Khi nhìn thấy Trúc Tuế thay xong quần áo, Tống Chân có chút ngơ ngẩn.
Trúc Tuế mặc quân phục màu trắng, lúc đi ra từ phòng ngủ cô đang chỉnh lại khuy măng sét, nhìn thấy Tống Chân, cô cũng nhướn mày cười nói, "Sao chị lại nhìn em với ánh mắt đó?"
Tống Chân giơ tay chỉ, "Tóc, của em..."
Tóc Trúc Tuế dài vừa phải, qua tai, ngang vai, từ khi gặp nhau đến bây giờ vẫn luôn để như vậy, Trúc Tuế không nuôi dài nữa, nhưng mỗi lần đi cắt tóc cô cũng không cắt ngắn hơn.
Ngày thường cô sẽ xõa tóc, nhưng hôm nay thì khác, tóc được buộc lên, chỉ còn một vài sợ không thể cột được mà rũ xuống bên tai, còn lại thì được buộc lại thành một đuôi ngựa nhỏ phía sau đầu.
Trúc Tuế đưa tay chạm vào, sau đó mới phản ứng lại, "À, buộc lại cho có tinh thần một chút."
Ngẩng đầu, "Chị thấy không đẹp hả?"
"Không phải." Tống Chân vội vàng xua tay.
Không có không đẹp, mà là khi buộc lên khí chất của cô trở nên giỏi giang sáng sủa hơn.
Đường nét khuôn mặt Trúc Tuế tương đối sắc, mắt dài, mũi thẳng, không cần trang điểm vẫn da trắng môi đỏ, bình thường đã rất đẹp, hôm nay lại còn buộc tóc lên, để lộ chiếc cổ thon thả, quai hàm rõ nét, cùng với những ngón tay thon dài đang chỉnh trang lại trang phục...
Tống Chân chợt cảm thấy ngứa ngáy.
Là một sĩ quan tình báo của Cục III Bộ An ninh Quốc gia, Trúc Tuế không bao giờ lơ là trong việc rèn luyện thể chất hàng ngày, hơn nữa, vì giới tính thứ hai là nữ, cho nên mặc dù eo thon chân dài mặc quần áo nhìn có vẻ mảnh khảnh, gầy gò, nhưng cơ bắp trên người có không ít, cốt lõi không yếu, sức bật cũng không tồi...
"Rất, rất đẹp." Tống Chân đột nhiên lắp bắp.
Trúc Tuế vốn không để ý, dùng ánh mắt trêu Tống Chân một chút, sau đó đột nhiên dừng lại, ngẫm nghĩ nói, "Chị đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Cô đi đến trước mặt Tống Chân, cố ý đưa mặt lại gần nhìn nàng, giọng nói rất khẽ.
Tống Chân nhìn đôi mắt dài chuyển động gần trong gang tấc, lóe ra những tia sáng vụn vỡ, cô cúi mặt xuống, khi hai cánh môi chỉ còn cách nhau một chút, Trúc Tuế bỗng nói chuyện, toàn bộ hơi thở phả lên môi nàng, "Sao mặt chị lại đỏ?"
Mỹ nhân mê hoặc, ánh mắt chạm nhau, Tống Chân bối rối hồi lâu vẫn không thốt ra được chữ nào.
Sau một lúc bối rối, Trúc Tuế trước mặt chợt nở nụ cười, nụ cười xán lạn không chút kìm nén.
Tống Chân lúc này mới nhận ra là Trúc Tuế đang trêu cợt mình, chân thành đến gần như vậy thì ra cũng chỉ muốn nhìn nàng thất thần không nói nên lời mà thôi.
Tống Chân: "..."
Cắn môi, có hơi bực nội.
Giữa mày hơi nhăn lại, biểu cảm sinh động, hậm hực đáng yêu.
Trúc Tuế nhịn không được nữa, lại cười lên.
Tống Chân nhăn mặt, "Em..."
Lời còn chưa nói xong thì Trúc Tuế đã ôm lấy nàng, vùi mặt trên vai nàng cười, vừa cười vừa nói: "Chị, sao chị lại đáng yêu vậy chứ, trên người em có chỗ nào mà chị chưa từng nhìn thấy đâu? Sao lại còn đỏ mặt nữa?"
"Chị, rõ ràng chị bị em chơi, đáng yêu chỗ nào chứ!"
Trúc Tuế không chút nghĩ ngợi, hạ giọng nói, "Chị bị em chơi rất đáng yêu!"
Lời này mang theo chút gì đó vô lại lưu manh mà chỉ người lớn mới hiểu được, Tống Chân ngẩn người, mặt càng đỏ hơn, tức giận đẩy Trúc Tuế ra, nhưng Trúc Tuế ôm nàng không buông, còn dụi đầu vào cổ nàng cọ cọ, da thịt cọ sát vào nhau, Tống Chân nhạy cảm nổi hết da gà.
Nhốn nháo một lúc, Tống Chân bị cọ nhũn người, trán Trúc Tuế áp vào trán nàng, khi mặt cô cúi xuống, nàng theo phản xạ có điều kiện mà tách môi ra, tiếng nước nhỏ vụn vang lên, nàng lại chiều ý cô làm loạn.
Hôn xong, trong nhà yên tĩnh trở lại.
Tim Tống Chân đập nhanh đến mức màng nhĩ rung lên, nàng choáng váng mơ hồ, đôi mắt dần mất đi tiêu cự.
Trúc Tuế ôm lấy Tống Chân không buông ra, hơi thở cũng dồn dập, cô lại lần nữa vùi mặt vào vai Tống Chân để bình ổn hô hấp.
Hôm nay là ngày khai mạc hội nghị giao lưu quốc tế, họ là những nhân vật quan trong, không thể vắng mặt.
Nhốn nháo thì nhốn nháo, nhưng không thể để mất không chế, còn phải đi nữa.
"Được rồi, được rồi, đến lúc nên đi rồi." Tống Chân hồi phục tinh thần, cảm thấy đầu óc vẫn còn tê dại, theo bản năng đẩy Trúc Tuế.
Trúc Tuế siết chặt vòng tay, ôm chặt Tống Chân lại thêm một chút, vùi mặt vào vai nàng, giọng nói trầm thấp.
"Em biết rồi."
"Eo chị thon quá đi, lại còn thơm nữa, đúng là bảo bối nhà chúng ta."
Tống Chân muốn đẩy ra, nhưng vừa đưa tay đã nghe Trúc Tuế khàn khàn nói mấy lời này, trái tim lại rung động, vui sướng trong lòng như muốn tràn ra ngoài.
Bàn tay định đẩy người cuối cùng lại đặt lên vai Trúc Tuế, Tống Chân cụp mắt thỏa mãn, nhẹ giọng nói, "Chị biết."
Là đại bảo bối của Trúc Tuế.
Nàng biết.
*
Khi đến Viện nghiên cứu khoa học, Tống Chân không khỏi có chút lo lắng, trong ngoài Viện nghiên cứu khoa học đều giăng đèn kết hoa, treo biểu ngữ và cờ chào mừng, đã bắt đầu trang trí từ tuần trước, ngày đó Tống Chân nhìn thấy đã kinh ngạc, hôm nay tổ chức hội nghị, xe đỗ bên ngoài, bước đến cổng chính nàng vẫn cảm thấy xúc động.
Mùa xuân vừa bắt đầu.
Cái lạnh vẫn chưa hoàn toàn tan đi, nhưng đã có thể rũ bỏ những bộ quần áo dày nặng.
Ánh ban mai chiếu rực rỡ trên nền đất, trong lúc Tống Chân chờ Trúc Tuế đến, nàng cứ vậy đứng ở cổng chính, lắng nghe những tiếng động xung quanh, ngắm nhìn dáng vẻ Viện nghiên cứu được trang hoàng như một buổi lễ kỷ niệm.
Lễ kỷ niệm, cũng được mà phải không? Loại thuốc ổn định đầu tiên ra đời, các học giả từ khắp nơi trên thế giới đổ về nơi đây.
Gọi là lễ kỷ niệm, theo Tống Chân cảm thấy cũng rất phù hợp.
Những biểu ngữ chúc mừng được treo ở cổng, những lá cờ chào mừng rực rỡ, còn có cả các quân nhân mặc quân phục trang trọng đứng dày đặc cũng lại trang nghiêm, hết thảy, hết thảy những điều này là vì sự ra đời của thuốc thử Z.
Trước khi xin số hiệu thuốc, Tống chân đã phát biểu trước toàn thể Viện nghiên cứu, Viện trưởng cũng đã khen ngợi Tống Chân trước toàn thể mọi người, nàng gần như đã nhận được tất cả các bằng khen danh dự của Viện nghiên cứu khoa học, bao gồm cả chuyện lần đó của phu nhân Brown.
Và hôm nay, với tư cách là Tống Chân - người sáng lập thuốc thử Z, nàng sẽ đứng trước các học giả từ khắp nơi trên thế giới đang có mặt ở nơi này.
Đứng trước bọn họ.
Đứng trước toàn thế giới.
Long trọng và đẹp đẽ.
Dù là trong hay ngoài đều vô cùng xuất sắc.
Mặt trời theo thời gian thay đổi góc độ, khi Trúc Tuế tìm thấy Tống Chân, nàng đang đứng thẳng tắp ở cổng chính của Viện nghiên cứu khoa học, ánh dương nhỏ vụn rơi xuống, nắng vàng như thiêu đốt rồi mãnh liệt vỡ vụn đáp trên người nàng.
Khoảnh khắc đó, tắm mình trong ánh bình minh, Tống Chân đẹp tựa ảo mộng, mang theo chút gì thần thánh khó tả.
Trong mắt Trúc Tuế, cô cảm giác Tống Chân bỗng thật xa cách với trần thế, cảm giác xa cách lạ lẫm này khiến cô có chút hoảng sợ.
Vì vậy, ngay sau đó, Trúc Tuế đặt tay lên vai Tống Chân, cái chạm làm Tống Chân thu hồi tầm mắt từ nơi xa xăm, trên khuôn mặt có lại biểu cảm, cả người trong nháy mắt chân thật hẳn lên, trở lại thành một con người bình thường, đứng bên cạnh Trúc Tuế.
Trúc Tuế lựa lời nói, "Chị, chị đang nghĩ gì vậy?"
Tống Chân chớp chớp mắt, thu hồi ánh mắt từ nơi xa xăm, quay lại, sau đó lại nhìn vào vô tận.
"Chị đang nghĩ, có phải cảnh tượng mẹ nhìn thấy năm ấy có phải cũng như thế này không."
Năm ấy, khoảnh khắc huy hoàng nhất, những lời khen ngợi có phải cũng hoành tráng như vậy không?
Có chăng nàng đang đứng trên con đường mà mẹ nàng đã đứng, thể nghiệm cảnh tượng mà mẹ từng trải qua?
Trong phút giây này, quá khứ và hiện tại tựa hồ đan xen chồng chéo vào nhau.
Khung cảnh mơ hồ mà nàng từng nhìn thấy từ góc độ của một người ngoài cuộc khi còn rất nhỏ giờ đây đã trở thành hiện thực, và nàng, từ một người ngoài cuộc chỉ đứng ngắm nhìn bức tranh từ xa, nay đã trở thành trung tâm của bức tranh ấy.
Nàng đang đứng ở vị trí mà mẹ từng đứng, đang tham dự vào tất thảy những điều này.
Vận mệnh, đúng là thật kỳ diệu.
Tống Chân nhìn tay mình, khẽ mỉm cười.
"Chị vốn tưởng rằng sẽ phải rất lâu mới chờ được ngày này, nhưng bây giờ nó thực sự đến rồi, cảm giác có chút đột ngột."
Trong mắt người ngoài, tốc độ nghiên cứu khoa học của Tống Chân có thể ví như đang ngồi tên lửa, ở tuổi 25, độ tuổi mà các nhà nghiên cứu khoa học khác chẳng là gì, nàng đã vô cùng thành công trong nghiên cứu phát minh thuốc thử Z, vinh dự trở thành người đầu tiên phát triển thành công thuốc ổn định trên thế giới, tiền đồ sau này, quả thực không thể tưởng tượng...
Tuy vậy, đối với Tống Chân, ngày này đến không muộn, nhưng cũng không sớm.
Mấy mươi năm chờ đợi, mấy mươi năm tích lũy, Tống Chân chẳng thể nhớ mình đã phải tăng ca bao lần, đã thức trắng bao đêm ở phòng thí nghiệm, còn cả khi còn nhỏ, phải mất biết bao lâu nàng mới có thể thuyết phục chính mình, đừng quá lưu luyến người thân, đừng quá lưu luyến người phụ nữ trong trí nhớ kia, bà ấy... Đã không thể quay lại nữa rồi.
"Chị còn cảm thấy lấy tính cách của chị để đối mặt với cảnh tượng này có chút kì lạ, mẹ chị thì phù hợp hơn."
"Bà ấy luôn là dáng vẻ không để mọi thứ vào trong mắt, bà kiêu ngạo, vô cùng đặc biệt..."
Tống Chân hoàn toàn không nhìn Trúc Tuế, sau khi thu hồi tầm mắt, chỉ hơi cúi đầu, như là đau buồn, cũng tựa như đang hồi tưởng.
Trúc Tuế muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Tống Chân.
"Hình như trước nay chị chưa từng kể cho em nghe về bà ấy..."
"Nếu sau này có cơ hội chị sẽ kể, bà ấy, là kiểu người mà tất cả mọi người đều sẽ thích..."
"Bà cũng là người tài năng nhất trong tất cả các nhà nghiên cứu mà chị biết..."
Ngay cả Đồng Hướng Lộ, người mà nàng cảm thấy là tài năng nhất trong thế hệ này, cũng chẳng là gì trước mặt mẹ nàng.
Một ngôi sao dù có sáng đến mấy cũng đâu thể nào tranh đua với mặt trời mặt trăng?
Kém hơn, cũng không thể sánh bằng.
Đúng là, thật đáng tiếc...
Bên trong có tiếng nhạc vang lên, Tống Chân hồi thần, lắc đầu rồi bật cười.
"Ôi, lại nghĩ nhiều rồi, lẽ ra hôm nay nên vui vẻ mới phải, làm em mất hứng rồi."
"Không có." Trúc Tuế thấu hiểu nói, "Ở trước mặt mọi người mới là mất hứng, ở trước mặt em, là thích hợp."
Tống Chân ngẩn người, nhìn về phía Trúc Tuế, vẻ mặt Trúc Tuế lộ ra bao dung và thấu hiểu, mỉm cười với nàng.
Dần dần, Tống Chân cũng bị ảnh hưởng, cũng cười rộ lên với Trúc Tuế.
*
Đầu tiên là đến khoa Tuyến tố trước, gặp mọi người để kiểm tra lần cuối.
Trúc Tuế phụ trách công việc tiếp đãi mọi người, chào hỏi xong, Viện phó Vinh gọi cô vào khán phòng trước.
Nhân vật trung tâm hôm nay là Tống Chân, Tả Điềm giúp nàng xem lại bản thảo lần cuối, sau đó là sửa chữa chi tiết.
Đầu tiên là thảo luận, sau đó là sửa sai, cuối cùng là xem lại lần nữa xem câu từ có logic không.
Lật đến trang cuối cùng, Tả Điềm vẫn có chút không yên tâm, "Cậu thật sự muốn nói đến triển vọng à?"
Lúc viết đoạn này đã tranh luận, bây giờ nhắc đến lần nữa, Tống Chân cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
"Phải nói chứ, sao cậu lại hỏi vậy."
Tả Điềm chần chừ, cắn môi đọc, "Một ngày nào đó trong tương lai, tôi tin rằng tỷ lệ sinh nhất định sẽ tăng trở lại..."
Tả Điềm ngẩng đầu, "Đội ngũ chúng ta là những người trẻ tuổi, nói như vậy có phải hơi ngông cuồng rồi không, tỉ lệ sinh là vấn đề đa chiều, các nhà di truyền học về con người cũng chưa nghiên cứu xong, chúng ta chỉ nghiên cứu phát minh thuốc ổn định mà nói vậy có phải hơi..."
Cuồng vọng.
Tả Điềm cảm thấy nếu họ nói như vậy sẽ là cuồng vọng.
Lời không nói hết, nhưng từ hôm qua Tống Chân đã hiểu ý của cô.
Vậy mà, khi cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tống Chân cầm một cái hộp, vẻ mặt như suy tư điều gì, Tả Điềm thấy là biết đối phương không để ý đến lời cô nói, không khỏi ho mạnh hai tiếng.
Tống Chân đúng là không để ý, nghe tiếng ho thì hoàn hồn, rũ mắt một chốc rồi lại cái lý do kia để thoái thác.
"Chỉ là triển vọng thôi mà, tớ chỉ muốn nói cho mọi người biết mong muốn đạt được trong tương lai thôi, cũng được mà đúng không?"
"..."
Tả Điềm đặt bản thảo xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi được rồi, cậu cảm thấy muốn nói thì nói đi, người đạt được chiến công hạng nhất của Hoa Quốc đương nhiên có lập trường để nói, già trẻ không quan trọng, dù sao thì chúng ta cũng tạo được thành tựu mà đúng không..."
Tống Chân cười rộ lên, "Được rồi, đừng lo lắng, nói là hội nghị giao lưu nhưng mà trên nguyên tắc vẫn do chúng ta lên tiếng, là sân nhà của chúng ta."
Tả Điềm: "Tớ không muốn..."
Cô không muốn những tên tuổi lớn trên thế giới kia lấy chuyện này ra để nói Tống Chân là kẻ ngạo mạn, tự cao tự đại.
"Tớ hiểu mà, không sao đâu, yên tâm."
Nói cũng đã nói hết lời, Tả Điềm đành từ bỏ, im lặng.
Im lặng một lát, nhìn sang cái hộp trên tay Tống Chân, Tả Điềm kinh ngạc hỏi, "Đây chẳng phải là hộp của cái ghim cài áo mua ở cửa hàng trang sức kia sao, đây là... Không phải, ghim cài áo với kẹp tóc cậu đã đeo rồi, cái này... Sao tớ lại cảm thấy là hộp nhẫn nhỉ?"
Tống Chân cũng không kiêng dè gì Tả Điềm, khẽ cười, mở hộp ra, "Xin chúc mừng, cậu đoán đúng rồi!"
Một đôi nhẫn cặp lấp lánh bling bilng chói muốn mù cả mắt chó của cẩu độc thân Tả Điềm.
Tả Điềm: "..."
Tả Điềm: "Cho dù tớ là chó, thì cũng không rộng lượng đến mức để cậu vác dao đến xẻ thịt đâu, thật quá đáng!"
"Không phải, tớ đang rối một chuyện, không thì cậu giúp quyết định đi."
Tả Điềm nghiêng đầu.
Tống Chân lấy ra một cái nhẫn, nói ra băn khoăn của mình, "Cậu nói xem, tớ nên tặng một chiếc, hay là tặng một đôi đây?"
"?" Tả Điềm hoang mang thực sự, "Có gì khác nhau à? Một đôi hay một chiếc thì cẩu độc thân bọn tớ cũng ăn cơm chó thôi mà?"
"... Không phải."
Sự khác biệt này rất nhỏ, Tống Chân không cách nào nói cho rõ ràng.
Vì thế dừng một chút Tống Chân mới nói, "Tặng một đôi, chắc chắn là cả hai đều phải đeo, nhưng mà nếu tặng một chiếc thì em ấy sẽ vui, còn một chiếc khác thì tớ vẫn giữ lại, cậu cảm thấy nên làm thế nào?"
"Vấn đề của cậu nằm ở chỗ nào vậy? Hơn nữa, có phải cậu có hiểu lầm gì về tớ rồi không, cậu cảm thấy tớ có thể hiểu được mấy màn tình thú giữa mấy người yêu nhau à?"
Tống Chân vô tội chớp chớp mắt nhìn Tả Điềm, nhìn chằm chằm vào cô, ý muốn cô trả lời.
Tả Điềm chịu thua, trợn mắt khoanh tay nói, "Nếu cậu đã thành tâm muốn hỏi, vậy thì tớ đây sẵn lòng trả lời, trưởng khoa của chúng ta chắc chắn sẽ thích một đôi."
Tống Chân xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, "Nhưng tớ cảm thấy tặng một chiếc tốt hơn."
"..." Tả Điềm, "Vậy rồi còn hỏi tớ làm gì?"
"Ừm, nhưng mà tớ cũng cảm thấy tặng một đôi thì em ấy sẽ vui hơn."
Lần này, chiếc cẩu độc thân Tả Điềm tức muốn khóc lớn, giận dữ trừng mắt nhìn Tống Chân một cái rồi bỏ đi.
Cơm chó này tôi xin khiếu! Cáo từ!!
Mà trong phòng, Tống Chân lấy nhẫn ra rồi lại bỏ vào hộp, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng nàng lấy ra một chiếc, chỉ để lại chiếc của Trúc Tuế trong hộp, sau đó bỏ hộp vào túi.
Chiếc còn lại nàng cho vào túi áo vest, lỡ giữa đường có hối hận thì còn cứu được.
Nàng... Để lúc đó quyết định sau!
*
Hội nghị giao lưu đúng giờ khai mạc.
Khi Tống Chân đến khán phòng, mặt trời bên ngoài đang chiếu sáng rực rõ, thấu đến lớp kính hoa văn trong suốt của khán phòng.
Nàng mỉm cười bước vào, dưới ánh mắt của mọi người, nàng cầm tài liệu, theo lời giới thiệu của Viện trưởng và tiếng vỗ tay như sấm dậy mà bước đi.
Đồng Nhu đang ngồi ở hàng ghế đầu, khi Tống Chân nhìn bao quát khán phòng đã nhìn thấy bà.
Đồng Nhu vẫn là dáng vẻ dịu dàng, mỉm cười vỗ tay, ngoài mặt tựa hồ không có gì không ổn.
Khi nàng nhìn thấy, có một học giả ngồi bên cạnh Đồng Nhu, lúc Tống Chân nhìn đi chỗ khác, người nọ quay đầu nhìn về phía Đồng Nhu, Đồng Nhu nhỏ giọng giao lưu với người nọ, Tống Chân cảm giác có gì đó lóe lên trong đầu, nàng muốn nhìn thêm một cái, nhưng Viện trưởng đã gọi nàng, Tống Chân không còn cách nào khác, chỉ đành thôi nhìn khắp nơi, cầm bản thảo của mình đi lên sân khấu.
Sau phần giới thiệu trang trọng, sau những tràng pháo tay nồng nhiệt, Viện trưởng nhường vị trí lại cho Tống Chân.
Tống Chân đứng dưới ánh đèn trung tâm, thử micro.
Đối diện với ánh mắt của những học giả xuất sắc nhất thế giới, nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, mỉm cười nói, "Xin chào mọi người, chào mừng đến với buổi hội nghị giao lưu về thuốc thử Z, tiếp theo đây, tôi xin được giải thích về ý tưởng cũng như hiệu quả nghiên cứu phát triển thuốc thử Z."
Tiếng vỗ tay như sấm lại lần nữa vang lên.
Tống Chân gật đầu với khán thính phòng, hắng giọng, rồi bắt đầu bài phát biểu của mình.
Bản thảo của bài phát biểu này đã được chuẩn bị trong nửa tháng, ngoại trừ phần triển vọng mà Tống Chân kiên quyết thêm vào, phần còn lại đều rất phù hợp và hoàn hảo.
Trước mặt những người lãnh đạo hàng đầu thế giới trong lĩnh vực nghiên cứu phát triển dược phẩm, giọng nói của Tống Chân vẫn rất trôi chảy, diễn thuyết lưu loát, ban đầu còn có chút căng thẳng, nhưng sau vài tràng pháo tay, nàng đã hoàn toàn thích ứng với tiết tấu của buổi hội nghị, nắm bắt được sự chú ý của toàn khán phòng, tạo nên một bài phát biểu vô cùng xuất sắc.
Đồng Vân ở dưới cũng lắng nghe, vỗ tay, trong lúc đó, cô cũng thường xuyên nhìn về phía Đồng Nhu, ánh mắt có chút lo lắng.
Đồng Nhu cũng vỗ tay, sắc mặt bà bình tĩnh hơn rất nhiều, chăm chú lắng nghe như đang xem một bài phát biểu thông thường.
Điện thoại của Đồng Vân rung lên, cô lấy ra, là tin nhắn của Đồng Hướng Lộ.
【 Chị, thế nào rồi? 】
Đồng Vân: 【 Đang phát biểu 】
【 Có khi nào mẹ đoán sai rồi không, em cảm thấy Tống Chân càng giống với...】
Đồng Vân: 【 Đó là quyết định của mẹ, em có thể thay đổi được sao? 】
Bên kia im lặng một lát, sau đó uể oải thỏa hiệp,【 Được rồi 】
Đồng Hướng Lộ: 【 Đúng rồi, đồ hai người muốn hôm qua đã gửi rồi, chị...】
【 Đã nhận được, dùng rồi, hôm qua bận quá nên quên chưa trả lời em 】
Đồng Hướng Lộ: 【 Aiz, sao em lại không được đi theo chứ? Bây giờ em rất muốn đi xem chuyện gì đang xảy ra...】
Đồng Vân: 【 Em tỉnh mộng đi, trước đây em đã gây bao nhiêu chuyện rồi, hiện tại ở lại Quân khu III là tốt nhất, thuốc điều hòa lúc trước không phải vừa thất bại sao, cố lên, mẹ đang trông cậy vào em làm ra thành quả đấy! 】
【 Đừng nhắc đến thuốc điều hòa nữa, đầu em sắp trọc rồi, sao Tống Chân lại có thể làm được chứ, trước đây chẳng phải... Cho dù có cô ta có là vậy thì sao cô ta lại làm được chứ...】
Đồng Vân: 【 Được rồi, chút nữa tối rồi nói chuyện sau, hiện tại không hàn huyên, chị đang có chút lo lắng 】
Gửi xong tin nhắn cuối cùng, Tống Chân trên sân khấu cũng đã phát biểu xong.
Phía dưới âm thanh thảo luận càng thêm sôi nổi, nhưng nụ cười trên môi Đồng Nhu lại hạ xuống, như đang suy tư điều gì.
Đồng Vân có chút bối rối, vội nhìn về phía màn hình trên sân khấu, khi nhìn thấy dòng chữ đang hiện trên màn hình, cũng có chút khó tin.
"Đây... Tăng tỉ lệ sinh, có ngông cuồng quá rồi không?" Đồng Vân nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đồng Nhu: "Có lẽ sẽ có thể làm được chăng?"
Đồng Vân kinh ngạc, "Có thể ạ?"
"Nếu như... Có lẽ vậy, dù sao người ta cũng làm ra được thuốc điều hòa rồi, con cảm thấy còn có gì không có khả năng nữa?"
Đồng Vân lại im lặng, cắn môi nói, "Nhưng mà chúng ta..."
"Đừng ngây thơ, cũng không phải con chưa từng chứng kiến thuốc điều hòa như thế nào, trước đây Viện nghiên cứu Quân khu III mở họp, ai cũng nghĩ rằng phải dùng cả thập kỷ để có thể có được bước đột phá, vậy,à Tống Chân chỉ mất bốn năm, hơn nữa, bốn năm này được tính từ lúc dự án thuốc thử Z được thành lập, lấy thời gian này, chưa chắc cái gì mới là không bình thường đâu."
Đồng Vân mờ mịt.
Đồng Nhu: "Được rồi, xem đi, xem mẹ đoán đúng hay không."
Vừa mới dứt lời, học giả bên cạnh đã kích động quay đầu lại nói chuyện với Đồng Nhu, Đồng Nhu mỉm cười đối diện với học giả kia, kiên nhẫn nói chuyện với ông, tiếp tục sắm vai thân phận Viện trưởng của mình.
Tống Chân nói xong, hội nghị giao lưu chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là nói về thuốc, không ngừng có những cánh tay giơ lên, Tống Chân và Tả Điềm, còn có hai nhân viên nghiên cứu còn lại của nhóm hai thay phiên trả lời.
Nhóm người Tống Chân rất chuyên nghiệp, mỗi người đứng lên hỏi đều nhận được câu trả lời mình muốn.
Càng hỏi lại càng công nhận đội ngũ của Tống Chân.
Họ ngồi xuống châu đầu ghé tai với những bạn bè xung quanh, đứng lên là nói tiếng Anh, nhưng ngồi xuống thì có đủ các loại ngôn ngữ.
Có nhiều ngôn ngữ, nhưng ý tứ lại đại loại giống như vầy:
"Mới thành lập dự án trong thời gian ngắn, không ngờ họ lại chưa từng bỏ qua thí nghiệm quan trọng nào."
"Vấn đề mấu chốt của thuốc được thử nghiệm qua rất nhiều lần, rất cẩn thận, xem ra không phải đánh bậy đánh bạ mà thành công."
"Để xem lát nữa có cơ hội trao đổi kĩ hơn không, ý tưởng của bọn họ rất đặc biệt."
Trúc Tuế nghe được, hiểu được, vừa vỗ tay vừa cảm thấy thật tự hào.
Sau khi nói xong toàn bộ các vấn đề về học thuật, đội ngũ của Tống Chân được toàn thể các học giả có mặt nhất trí công nhận.
Tiếp theo là phần đặt câu hỏi giao lưu thân thiện.
Câu hỏi có thể nằm ngoài phạm vi thuốc thử Z.
Vấn đề Tả Điềm lo lắng nhất lại được đặt ra đầu tiên.
Một người phụ nữ da màu lúa mạch hỏi, "Tôi xin thay mặt đội ngũ của chúng tôi hỏi cô Tống Chân, thuốc ổn định hiện tại chỉ có thể giải quyết vấn đề rối loạn Pheromone ở thai phụ trong thời gian mang thai, hơn nữa cũng chỉ giải quyết rối loạn Pheromone từ giai đoạn ba trở xuống, tôi muốn hỏi cô Tống có cơ sở gì để khẳng định tỉ lệ sinh có thể được cải thiện? Ngoài ra, thế giới cũng chưa có lời giải thích chính xác nào cho việc tỉ lệ sinh giảm thấp, ngài có khảo sát mới gây chấn động nào về tỉ lệ sinh sản hiện nay sao, xin hỏi có thể phát biểu một chút không?"
Câu hỏi cũng xem như là khéo léo.
Phần này là Tống Chân muốn giữ, đương nhiên cũng là nàng trả lời.
"Thành thật mà nói thì không có." Tống Chân cười nói, "Nhưng đây có thể xem là một kì vọng cao đẹp của tôi, tôi tin rằng đó cũng là kỳ vọng của cả thế giới, vấn đề về sinh sản khiến chúng ta đau đầu đã rất lâu, những chuyện khác tôi không dám nói, nhưng khi nghiên cứu phát minh thuốc thử Z, đây là mục tiêu lớn của tôi, mặc dù tôi chỉ mới bước được một bước rất nhỏ trên con đường này, nhưng thế giới này có rất nhiều những nhà khoa học, tôi tin trong tương lai, chúng ta có thể từng bước hoàn thành nó."
"Một ngày nào đó trong tương lai, tôi rất mong chờ, và tinh chắc rằng tỉ lệ sinh có thể tăng trở lại."
"Sẽ có thêm nhiều trẻ em được sinh ra trong một thế giới mới tươi đẹp mà chúng ta cùng nhau xây dựng."
Nói là ngông cuồng, như đây cũng là kỳ vọng lớn nhất của mỗi một nhà khoa học có mặt ở đây, có thể nói "Tăng tỉ lệ sinh" chính là mục tiêu cuối cùng và lớn nhất để bọn họ làm hết thảy những nghiên cứu và đầu tư vào khoa học.
Tống Chân nói những lời này đã đi vào trong lòng mọi người.
Đúng vậy, bọn họ đầu tư vào thuốc ổn định trong nhiều năm qua chẳng phải là vì hy vọng tỉ lệ sinh sẽ tăng lên sao?
Tống Chân nói xong, rất nhiều nhà khoa học có cùng cảm xúc cũng vỗ tay tán thưởng.
Người phụ nữ đã đặt câu hỏi cho Tống Chân cũng bày tỏ sự tán thành sâu sắc và có cùng khát vọng với những người ở đây, nói mọi người ai cũng có tấm lòng, trước khi ngồi xuống còn nhiệt tình vỗ tay.
Tiếp theo là một số câu hỏi khác, tùy họ chọn ai thì người đó sẽ trả lời.
Cuối cùng không còn ai giơ tay nữa, Viện phó Vinh cầm micro hỏi mọi người lần nữa xem còn ai muốn hỏi gì không.
Toàn khán phòng yên tĩnh, Viện phó Vinh đang chuẩn bị nói tiếp thì một cánh tay thấp thỏm giơ lên.
Viện phó Vinh mời người đó đứng lên, micro cũng được nhân viên đưa đến tay vị học giả kia.
Học giả tóc đã hoa râm, vừa đứng lên, khán phòng bắt đầu xì xào.
"Có phải giáo sư Smith không?"
"Hình như là vậy, trời ạ, ông ấy cũng tới sao? Chẳng phải sức khỏe của ông ấy..."
"Sự kiện lớn như vậy, đến cũng là bình thường mà."
"Chẳng phải ông ấy đã sớm ở ẩn, chuyên tâm chăm sóc sức khỏe, muốn tìm cũng không gặp được sao, là ai mời đến vậy..."
Người học giả kia đứng lên, hít một hơi sâu, bình tĩnh lại một lúc, nói bằng tiếng Anh trôi chảy, nhưng trong giọng nói vẫn có chút run run, ông nói, "Tôi có một vấn đề không liên quan đến thuốc thử Z, có thể hỏi cô Tống Chân không?"
"Nhưng có liên quan đến thuốc ổn định."
Sợ mọi người cho rằng mình hỏi lạc đề, ông vô thức nói thêm.
Tống Chân lộp bộp một chút.
Giáo sư Smith chính là người ngồi bên cạnh Đồng Nhu.
Nàng đảo mắt nhìn sang, Đồng Nhu đang cười với Tống Chân, nụ cười ấy làm Tống Chân cảm thấy lạnh sống lưng.
Lại nhìn về phía Smith, không hiểu sao Tống Chân chợt cảm thấy có một cảm giác quen thuộc đến kì lạ.
Đã nói đến vậy, tiến sĩ Smith là tiền bối, lại là một trong số những tên tuổi lớn trong nghề, danh tiếng của ông nổi tiếng thế giới, tuy nhiên tình trạng sức khỏe của ông những năm gần đây rất đáng lo ngại vậy nên cũng không ra ngoài hoạt động nhiều, lần này đến Hoa Quốc, tương đương là một nhân vật rất quan trọng, ông ấy hỏi chuyện, Quân khu I làm sao lại không cho được.
Cứ vậy, micro bị đưa cho Tống Chân.
Giáo sư Smith: "Tôi có thể đến gần một chút không, lớn tuổi rồi, thị lực ngày càng kém."
Yêu cầu này khá kỳ lạ, nhưng cũng không có gì phải ngăn cản, giáo sư Smith lưng hơi cong chậm rãi đi về phía Tống Chân.
Tống Chân thấy kỳ lạ, nhưng đồng thời cảm giác quen thuộc khó hiểu cũng ngày càng gia tăng.
Đồng Nhu ở dưới đan hai tai vào nhau, vô thức xoa xoa, chuyện này có thành hay không còn tùy thuộc vào lần đánh cược này thế nào.
Khi Smith nhìn thấy Tống Chân, ông cau mày, từ khoảng cách mấy mét nhìn nàng thật kĩ, như thể đang thất thần, cả nhóm người trên sân khấu đều bối rối, nhưng Tống Chân cảm nhận được ánh mắt này không có ác ý.
"Bài phát biểu này rất hay, hơn nữa còn có thể nghiên cứu phát minh được thuốc thử Z, cô Tống Chân đã hoàn thành điều mà cả đời này tôi không thể làm được, tự đáy lòng tôi rất khâm phục tài năng của cô."
Tống Chân được khen mà lo sợ, dùng tiếng Anh trả lời lại, "Ngài quá khen rồi ạ."
"Không không không, không có, là cô xứng đáng."
Giáo sư Smith cởi kính ra, vô thức dùng góc áo lau lau, hai mắt đã hơi đỏ lên, lẩm bẩm nói, "Hoa Quốc quả là một nơi tốt, phát hiện ra thuốc ổn định cơ bản là ở Hoa Quốc, hiện tại thuốc ổn định ra đời cũng là ở Hoa Quốc, các cô đúng là người tài xuất chúng."
Micro của giáo sư Smith được nhân viên công tác cầm giúp.
Có lẽ là vì bệnh, hoặc cũng có thể là quá kích động, hiếm thấy là học giả nhưng nói chuyện lại có chút thiếu logic.
"Vài thập kỷ trước tôi có đến Hoa Quốc một lần, còn gặp được một người bạn đồng thời là đối thủ đáng tự hào nhất trong cuộc đời mình, sau khi cô ấy rời đi, tôi vẫn luôn rất tiếc nuối, thậm chí có lần còn tự đại cảm thấy, quyết định của Hoa Quốc là sai, không có cô ấy, nhân loại sẽ mất đi ánh sáng dẫn đường trên con đường tìm đến với thuốc ổn định này, cuối cùng ai đúng ai sai còn chưa chắc..."
"Không ngờ nhiều năm như vậy, lại là tôi hẹp hòi..."
"Tôi đã từng rất nhiều lần cùng bạn của mình trò chuyện trắng đêm về học thuật, sau này khi đã không còn ai để hàn huyên nữa, tôi thật sự rất hoài niệm khoảng thời gian đẹp đẽ đó..."
Hốc mắt có chút đỏ lên, không khống chế được kích động, giáo sư Smith không đeo lại kính, khi ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đã vẩn đục kia nhìn về phía Tống Chân, chợt như xuyên qua cả thời gian không gian, Tống Chân bỗng nhìn thấy đôi lông mày trùng lớp với trong ký ức...
—— "Chân Chân, đến đây, mau chào chú đi, bằng tiếng Anh!"
—— "Con gái của tôi, đúng vậy, không nghe lời, nhưng trải nghiệm có con cũng kì diệu lắm, anh cũng đừng có suốt ngày nghiên cứu khoa học như vậy, tìm một người để yêu đương đi, trải nghiệm của cuộc sống một chút..."
—— "Rồi rồi rồi, nói đi, mô hình này của cô sai rồi, cô... Haiz, ý tưởng này của cô, cô làm tôi..."
—— "Không được, Chân Chân cần phải ở đây, cho dù anh không thích cũng phải chịu, không thì chồng tôi sẽ nghĩ nhiều."
—— "Đúng vậy, sao có thể không quan trọng, tài năng tôi có đủ rồi, đừng nói xấu anh ấy, tôi thích anh ấy như vậy."
"Thật không giấu gì, cô trông rất giống bạn của tôi, rất giống, vậy nên tôi xin mạo muội hỏi một câu..."
Giáo sư Smith tựa hồ thông qua dáng hình của Tống Chân, nhìn thấy người phụ nữ thiên tài của nhiều thập kỷ trước, người bạn tri kỷ của cuộc đời ông, là bạn thân cũng là đối thủ tốt nhất trên con đường nghiên cứu khoa học mà ông có được.
Mấy mươi năm nay bà không còn, Smith thường xuyên cảm thấy cô đơn trên con đường nghiên cứu này.
Giáo sư Smith run run hỏi, "Cô có biết cô Trang, Trang Khanh không?"
Hồi ức và hiện thực kịch liệt đan xen trong tâm trí Tống Chân.
Trước khi Smith lên tiếng, những thứ ấy đã ồn ào rất lâu trong đầu nàng.
Mà sau khi giáo sư Smith hỏi câu này, Tống Chân không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài này chứa đựng quá nhiều thứ, bao gồm sự bất lực trước số phận, sự bội phục đối với Đồng Nhu, càng nhiều hơn, đó chính là một nỗi hoài niệm da diết về quá khứ, về tuổi thơ, và đọng lại ở tận cùng đáy lòng nàng là một sự khó chịu, khó chịu đối với thế giới này.
Cho nên, đây là điều mà Đồng Nhu muốn làm sao?
Thật không nằm ngoài cảm nhận của nàng về Đồng Nhu, đã không ra tay thì thôi, nhưng một khi ra tay thì chỉ có sát chiêu.
Một loại sát chiêu đánh đến mọi phương diện.
Làm cho người ta không cách nào tránh được.
Trên nguyên tắc, Tống Chân có thể phủ nhận.
Nhưng, nhưng sơ tâm mười mấy năm phấn đấu của Tống Chân, mục đích của những năm tháng làm việc chăm chỉ, mục tiêu mà nàng vất vả theo đuổi suốt chặng đường...
Làm sao nàng có thể phủ nhận xuất phát điểm của bản thân chứ, huống chi...
Tống Chân cầm micro lên, ánh mắt cũng ngấn lệ, lúc này, nàng không nhìn ai cả.
Nàng lựa chọn hướng đến mục đích của mình, vận mệnh của mình.
Tống Chân nói: "Có quen ạ."
Toàn bộ khán phòng ồ lên.
Tống Chân im lặng, không cần phải nghe kĩ nàng cũng có thể nghe thấy đủ loại âm thanh thảo luận, có khen ngợi, nhưng nhiều hơn vẫn là sỉ nhục.
Phần lớn những lời khen ngợi là tiếng Anh, đến từ các học giả nước ngoài, đến từ địa vị quốc tế của Trang Khanh.
Mà những câu sỉ nhục, hầu hết đều dùng tiếng Trung để thảo luận.
Hội nghị giao lưu lần này nhấc lên một làn sóng chấn động cực lớn, Viện trưởng và Viện phó Vinh nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được sự kinh ngạc và khiếp sợ.
Trúc Tuế phản ứng rất nhanh, lập tức vươn tay muốn lấy đi micro trong tay Tống Chân, muốn dừng cuộc trò chuyện này lại.
Nhưng tay cô còn chưa chạm tới, thậm chí chưa nói lời nào, đã bị Tống Chân nhẹ nhàng đẩy ra.
Tống Chân lắc đầu với cô.
Ánh mắt kiên định, không thể thay đổi, trong khoảnh khắc đó, trong lòng Trúc Tuế trống rỗng, cô đã hiểu ý tứ của Tống Chân.
Không đợi Trúc Tuế phản ứng lại, Tống Chân đã mạnh mẽ đẩy sự bảo vệ của Trúc Tuế ra, chủ động tiến về phía trước vài bước, một mình đứng trên sân khấu, nhìn bao quát toàn bộ khán thính phòng, như thể đang nhìn tất cả mọi người ở đó một cách trịch thượng, mang theo chút gì đó bễ nghễ.
Sau cái nhìn thoáng qua đó, Tống Chân đã bình tĩnh lại.
Có một số lời nàng đã để trong lòng từ rất lâu rồi, ngoại trừ những lúc không nhớ tới, thời gian còn lại nàng luôn muốn một ngày nào đó có thể nói ra, nàng cũng không sợ phải nói ra.
Nàng không sợ bão táp, nàng đi trên con đường này chính là để vượt qua những đợt cuồng phong ấy.
Nếu đã định là ngày hôm nay, vậy nàng, cũng sẽ nghênh đón nó với một trạng thái tốt nhất.
"Tôi nghe mọi người thảo luận rất nhiều về cô Trang."
"Cái nhìn của thế giới này đối với cô Trang cũng rất nhiều."
"Người ta thường nói, ưu khuyết điểm của một người sẽ là phán quyết cuối cùng cho bản thân họ, nhưng có vẻ, câu nói này không hề thích hợp với bà ấy."
"Bà ấy phát hiện ra loại thuốc được sử dụng trên khắp thế giới, hàng năm mang lại nguồn lợi khổng lồ cho Hoa Quốc, mang lại lợi ích cho thai phụ trên toàn cầu, nhưng ở đất nước của bà, bà ấy lại giống như một kẻ bị đóng đi vào thánh giá, bị sỉ nhục, ngày nào thuốc ổn định cơ bản còn tồn tại, bà vẫn còn phải vừa sắm vai người cha người mẹ tái sinh nhân loại, cũng vừa là một kẻ tội đồ của toàn Hoa Quốc, thật mâu thuẫn, nhưng lại thật thống nhất."
Giáo sư Smith ngắt lời, "Không, không, cô ấy là một nhà khoa học vĩ đại, là thiên tài xuất sắc nhất mà tôi từng biết..."
"Phán quyết năm đó của Hoa Quốc là một sự xúc phạm đối với pháp luật, cũng là sự xúc phạm, chà đạp tinh thần nghiên cứu khoa học trên toàn thế giới, Hiệp hội Dược phẩm Quốc tế vẫn luôn lên tiếng vì cô Trang, hy vọng Hoa Quốc có thể..."
"Cảm ơn ngài đã công nhận bà ấy." Không đợi giáo sư Smith nói xong, Tống Chân đã ngắt lời.
Sau đó nói tiếp.
"Đúng vậy, bà là một nhà khoa học ưu tú, tuy rằng có chút ngạo mạn, nhưng đồng thời cũng vô cùng tài năng, mặc dù thử nghiệm lâm sàng Alpha thất bại, nhưng mọi thao tác đều nằm trong phạm vi cho phép sai sót của thử nghiệm lâm sàng, không phải chỉ có thử nghiệm lâm sàng thành công mới là thử nghiệm lâm sàng, thử nghiệm lâm sàng thất bại, xét về mặt pháp luật và trên tinh thần nghiên cứu khoa học chỉ là một loại sự cố ngoài ý muốn, là kết quả mà không ai muốn nhìn thấy, nhưng tuyệt đối không thể gọi là một sai lầm, tắc trách."
"Thử nghiệm lâm sàng có thành công đương nhiên cũng có thất bại, đây là sự thật không thể chối cãi."
"Trong mắt tôi, bà ấy chưa từng làm sai."
"Tôi cũng hoàn toàn không hổ thẹn về mối quan hệ của bản thân với bà, thậm chí tôi còn rất tự hào mà kiêu ngạo, dù cho có ai đến hỏi tôi, tôi cũng sẽ không che giấu thái độ của mình, cũng sẽ không lấy làm xấu hổ, càng không ngại nhắc đến bà ấy."
"Đặc biệt là vào thời khắc vinh quang nhất trong đời này."
"Thành thật mà nói, tôi rất nhớ bà ấy."
Tống Chân rũ mắt, mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm.
Sau đó lại giương mắt lên, đôi mắt kia kiên định, như thể có tia sáng chiếu rọi ra từ đó, tràn ngập dũng khí, bất khả chiến bại.
"Tôi biết mọi người muốn hỏi điều gì."
"Trang Khanh, là mẹ của tôi, bất kể là thời điểm nào, hay trong hoàn cảnh nào, bất kì ai hỏi, tôi cũng sẽ không lảng tránh, sẽ không phủ nhận sự thật đã định sẵn này."
"Thật vinh hạnh, tôi Tống Chân, đời này có thể trở thành con gái của thiên tài tuyệt thế như bà."
"Tôi tự hào về bà, bà ấy sẽ mãi là niềm tự nào mà tôi không bao giờ che giấu."
______________
Chốt hạ:)) Tác giả không quay xe vì người bị quay là toi chứ không phải cái xe. Nếu tinh ý ta sẽ nhận ra, chúng ta tưởng Tống Chân là con của Trang Tịnh thật ra chỉ qua lời nói của Trình Lang, còn Tống Chân tuy ậm ừ nhưng bả chưa bao giờ đề cập đến cái tên Trang Tịnh mà chỉ có cô Trang tức Trang Khanh mà thôi. Thêm nữa là Đồng Nhu, khi gặp ngày bé Tống Chân từng thấy mẹ mình cãi nhau với Đồng Nhu, nhưng lúc Đồng Nhu đi thăm mộ ở vài chương trước, bà ta không tỏ ra chút thân thiết nào với Trang Tịnh để mà cãi nhau trong quá khứ cả:))))