Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Lời này của Trúc Tuế quả thực trời long đất lở.

Nói xong hồi lâu, không chỉ có Tống Chân không thể định thần lại, mà cả những người quen xung quanh cũng không theo kịp tiết tấu.

Trần Nghiệp thậm chí còn vô thức mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ hôm nay là ngày gì, nửa tiếng trước Tống Chân tự tiết lộ bản thân là con gái của thiên tài Trang Khanh, nửa tiếng sau, trưởng khoa của bọn họ lại nói nhóm trưởng là Omega cấp S, vậy thì cũng không sao đi, nhưng mà hai người họ còn kết hôn? Là... Vợ vợ hợp pháp?!!

Vụ này có hợp lý không?

Quá vô lý luôn ấy chứ!

Cảm giác của người khác là gì thì Trần Nghiệp không rõ, nhưng hôm nay cậu đã tiếp thu quá nhiều thông tin, đến nỗi trong chốc lát không biết nên kinh ngạc từ tin nào trước.

Nên kinh ngạc trực tiếp luôn, hay là tiến hành theo quá trình nhỉ...

À, từ lúc trưởng khoa vừa nói đến giờ miệng cậu vẫn còn chưa khép lại được đây này!

Nhận thức được biểu cảm của mình hiện tại, Trần Nghiệp dùng tay đẩy cằm lên, nhìn xung quanh, thấy Tả Điềm đang trừng to mắt, Tào Phàm vẫn ngơ ngác chưa bình thường lại, Viện trưởng hình như đang yêu cầu một viên thuốc trợ tim cấp tốc, ánh mắt Viện phó Vinh thì cứ liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người Trúc Tuế và Tống Chân, giống như trong chốc lát không biết mình nên nhìn về phía ai vậy...

Viện phó Vinh với nhà họ Trúc là thông gia, ông biết Trúc Tuế từ ngày còn bé, khi cô nói ra câu cuối cùng, Viện phó Vinh vẫn là người phản ứng nhanh nhất, không thể tin nổi mà mắng, "Tuế Tuế, con nói bậy cái gì đó!"

Trúc Tuế có kết hôn hay không, Viện phó Vinh vẫn luôn cho rằng mình biết rõ, ông cũng chưa từng nghe nói giữa cô và Tống Chân có gì!

Đây chẳng phải là hai người không quen thân gì sao? Đúng thế, trước đây khi cùng nhau ăn cơm, bố của Trúc Tuế, Trúc Kiến Minh vẫn luôn nói ông cụ lo lắng chuyện cưới sinh của Trúc Tuế, nhưng Trúc Tuế không muốn cuộc sống của mình bị người khác quyết định, hơn nữa còn có chuyện của Trúc Niên, nên bọn họ cũng không dám ép buộc quá, nhưng tuổi tác của Trúc Tuế quả thực cũng nên tính tới chuyện này... Trúc Kiến Minh khi trước còn đang rất lo lắng kia mà!

Trúc Tuế vẫn đang độc thân, thế nào lại tự dưng kết hôn, cho dù là muốn bảo vệ Tống Chân cũng không thể nào nói bừa như vậy được!

Hơn nữa, Tống Chân có liên quan đến Trang Khanh, Viện phó Vinh ý thức được mức độ nghiêm trọng vấn đề, đương nhiên không muốn nhìn con cháu trong nhà dính líu đến, vậy nên, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, "Nếu đã lập án bước tiếp theo sẽ là điều tra, con cũng là quân nhân, sao mà lại..."

Viện phó Vinh nhìn Trúc Tuế lớn lên từng ngày, từ khi còn nhỏ cô đã gọi ông là chú Vinh.

Tâm trạng hiện tại của Viện phó Vinh là gì, đương nhiên cô biết rõ, nhưng...

Trúc Tuế: "Chú Vinh, con không nói bậy, đó là sự thật."

"Chú biết con người con thế nào mà, chuyện con đã muốn giấu, đương nhiên sẽ không nói cho bất kì người nào."

Không nói cho bất kì ai, cả người nhà cũng vậy.

Nói xong những lời đó, Trúc Tuế lấy điện thoại ra, cô không quá thích chụp ảnh nên ảnh trong album cũng không nhiều.

Dứt lời với Viện phó Vinh thì cũng đã tìm được hình chụp giấy đăng ký kết hôn, không chờ Viện phó Vinh lên tiếng nữa, Trúc Tuế đưa màn hình điện thoại của mình cho ông xem, nói, "Con vẫn luôn giữ ảnh chụp trong điện thoại, phòng trừ những lúc cần thiết, chú xem."

Viện phó Vinh nhìn thấy, thấy rất rõ, đúng thật là giấy đăng ký kết hôn.

Hình chụp bằng điện thoại, chụp rất cẩn thận, rất sắc nét.

Bên trên có mã tra cứu, hình mờ, chữ ký, ngày đăng ký, không thiếu cái gì.

Điều quan trọng nhất là, người xuất hiện trên giấy đăng ký, dù là tên họ hay ảnh chụp, cái nào cũng là Tống Chân!

Viện phó Vinh nghẹn lời nhìn trân trối.

Trúc Tuế đưa cho ông xem, sau khi xác nhận ông đã xem xong, cô trực tiếp đưa điện thoại cho người bên Cục V, "Các anh có mang theo máy đúng không, bên trên có mã tra cứu, kiểm tra thử là biết có phải thật hay không."

"Về phần giới tính thì càng đơn giản, chỉ cần kiểm tra thông tin thân phận thôi, tôi nhớ mã số trên thẻ căn cước của cô ấy, chúng ta đi thôi."

Trúc Tuế ngẩng đầu lên, người bên Cục V đang ngơ ngác, Trúc Tuế thấy người nọ không trả lời, lại hỏi thêm một câu, "Sao im lặng thế, không mang theo máy tra cứu nội bộ di động à? Hay là không có đủ quyền hạn để mang theo?"

Người bên Cục V lấy lại tinh thần, "Không không, có mang, có mang theo, tra cứu, bây giờ chúng ta đi tra cứu!"

Lúc này Trúc Tuế mới thở ra một hơi, gật đầu, "Ừ."

Suốt quá trình ấy cô không quay đầu lại nhìn Tống Chân một cái nào, tâm tình bây giờ của cô rất giống với Tống Chân ban nãy, cô không cần Tống Chân phải can dự vào bất cứ thứ gì, cho nên không cần nhìn nàng, chỉ có một điểm khác, đó là vừa rồi trong lòng Tống Chân tràn đầy áy náy, còn Trúc Tuế hiện tại rất không bình tĩnh, cô đang tức giận!

Cô sợ sau khi nhìn Tống Chân xong sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình, đằng sau những giấy tờ đơn từ còn có mối quan hệ với rất nhiều vấn đề cần được giải quyết giữa cô và nàng, hiện tại cô không muốn mình mất kiểm soát, cô muốn giữ lại lý trí và bình tĩnh để dối mặt với những câu hỏi mà bên Cục V đặt ra.

Tuy rằng cùng thuộc Bộ An ninh Quốc gia, nhưng Cục III phụ trách về tình báo, còn Cục V thì phụ trách về một số vụ án nghiêm trọng và đặc thù của quốc gia, ví dụ như, người liên quan đến vụ án có địa vị không tầm thường, hoặc là, người liên quan đến vụ án có thân phận nhạy cảm.


Trùng hợp làm sao, khi mà Đồng Nhu là người có địa vị cao trong nước, Tống Chân lại vừa nghiên cứu phát minh xong thuốc thử Z, ở trong giới học thuật là người có địa vị không tưởng, thuốc thử Z đã được phê duyệt, hiện tại chỉ chờ tung ra thị trường, nàng là người sáng lập, thân phận nhạy cảm là chuyện không thể bàn cãi, phải được xử lý cẩn thận, vậy nên sự việc lần này không được chuyển đến các bộ phận liên quan mà giao trực tiếp cho Cục V xử lý.

Giao cho Cục V, sẽ không có chuyện dựa vào quan hệ để thoát tội, nhưng đồng thời, bởi vì tính chất đặc thù của Cục V nên toàn bộ vụ án sẽ được xử lý rất nghiêm ngặt, bọn họ sẽ điều ra thật kĩ lưỡng, căn cứ theo bằng chứng mà kết luận, vậy nên xác suất kết án oan là cực thấp.

Trúc Tuế không biết điều này có tính là chuyện tốt không.

Bây giờ đầu óc cô rối tung, có thể tập trung mà vượt qua màn tra hỏi kia là Trúc Tuế đã cảm ơn trời đất rồi.

Kiểm tra nhanh chóng qua đi.

Người bên Cục V xác nhận xong, quay đầu lại, nhà họ Trúc ở Quân khu I có bao nhiêu người, con cháu thế gia ai cũng biết, có thể vào được Cục V làm người đứng đầu đương nhiên cũng là con cháu thế gia, vậy nên thái độ đối với Trúc Tuế và Tống Chân cũng khác đi.

Giọng điệu lúc nãy cường thế bây giờ cũng hạ xuống một chút, "Sau khi kiểm tra xong, cô Tống đúng thật là người có giới tính đặc biệt, xét thấy trên thế giới không có quá mười Omega cấp S, cho nên có tư cách xin quyền lợi bảo hộ giới tính đặc biệt."

"Còn về phần quan hệ giữa trưởng khoa Trúc và cô Tống, chúng tôi cũng đã xác thực, là quan hệ hôn nhân hợp pháp do Hoa Quốc thừa nhận."

Trúc Tuế thở nhẹ một hơi, "Vậy xin quyền bảo hộ ngay bây giờ, có vấn đề gì không?"

"... Không, về nguyên tắc thì có thể."

Trúc Tuế gật đầu, nói, "Được rồi, vậy chúng ta..." Cô nhìn xung quanh rồi lại lần nữa hít sâu một hơi, "Nơi này không thích hợp để nói chuyện lắm, sau khi xin quyền bảo hộ xong còn phải quyết định xem nên tìm một nơi để giám sát hay giám sát cô ấy tại gia nữa, nếu không thì..."

Dừng một chút, Trúc Tuế bất chấp tất cả, cũng không còn quan trọng gì nữa.

"Tùy các anh lựa chọn, nhưng nếu muốn tiếp tục tra hỏi ở Viện nghiên cứu khoa học thì đổi địa điểm, còn nếu không có gì nghi ngờ nữa thì chúng ta đến trụ sở của Cục V Bộ An ninh Quốc gia, tôi thấy ở đó sẽ minh bạch hơn, camera chuyên dụng cũng có thể ghi lại thái độ và câu trả lời của chúng tôi, ghi chép cũng chi tiết hơn."

Trúc Tuế: "Các anh cảm thấy thế nào?"

Nơi đây là hội trường, sau khi Trúc Tuế công bố về giới tính và quan hệ hôn nhân, tất nhiên tin tức đã truyền hết từ trong ra ngoài, rất nhiều đồng nghiệp ở Viện nghiên cứu đều làm vẻ mặt kinh ngạc, dần dần tụ tập đến đây, Trúc Tuế không có sở thích để người khác vây xem, cô tin rằng người bên Cục V cũng không có.

"Chúng tôi sẽ thảo luận lại."

Người dẫn đầu của bên Cục V và những người phía sau thì thầm với nhau vài câu, cuối cùng gật đầu.

Người của Cục V nhìn về phía Trúc Tuế và Tống Chân ở phía sau lưng đang không nói được lời nào, "Nếu vậy, chúng ta quay về Bộ An ninh Quốc gia rồi nói tiếp."

"Được."

Trúc Tuế khoanh tay, nhìn Tả Điềm một cái, rồi hỏi thêm, "Tôi có thể dẫn theo một cấp dưới không, để phòng ngừa cần có cần tư liệu gì đó còn có người đi lấy?"

"Có thể."

Trúc Tuế mở miệng gọi, "Tả Điềm, cô đi cùng chúng tôi đi."

Dừng một chút, cô cúi đầu một chốc, cuối cùng vẫn không quay đầu lại, chỉ nói, "Mang theo tổ trưởng của cô, chúng ta đi thôi."

*

Trúc Tuế sải bước nhanh chóng đi đến chỗ mấy người Cục V.

Tống Chân không nói nên lời, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa phức tạp, đồng thời cũng có chút tức giận.

Nhưng trước những sự việc xảy ra ngày hôm nay, xíu xiu tức giận đó cực kì vô căn cứ, chỉ là phản ứng trong vô thức mà thôi.

Khi Tả Điềm lo lắng đến kéo nàng, Tống Chân cúi đầu một lát rồi mới di chuyển.

Vừa tiến một bước, nàng kinh ngạc nhận ra điều bất thường, tầm nhìn có phần tối sầm đi, là dấu hiệu của đường máu thấp, Tống Chân cũng không ngừng bước, chỉ cúi rũ đầu, được Tả Điềm giữ chặt, đi theo người Cục V rời đi.

*

Trong một buổi sáng, hội nghị giao lưu biến thành hội nghị công bố bí mật.

Ngay sau đó, lại từ hội nghị công bố bí mật chuyển sang hiện trường bắt giữ nghi phạm hình sự.

Trước khi hội nghị được tổ chức có bao nhiêu kích động lòng người, thì lúc kết thúc cũng làm bấy nhiêu người cảm khái.


*

Trúc Tuế dẫn đầu, dẫn Tống Chân và Tả Điềm lên xe của Cục V, đi ra khỏi Viện nghiên cứu khoa học.

Viện trưởng, người nãy giờ vẫn ở trong hội trường mà không thể nói được lời nào, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên là nhìn lên bầu trời ngoài của sổ, ngẫm xem hôm nay là ngày gì, xoa dịu tâm hồn.

Sau khi bình tĩnh xong, Viện trưởng đỡ trán, uống một viên thuốc hạ huyết áp mang theo bên người, uống thêm chút nước đỡ khô miệng, Viện trưởng nhìn sang Viện phó Vinh, Viện phó Vinh cũng không tốt hơn ông được bao nhiêu, tuy nói là cộng sự nhiều năm, không có cảnh tượng gì là chưa từng thấy qua, nhưng sự kiện lớn mà từng cái từng cái nối tiếp nhau xảy ra cùng một ngày thế này thì cũng thật hiếm thấy!

Trong lúc nhất thời, Viện trưởng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, ông ậm ừ, mơ hồ nói một câu, "Chuyện lần này, ông nghĩ thế nào?"

Viện phó Vinh thở ra một hơi, xâu chuỗi mọi chuyện, "Tống Chân là con gái của Trang Khanh, có thể thuốc thử Z là nối tiếp theo ý tưởng của Trang Khanh, sau khi Trang Khanh qua đời, tất cả thành tựu trong suốt cuộc đời cô ấy đều thuộc về Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, nhưng riêng thuốc thử Z lại thuộc Viện nghiên cứu Quân khu I của chúng ta..."

Còn về chuyện bên trong thuốc thử Z có bao nhiêu phần là thành quả của Trang Khanh, bao nhiêu phần là do Tống Chân tự mình khám phá, bọn họ không phải Tống Chân, không biết.

Có thể đoán trước được, cáo buộc lần này chắc chắn sẽ rất khó phán xử, các luật pháp liên quan ở một mức độ nào đó cũng tương đối mơ hồ, e rằng cuối cùng ai đúng ai sai sẽ phải phụ thuộc rất lớn vào thái độ của thẩm phán phiên tòa ngày hôm đó.

Viện phó Vinh: "Tóm lại là rất rắc rối."

Nghĩ đến cái gì, Viện phó Vinh lại nói, "Hiện tại chúng ta không giúp đỡ được gì, cho nên cứ bình tĩnh lại trước đã, bố của Trúc Tuế đang đi công tác, tôi... Việc lớn như vậy, tôi đi gọi điện thoại, ít ra cũng phải báo cho Trúc Kiến Minh một tiếng."

Nói xong, Viện phó Vinh xoay người rời đi.

Viện trưởng suy nghĩ rất lâu, có quá nhiều chuyện xảy ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nghĩ từ chỗ nào.

Ông lắc đầu, cuối cùng quyết định không làm khó bản thân nữa, thở dài một hơi.

*

Sau khi Trúc Tuế đến Cục V ngồi xuống không bao lâu thì điện thoại từ nhà gọi đến, có ông cụ, cũng có cả bố mẹ cô.

Trúc Tuế không trả lời bất cứ cuộc gọi nào.

Chỉ tập trung tinh thần xử lý những cáo buộc mà Tống Chân hiện đang đối mặt, cố gắng hết sức để giành được quyền lợi lớn nhất cho Tống Chân trong khi tiếp nhận điều tra.

Trong lúc Trúc Tuế ngồi bên ngày không ngừng trao đổi với người của Cục V, Tống Chân và Tả Điềm đang ngồi ở bên kia, khi có chuyện hỏi tới mới trả lời, đương nhiên, Trúc Tuế đảm nhận gần như mọi thứ, hầu như không cần đến hai người.

Không cần đến, Trúc Tuế cũng không nhìn qua, trong suốt cả quá trình xin quyền bảo hộ Trúc Tuế và Tống Chân gần như không nói năng gì với nhau.

Chưa đầy một tiếng sau, Vinh Thanh Sơn đưa luật sư đến theo ý muốn của Trúc Tuế, có luật sư ở đây, các tranh chấp pháp lý sẽ rõ ràng hơn, đàm phán cũng sẽ thuận lợi hơn.

Vinh Thanh Sơn đương nhiên đã biết hết mọi chuyện, trong lòng kinh hãi.

Nhưng đến một nơi xa lạ là Cục V, hiển nhiên phải hỗ trợ trước, chuyện riêng một chút rồi nói sau.

Cuối cùng, dưới những lý luận của Trúc Tuế và Vinh Thanh Sơn, người của Cục V rốt cuộc cũng nhượng bộ, tuy rằng Tống Chân không phải là quân nhân, nhưng sau sự việc của phu nhân Brown, nàng thật sự có cống hiến cho Hoa Quốc, hơn nữa còn có chiến công hạng nhất và chiến công hạng hai, với nhiều danh hiệu như vậy, Cục V không cưỡng chế Tống Chân đến phòng cách ly đặc biệt bên trong Cục V.

Mà thay vào đó, họ chấp nhận đề nghị của Trúc Tuế, để Tống Chân ở tại một khách sạn gần đó, trước tiên sẽ cử người giám sát, hạn chế đi ra ngoài.

Lúc Tống Chân được đưa đến khách sạn thì trời đã tối.

Trúc Tuế có đi cùng, nhưng ngoại trừ lúc nói chuyện kí tên cần thiết, troàn bộ hành trình cô không nói một lời nào.

Nhìn Tống Chân đi vào, Trúc Tuế cũng không nói gì với Tống Chân, ngược lại cô muốn nói chuyện với Tả Điềm hơn, bảo Tả Điềm hỏi Tống Chân có cần thứ gì ở nhà không, sẽ mang đến cho nàng.

Tống Chân cũng chỉ nói với Tả Điềm những vật dụng cần thiết, là mấy thứ lặt vặt như quần áo, giày dép, vớ.

Trúc Tuế lấy điện thoại ghi vào ghi chú, sau đó đưa Tả Điềm và Vinh Thanh Sơn về nhà lấy đồ cho nàng.

Lúc rời đi, cô vẫn không nhìn Tống Chân, có thể thấy rõ, cô thật sự rất tức giận.


*

Mấy người Trúc Tuế rời đi, quân nhân giám sát trước cửa cũng vào vị trí, đứng trong hành lang không một bóng người, Tống Chân đóng cửa lại.

Ở trong phòng, đi lại xung quanh đánh giá một chút.

Phòng thượng hạng, có phòng khách, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, ban công, mọi thứ đều có đủ.

Vừa rồi Trúc Tuế còn châm chọc mà nói: "Ở khách sạn do nhà nước trả tiền, trải nghiệm thật độc đáo."

Tống Chân biết Trúc Tuế giận.

Nhưng nàng không nghĩ Trúc Tuế sẽ giận đến độ này, thậm chí đứng ngay trước mặt mà còn muốn Tả Điềm làm trung gian chuyển lời...

Tình hình này, e là hôm nay không thể dỗ được rồi...

Ngồi xuống sofa, tay Tống Chân chạm phải một vật gì cứng rắn, lấy vật đó ra từ trong túi, nhìn một chốc, ánh mắt bỗng thất thần.

Là hộp đựng nhẫn ban sáng, lúc đó còn nghĩ...

Ai có ngờ rằng, chỉ ngắn ngủi một ngày, tất cả đều thay đổi thế này chứ.

Tống Chân mở túi áo khoác lấy ra một chiếc nhẫn khác, kiểu dáng được khảm kim cương, đơn giản nhẹ nhàng.

Người ta nói rằng kiểu khảm kim cương này mang ngụ ý tình yêu vĩnh hằng.

Dưới ánh đèn, những viên kim cương tỏa sáng lấp lánh, Tống Chân thở dài, tình yêu vĩnh hằng sao...

Nàng nở nụ cười, một tầng nước mỏng dần đọng lại trong đáy mắt.

*

Mấy người Trúc Tuế nhanh chóng trở lại, mang theo đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn quá nhiều, cả vỏ chăn và ga giường cũng mang theo.

Hai cái vali, quần áo để thay, dầu gội, sữa dưỡng thể, kem dưỡng da mặt và một số đồ dùng hàng ngày, tất cả đều ở trong đó.

Tống Chân nhìn qua, còn mang nhiều hơn cả đi du lịch nữa.

Tống Chân: "Nhiêu đây là đủ rồi, không thiếu gì cả."

"Nên xem lại kĩ hơn một tí, cô Tống ơi, cô không chỉ ở lại chỗ này một hai ngày đâu." Trúc Tuế giúp nàng mở vali, vừa xem vừa nói, giọng điệu móc mỉa.

"... Rất đầy đủ mà." Tống Chân bất đắc dĩ nói.

Trúc Tuế nghe vậy cũng không trả lời, chỉ chuyên tâm giúp nàng sắp xếp, Tống Chân lúng túng: "Em cứ để đó đi, chị tự dọn là được rồi."

Lời đã nói ra rồi nhưng Trúc Tuế lại không nghe, cứ làm việc của mình, cất quần áo của nàng vào tủ quần áo, sữa tắm vào phòng tắm, khăn lông và khăn tắm cũng treo lên, rồi lại kêu Vinh Thanh Sơn đến, thay vỏ chăn và ga giường cho Tống Chân.

Tống Chân ngượng ngùng, nói chuyện Trúc Tuế không nghe cũng không phản ứng gì, muốn giúp một chút còn bị Trúc Tuế đẩy ra.

Hoàn toàn từ chối giao tiếp với nàng.

Tống Chân luống cuống tay chân, Tả Điềm cũng nhận ra, nhưng cô không thuyết phục được Trúc Tuế, đành kéo Tống Chân đi, sợ hai người sẽ gây nhau, nên cố gắng hòa giải, "Nếu cậu rảnh tay thì sang giúp tớ đi."

Tả Điềm kéo Tống Chân khỏi Trúc Tuế.

Đồ mang đến nhìn thì có vẻ nhiều nhưng thu xếp xong thì cũng chỉ mất nửa tiếng.

Hai tay Vinh Thanh Sơn không cầm gì, nhìn bầu không khí không thoải mái giữa bọn họ, gãi đầu hỏi Trúc Tuế, "Vậy giờ, xếp xong rồi, bọn tôi đi trước, cậu ở lại đây một chút không? Hai người cũng còn chuyện muốn nói với nhau mà đúng không..."

Phải nói là suy xét rất chu đáo.

Nhưng chưa nói xong thì đã bị Trúc Tuế đang cúi đầu xếp đồ ngắt ngang, "Không cần, chúng ta đi thôi, tôi không có gì muốn nói."

Tống Chân: "..."

Vinh Thanh Sơn: "..."

Tả Điềm: "..."

Vinh Thanh Sơn cười gượng hai tiếng, cũng giúp hòa giải, "Đừng như vậy, hôm nay đi rồi sau muốn gặp lại phải xin phép đấy! Ai biết có được chấp thuận hay không! Hai người không phải cũng đã kết hôn rồi sao..."

"Kết hôn thì không thể cãi nhau à?"

"..."

Được rồi, không cần Vinh Thanh Sơn nói thêm gì nữa, Tống Chân biết hôm nay không thể dỗ được cô rồi.


Trúc Tuế cũng cảm thấy mình làm có hơi quá, vậy là cất mấy thứ còn lại trong tay, cụp mắt nói thêm, "Xếp đồ xong rồi, đi thôi. Hôm nay tức giận, không muốn nói chuyện."

Dừng một chút, nhíu mày nhẹ giọng lặp lại, "Càng nghĩ càng giận, không nói nữa!"

Tả Điềm và Vinh Thanh Sơn nghe xong đều nhìn sang Tống Chân, thấy Tống Chân im lặng thì nói: "Vậy Tả Điềm ở lại một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy."

"Ừm."

Trúc Tuế nói xong quay đầu đi ra ngoài.

Vinh Thanh Sơn lúng túng nhìn trước nhìn sau, nhanh chóng tạm biệt Tống Chân rồi đuổi theo Trúc Tuế.

*

Cả ba người cùng nhau đến, đương nhiên cũng sẽ cùng nhau về, Trúc Tuế và Vinh Thanh Sơn ở ngoài chờ Tả Điềm.

Trong lúc chờ đợi, Trúc Tuế khoanh tay dựa vào xe, không biết đang suy nghĩ gì, điện thoại vẫn không ngừng vang lên.

Vinh Thanh Sơn muốn nhắc nhở, nhưng lại không biết trong tình huống này thì có nên không...

Cũng may là không đợi cậu rối rắm bao lâu, Trúc Tuế đã chủ động nghe điện thoại.

Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là Trúc lão gia...

Vừa nghe Trúc lão gia đã nói, "Con còn biết tiếp điện thoại à?"

Trúc Tuế đang cáu kỉnh cũng không nói được lời gì tốt đẹp, "Nếu không phải ngài gọi liên tục thì chắc con cũng không biết đâu."

Lời muốn mắng muốn chửi đã vọt đến cổ họng, nhưng nghĩ đến tính tình của Trúc Tuế, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Ông cụ kìm nén tức giận, kiên quyết nói, "Ngày mai con phải về nhà ngay cho ta!"

"Ngày mai thì e là không được, ông cũng biết mà, ở đây con vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ngài để con giải quyết ổn thỏa đã."

Trúc Tuế nghĩ nghĩ, cũng biết đây là chuyện không thể trốn tránh, chủ động nói, "Ngày mốt đi ạ, ngày mốt con sẽ về."

"Có chuyện gì thì ngày mốt chúng ta sẽ nói."

*

Trong khách sạn, cả phòng yên tĩnh.

Tống Chân lại lấy chiếc nhẫn ra, vân vê qua lại trên đầu ngón tay một hồi lâu.

Tả Điềm nhìn theo động tác của nàng.

Tống Chân đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình, nhìn ánh đèn rồi mỉm cười, "Tớ với Trình Lang còn chưa có mua được chiếc nhẫn nào đâu, đây có lẽ là cặp nhẫn đầu tiên trong đời đấy."

Tả Điềm lông mày khẽ động, không chắc chắn nói, "Ý cậu là, muốn tớ giúp cậu đưa cho cô ấy à?"

Nói còn chưa dứt lời, Tống Chân đã lắc đầu, "Không phải."

"Tớ chỉ muốn... Muốn cậu truyền đạt một điều với Trúc Tuế..."

"Nhưng mà không phải hiện tại."

"Đợi thêm, ba hay bốn ngày nữa, cái này cậu quyết định tùy ý. Tóm lại là lúc đó hẳn nói, đợi sau khi em ấy về nhà rồi quay lại... Lúc đó nói sẽ tốt hơn một chút..."

"?"

Tả Điềm nghe vậy không hiểu ra sao, nghiêng đầu, nhìn Tống Chân thở dài, sau đó tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, vuốt ve trên đầu ngón tay, chăm chú nhìn nó.

Mắt nhìn nhẫn, mặt không có mấy biểu cảm, "Đến lúc đó, cậu hãy bảo Trúc Tuế đến tìm tớ một chuyến..."

"Nói là..."

Sau một hồi ngơ ngác rất lâu mới lại mở miệng, trong mắt Tống Chân lúc này đã dâng lên một tầng nước mắt trong suốt.

Nàng cố kéo khóe miệng, ép buộc mình nở một nụ cười đàng hoàng, "Nói tớ..."

Thế nhưng thanh âm đó dường như không muốn chấp nhận, nhỏ đến mức như không thể nghe thấy, "Muốn ly hôn."

____________

Yooo, hơi muộn nhưng mà các sĩ tử 2k6 thi thế nào ròi, tui là tui đi đời địa với toán rồi:<<


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận