu đương nhiên nhận ra Trúc Tuế, lần trước người đến lương thượng chuyện tạ lỗi với phu nhân Brown, đại diện cho khoa Tuyến tố đến tham gia chính là Trúc Tuế.

Tầm mắt bà đảo qua lại giữa Trúc Tuế và Tống Chân, Đồng Nhu chậm rãi nở nụ cười xã giao, gật đầu nói, "Trưởng khoa Trúc, đã lâu không gặp."

*

Cuối cùng cũng tìm được Viện phó Vinh, Viện phó Vinh báo cáo với Viện trưởng, Trúc Tuế hàn huyên với Đồng Nhu mấy câu, Viện phó Vinh cũng nhanh chóng đến nơi, đưa người đến văn phòng Viện trưởng để tiếp đãi.

Đồng Nhu không kinh ngạc, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Chỉ là trước khi rời đi, bà nhìn Tống Chân, sau đó khen một câu, "Cô Tống tuổi trẻ tài cao, chúc mừng thuốc thử Z thành công."

Tống Chân hơi gật đầu, "Viện trưởng Đồng quá khen rồi."

Đồng Nhu lộ ra nụ cười không rõ ý vị, theo Viện phó Vinh rời đi.

*

Đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.

Sau khi theo Viện phó Vinh đến văn phòng, Đồng Nhu thực sự nói về chuyện trước đây của Đồng Hướng Lộ, thật sự đến xin lỗi, nói là cảm thấy vô cùng có lỗi với Quân khu I, vốn dĩ đã dặn dò Đồng Hướng Lộ ở lại đây theo dõi số liệu thử nghiệm, nhưng kết quả Đồng Hướng Lộ lại trẻ con không hiểu chuyện, bởi vì chuyện cá nhân mà chạy về Quân khu III, mong Viện trưởng Viện nghiên cứu khoa học quân khu I lượng thứ.

Chuyện này đã trôi qua rất lâu, bây giờ Đồng Nhu nhắc lại, đương nhiên chỉ có thứ lỗi.


Bà hạ mình, Viện trưởng cũng không thể lên giọng trách móc.

Tiếp đãi một chốc, hỏi mục đích đến sớm, Đồng Nhu nói rằng đến đây để nghỉ phép, thuận tiện chờ hội nghị giao lưu được tổ chức luôn.

Hội nghị giao lưu tập hợp rất nhiều những nhà khoa học nghiên cứu về dược phẩm trên thế giới, có không ít người Đồng Nhu quen biết, vì vậy muốn gặp trước mấy người bạn cũ của mình.

Nói vậy cũng hợp lí, Đồng Nhu quanh năm ở Quân khu III, bởi vì công việc nên ra nước ngoài là chuyện không thể, trừ khi mấy người bạn nước ngoài đó đến Hoa Quốc chơi chứ nếu không thì bình thường không thể gặp được, nguyên nhân tới sớm hợp tình hợp lí, Viện trưởng cũng chỉ có thể gật đầu.

Lúc tiễn người đi, muốn thu xếp chỗ ở cho cả hai, nhưng Đồng Nhu nói bọn họ đã tìm được rồi, không cần lo lắng.

Viện trưởng còn nói được gì, chỉ có thể đưa người ra tới cửa, mỉm cười vẫy tay tạm biệt.

*

Đồng Nhu đột nhiên đến đây, ngày đó Tống Chân rất lo lắng.

Nhưng sau đó, lại mai danh ẩn tích, phải đến một tuần trước khi hội nghị giao lưu được diễn ra, mới chuyển đến khách sạn chung với các nhà khoa học đến tham dự khác.

Có vẻ như, họ không làm gì cả, từ tin tức của Vưu đội bên kia thì đúng thật là bà ta và con gái lớn của mình đến Quân khu I chơi một tuần.

Tống Chân không rõ Đồng Nhu định làm gì, hoặc là nói, sẽ làm gì.

Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, nàng không phải đối thủ của Đồng Nhu, cũng không có ý định ra tay trước.

Trong khoảng thời gian này hai bên nước sông không phạm nước giếng, đó chính là tốt nhất.

Về phần hội nghị giao lưu có xảy ra chuyện gì không, Tống Chân chỉ có thể nói, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, cũng không còn cách nào khác.

Nghĩ vậy, Tống Chân vẫn như thường mà đi làm, đi tập thể hình, sau đó uống một ít thuốc để chuẩn bị mang thai.

Đúng vậy, lần trước sau khi nói với Trúc Tuế sẽ cùng nhau nuôi dưỡng đứa trẻ thêm mấy năm, nàng đã đi kiểm tra sức khỏe, báo cáo cho thấy cơ thể không có vấn đề gì, nên nàng bắt đầu chuẩn bị cho việc mang thai theo lời khuyên của bác sĩ.

Tập thể hình lúc đầu có hơi khó thích ứng nhưng dần rồi cũng quen.

Còn thuốc chuẩn bị cho việc mang thai, có lần nàng mang đến văn phòng, Trần Nghiệp hỏi nàng có phải bị bệnh gì không, Tống Chân im lặng một chút, trực tiếp nói là thuốc của Trúc Tuế, Trần Nghiệp nhìn tên thuốc, chạy đến hỏi Tả Điềm, Tả Điềm và Tống Chân đã từng cùng thực tập ở khoa Phụ sản của Đại học Quân y, lúc đó cô đang uống nước, sau khi nghe Trần Nghiệp hỏi, Tả Điềm đã phun hết cả ra.

Cảnh tượng khá buồn cười, Tống Chân liếc nhìn vài cái, sau đó dưới cái nhìn của Tả Điềm, chột dạ ôm tài liệu bỏ chạy.

Nàng không có hỏi chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng thấy tâm trạng Trần Nghiệp có vẻ không tốt lắm, Tống Chân cũng vui.

Nhóc con này là một hạt giống tốt, có điều đầu óc chậm chạp, có hơi tối dạ, đành chịu thôi!

Trước khi hội nghị giao lưu diễn ra, Tống Chân và Tả Điềm hẹn nhau đi mua quần áo cho buổi hội nghị đó.

Trúc Tuế lái xe chở hai người, Tả Điềm xem qua vài thương hiệu, Trúc Tuế giới thiệu vài thương hiệu, cuối cùng hai người mỗi người mua hai ba bộ, nhưng Tả Điềm vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhất quyết đòi thêm một cái ghim cài áo cho phù hợp với trang phục, cuối cùng ba người lại chạy đến cửa hàng trang sức.


Thương hiệu lần này do Trúc Tuế chọn, Tả Điềm yêu cầu loại nào đắt tiền một chút nên cô đưa đến một thương hiệu cao cấp nhận đặt hàng riêng.

Khi Tống Chân nhìn thấy giá cả, nàng bỗng ý thức được có sự khác biệt rất lớn trong cách hiểu về nhu cầu thiết yếu hằng ngày giữa nàng và Trúc Tuế.

Cũng không phải là không mua nổi, nhưng mà, Tống Chân vẫn cảm thấy đau ví.

Trúc Tuế lại làm vẻ mặt rất nghiêm túc, khuyên cả hai, "Sự kiện này có được mấy lần trong đời đâu cơ chứ, lần này không mặc đẹp thì sau này khen thưởng cũng phải mặc đẹp thôi, chi bằng bây giờ hai người giải quyết dứt điểm luôn."

Lý do rất hợp lí.

Tả Điềm nghĩ một chút, cảm thấy mình sắp 30 tuổi rồi, cô cũng không nghĩ mình sẽ còn lập được công lao to lớn gì nữa, thôi thì cứ đầu tư một lần đi.

Tống Chân bất đắc dĩ nhìn Trúc Tuế, Trúc Tuế đưa tay chỉnh lại tóc bên tai nàng, cười nói, "Nếu chị đau lòng thì em đưa thẻ cho chị nhé?"

Nói xong câu này, cô thu ngón tay về, như vô tình mà cọ vào vành tai Tống Chân, ghé sát mặt, thấp giọng bổ sung, "Theo lý mà nói thì, toàn bộ tiền bạc trong nhà đều là của chị, chị có muốn thu thẻ của em luôn không?"

Tống Chân chịu không nổi lời âu yếm này, bị Trúc Tuế nhìn chằm chằm một lúc lâu, nàng cũng đành lặng lẽ đi vào.

Ánh mắt Trúc Tuế rất tinh tế, chọn vài chiếc ghim cài áo để nhân viên lấy ra, cũng không cần giới thiệu về tay nghề hay kiểu dáng.

Tống Chân chọn hai cái, Tả Điềm bên kia đang rối rắm nhờ nàng đi qua chọn giúp.

Khi Tống Chân đi tìm Trúc Tuế, dưới ánh đèn rực rỡ lung linh của cửa hàng trang sức, Trúc Tuế đang dựa vào quầy, động tác nhìn có vẻ vô tư nhưng thật ra là kết quả của việc rèn luyện hàng ngày đã thấm sâu vào trong cốt tủy, nên khi thả lỏng, cả vai lưng đều thẳng tắp, từ xa trông đến đã cảm thấy cô có một thân hình rất đẹp.

Dưới ánh đèn, Tống Chân yêu thích mái tóc dài vừa phải kia, được chiếu sáng khiến cho nó trông thật óng ả mềm mại.

Ánh mắt Trúc Tuế tập trung nhìn vào tủ kính, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, nét mặt sáng sửa nhưng đồng thời cũng mang đến sự lạnh lùng ẩn giấu.

Tống Chân nhìn theo ánh mắt của cô, trong lòng chợt khựng lại một cái.

Tủ trưng bày mà Trúc Tuế đang xem là... Nhẫn...

Nhẫn đôi.

Hoàn cảnh kết hôn của bọn họ tương đối đặc biệt nên chỉ lấy giấy chứng nhận, lúc ấy... Tống Chân không nghĩ đến, cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến.

Cho nên mãi đến hiện tại, hai người họ vẫn chưa có nhẫn đôi.

"Em đang xem cái gì vậy?" Tống Chân nói.

Trúc Tuế sửng sốt một chút, quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Tống Chân, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói, "À, nhẫn của thương hiệu này, cũng, khá đẹp."

Nghĩ đến gì đó, Trúc Tuế hơi cụp mắt, vu vơ mà chỉ vào tủ kính, lại hỏi nàng, "Chị cảm thấy sao?"

Biểu hiện rất bình thường, nhưng nếu giọng nói không căng thẳng như vậy thì sẽ tốt hơn.

Tống Chân nhìn thoáng qua ngón tay cô, nhếch khóe môi lên, cố ý giả ngơ nói: "Em thích thì mua đi, về đeo cho vui cũng được."

Trúc Tuế còn chưa kịp trả lời nửa câu đầu, nghe đến nửa câu sau thì nụ cười sắp nở ra trên miệng đã cứng đờ, sau đó nhận ra điều gì, cô lại chậm rãi thu lại.

Vẻ mặt kia thú vị cực kì, mắt Tống Chân không hề chớp mà dán chặt vào mặt cô, muốn xem tiếp theo cô sẽ làm thế nào.

Trúc Tuế không nhìn Tống Chân, cụp mi xuống, ánh mắt ảm đạm, vô thức co các đốt ngón tay lại, sau đó ngước mắt lên rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Thôi bỏ đi, lúc trước không được phép đeo trang sức trong quá trình huấn luyện, bây giờ đeo cũng không quen."


"Thật à?" Tống Chân không khỏi muốn cười.

Ánh mắt Trúc Tuế không cam lòng một lúc, sau đó cũng cười lên, một nụ cười che đậy, "Chuyện này có gì mà phải nói dối."

Đồ lừa đảo.

Tống Chân lại nhướn mày nhìn về phía tủ kính, không nhịn được mà độc ác hỏi, "Em chắc không? Chị cảm thấy tay em đeo nhẫn sẽ rất đẹp."

Trúc Tuế không hiểu ý tứ đằng sau câu trêu chọc của Tống Chân, cô im lặng nhìn nàng một lúc, như đang đọc biểu cảm của nàng.

Nhưng không đợi hai người có thời gian nói tiếp, Tả Điềm đã quay lại, cô chọn xong rồi.

Cuộc trò chuyện cứ vậy bị gián đoạn, không tiếp tục được nữa, thế là ba người trả tiền rồi rời đi, chỉ để lại cô nhân viên ở tủ trưng bày nhẫn đôi không nói nên lời.

*

"Tôi giới thiệu cái này đẹp như vậy, mới rồi còn nhìn rất lâu, giờ tự nhiên lại không muốn nữa."

Khách hàng đã đi hết, cô nhân viên vừa cúi đầu xếp lại hộp đựng nhẫn, vừa lẩm bẩm nói.

"Cô giới thiệu cái nào vậy?" Bỗng nhiên có một giọng nói hỏi.

Cô nhân viên không chút suy nghĩ cầm món đồ vừa nhắc lên, cầm lên mới cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu.

Ngạc nhiên thay, vị khách vừa rồi đã quay lại.

Cô nhân viên tưởng rằng là Trúc Tuế đổi ý muốn mua, nhìn về phía sau Tống Chân, nhưng phát hiện chỉ có mình nàng, có chút mất mát nhưng vẫn đặt chiếc nhẫn lên trên tủ kính rồi nói: "Cái này là một cặp. Là sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi năm nay, có đính kim cương bên trong và hoa văn bên ngoài, rất thích hợp để..."

Giới thiệu còn chưa hết, Tống Chân đã cầm nhẫn lên nhìn thoáng qua, không chút nghĩ ngợi nói, "Vậy lấy một đôi đi."

Cô nhân viên ngẩn người, có chút bối rối, "Cái này, cái này hiện không có hàng, phải đặt..."

"Vậy tôi đặt một đôi, thanh toán ngay bây giờ sao?"

Tống Chân ngẩng đầu lên, sóng mắt lưu chuyển dưới ánh đèn, nói cười vui vẻ.

Thanh toán xong, Tống Chân chờ lấy hàng, khi nhận được cặp nhẫn là một ngày trước hội nghị giao lưu.

Buổi sáng hôm hội nghị diễn ra, Tống Chân mặc âu phục, đeo ghim cài áo, sau khi xác nhận mình trong gương gọn gàng ngăn nắp, nàng lại nhìn chăm chú vào bàn trang điểm trong phòng cho khách, tự hỏi một lát, cuối cùng mở ngăn kéo đầu tiên ra.

Kéo ra, hộp nhẫn hôm qua vừa nhận được đang lặng lẽ nằm bên trong.

Tống Chân đưa tay cầm lên, nhưng không mở ra, nàng lẳng lặng nhìn lớp nhung bên ngoài của chiếc hộp, hộp nhẫn lúc này đang lần lượt chạm qua các ngón tay của nàng, giống như trái tim nàng, không biết phải đưa ra quyết định như thế nào...

Chờ khi hộp nhẫn đã chạm qua hết các ngón tay, Tống Chân khẽ thở dài, nàng đã đưa ra quyết định.

Nàng nhẹ nhàng thuận theo trái tim, cất hộp nhẫn vào túi áo.

Sức nặng của hộp nhẫn rơi vào trong túi, như có một niềm vui nho nhỏ nào đó bùng nổ trong nội tâm nàng, chợt làm cho cả người thêm kiên định.

Lại lần nữa nhìn vào gương để chỉnh trang dáng vẻ quần áo của mình, sau đó Tống Chân mỉm cười, xoay người bước ra ngoài.

__________

huhu muốn edit xong chương sau luôn tại có thú zị nhưng mà dài quá à:((( Tui sẽ cố cho xong trong nay mai luôn tại tui sắp phải đi học rùi... Mà, ai chưa đọc QT bộ này thì chuẩn bị đội mũ bảo hiểm nha:))) hehe


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận