Tả Điềm nghe xong lập tức hoảng hốt, nhưng Tống Chân có cân nhắc của riêng mình, cũng không cần phải nói nhiều với cô, Tả Điềm cũng có những điểm mạnh của riêng mình, cô không phải là kiểu người cái gì cũng không biết không hiểu, sau khi biết Tống Chân là vì muốn tốt cho Trúc Tuế, cũng đành im lặng.
Im lặng hồi lâu, vì tình bạn nhiều năm qua, cuối cùng cũng gật đầu.
Trước khi rời khỏi, Tả Điềm đừng trước cửa, lại quay lại nhìn Tống Chân một cái, ánh mắt lưu luyến mà Tống Chân chưa từng thấy bao giờ.
Theo bản năng, Tống Chân nói: "Cậu có chuyện gì muốn hỏi sao?"
Ngón tay Tả Điềm run rẩy, cúi đầu, một cô gái vốn luôn lạc quan yêu đời như cô, hôm nay lại lạ thay mà có cảm giác mất mát, "... Tớ không biết có nên hỏi hay không."
Sợ Tống Chân hiểu sai ý, nói xong lại thêm một câu, "Không phải chuyện của cậu, là chuyện riêng của tớ."
"Giữa chúng ta còn có chuyện gì mà không thể hỏi sao?"
Bao nhiêu năm bạn bè, còn cùng nhau nghiên cứu phát minh thuốc thử Z, Tống Chân nói lời này cũng là thật lòng, trong thâm tâm nàng, dù có là chuyện riêng của nàng mà Tả Điềm muốn thì cũng không có gì không thể hỏi.
"Vậy, để... Tớ ngẫm lại xem nên nói thế nào..."
"Cậu và trưởng khoa, hai người... Kết hôn khi nào vậy?"
Tống Chân: "Năm trước."
Ánh mắt Tả Điềm càng thêm mông lung, mày nhăn lại rồi giãn ra, không dám nhìn Tống Chân, "Vậy khi hai người kết hôn, trưởng khoa đã biết cậu là Omega rồi sao...?"
"Đúng vậy."
Câu hỏi này thật kì lạ, Tống Chân gần như trả lời mà không cần suy nghĩ.
Nhưng khi những lời đó đến tai, đồng tử Tả Điềm cũng theo nỗi lòng mà run lên kịch liệt một chốc. năm ngón tay đặt trên tay nắm cửa cũng siết chặt lại.
"Cậu sao vậy?" Cảm giác được chuyện gì, Tống Chân khó hiểu.
Tả Điềm theo bản năng lắc đầu, nói không nên lời, chỉ lắc đầu.
Sự im lặng quái lạ này kéo dài mấy mươi giây, Tả Điềm mới lên tiếng, cười giả lả, như là miễn cưỡng cười vui, rồi kết luận: "Không có gì, chỉ là hồi trước Tào Phàm lo lắng cho cậu, lo cậu là Beta nhưng lại chỉ tìm Alpha, lại còn người sau tốt hơn người trước, sợ cậu đến cuối cùng sẽ chịu tổn thương... Ha ha ha, kết quả là... Anh ấy lo xa rồi..."
"Omega cũng tốt, rất tốt, Alpha hợp với Omega thì càng xứng chứ sao..."
Cô cũng không biết mình vừa nói gì, nói xong mới nhớ đến chuyện Tống Chân muốn ly hôn, Tả Điềm xém nữa đã cắn phải lưỡi, sợ Tống Chân nhận ra điều gì sẽ hỏi nên vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, "Hôm nay cũng muộn rồi, tớ mệt quá, đầu óc không tỉnh táo, bọn họ cũng đang đợi, tớ đi đây."
Lời nói vừa khó hiểu vừa lộn xộn, Tống Chân cảm thấy thật phức tạp.
Nhưng cô chưa kịp nghĩ gì thêm thì Tả Điềm đã nói lời tạm biệt, mở cửa chạy vụt ra ngoài, đúng vậy, là chạy, giống như sau lưng có ai đó đuổi theo, chạy rất nhanh, Tống Chân cũng không biết từ khi nào mà cô có nhiều thần kinh vận động như vậy.
Trong đầu Tống Chân không nghĩ ra được lý do hợp lý nào cho sự bất thường của Tả Điềm, và Tống Chân hiện tại cũng đang chồng chất vấn đề, so với chút kì lạ đó, chuyện của bản thân còn làm nàng phát sầu hơn, thế là sự bất thường của Tả Điềm biến mất trong đầu nàng.
Nhưng cho dù đã biến mất, vẫn để lại một chút dấu vết trong lòng, luôn cảm thấy, có gì đó không đúng.
Nhưng không thể nói rõ là không đúng ở đâu.
*
Tả Điềm đi xe của Trúc Tuế đến, hôm nay Trúc Tuế bộn bề tâm sự, muốn ở một mình, nên muốn để Vinh Thanh Sơn đưa cô về.
Tả Điềm đương nhiên đồng ý.
Trúc Tuế sắp xếp xong, tự mình lái xe rời đi, Tả Điềm thì lên xe của Vinh Thanh Sơn.
Lên xe, cô lấy điện thoại ra, vốn muốn xem thời gian, nhưng lại phát hiện có tin nhắn WeChat, là của... Một người đã lâu không nhắn tin.
Là Hứa An Bạch.
Nghĩ đến chuyện lần trước, Tả Điềm do dự một chút, cuối cùng không nhịn được mà bấm vào.
Hứa An Bạch: 【 Điềm Điềm, tôi có nghe nói chuyện ở hội nghị giao lưu quốc tế, cô...】
【 Cô Tống có khỏe không? 】
Ở giữa hai tin nhắn có nhắc nhở của hệ thống thông báo có tin nhắn bị gỡ, không nhìn được.
Tả Điềm đánh chữ, "Không liên quan tới anh", cảm thấy không tốt, quá thẳng thắn nên xóa đi.
Lại lần nữa gõ chữ, "Anh có hỏi cũng không giúp được gì, cho nên đừng hỏi nữa", gõ xong lại cảm thấy có chút không biết tốt xấu, Hứa An Bạch nhắn tin hỏi là quan tâm các cô, còn mình thì trả lời chẳng đâu vào đâu, lại xóa đi.
Viết viết xóa xóa một hồi, trên khung thoại của Hứa An Bạch hiện, "Đối phương đang nhập tin nhắn..." Xuất hiện rồi lại biến mất có dư mười phút tin nhắn mới gửi đến.
【 Vẫn khỏe 】
Cuối cùng Tả Điềm cũng gửi đi, chỉ vỏn vẹn hai chữ.
Hứa An Bạch: 【 Nếu cần gì thì có thể tìm tôi, nếu là trong khả năng, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ 】
Tin nhắn này gửi đi, lại một lúc lâu sau Tả Điềm mới trả lời.
【 Được, cảm ơn 】
Rất ngắn gọn, trong sự ngắn gọn đó còn lộ ra chút cảm giác cố tình tạo khoảng cách.
Hứa An Bạch còn muốn nói điều gì, đánh chữ, rồi cảm thấy như vậy sẽ không được trả lời, lại giống với Tả Điềm, gõ xong rồi xóa, xóa xong lại gõ, cứ như vậy lặp đi lặp lại cả buổi trời, nhìn khung thoại lần nữa bị xóa sạch, Hứa An Bạch thở dài một hơi.
Tại sao lại trở nên xa lạ như vậy, rõ ràng...
Tại sao lúc đó lại không kiềm chế được bản thân...
Nghĩ đến điều gì, Hứa An Bạch lướt lên, lịch sử trò chuyện cuối cùng là hai tuần trước, nhìn lại lúc đó một chút, khung chat của bọn họ không hề câu nệ nghiêm túc như hiện tại.
——【 Tôi phát hiện ra một cửa hàng, tuyệt lắm, thứ bảy này anh có muốn đi không? p.s tôi không tìm được ai đi cùng cả, làm ơn nha 】
——【 Nằm liệt mệt mỏi.jpg, mệt muốn xuất hồn luôn, chắc kiếp trước tôi là thiên thần gãy cánh cho nên kiếp này mới đi nghiên cứu khoa học, huhuhuhu, tôi muốn ra ngoài ăn nhưng mà không được, tư liệu của tôi còn chưa làm xong nữa 】
——【 Phim á? Tôi sao? Anh chắc chứ? Phim nghệ thuật nếu tôi xem rồi ngủ quên thì anh có ghét tôi không? Kakaka, nói thật đi, có phải anh tìm được chị đẹp Omega nào, mời mà người ta không thèm nên mới định tìm đến bạn bè để giải sầu đúng không? 】
——【Không vấn đề gì, tôi sẽ tìm số liệu giúp cho... Không có gì đâu, đương nhiên rồi, chó mỉm cười.jpg 】
Hứa An Bạch vừa đọc vừa vô thức nở nụ cười, cười xong nhìn lại mấy tin nhắn đối lập hoàn toàn của hiện tại, cảm giác có chút cô đơn.
【 Về nhà nghỉ ngơi tốt nhé, tạm biệt 】 Cuối cùng Hứa An Bạch gửi đi những lời này.
Nhưng đợi hồi lâu, tin nhắn lại như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Hứa An Bạch cảm thấy trong lòng thật trống vắng.
*
Trúc Tuế nói ngày mốt về nhà, nhưng mà lại không về.
Chuyện của Tống Chân ở đây chưa xử lý xong, không thể đi được.
Cô là bạn đời của Tống Chân, có thể đặt ra rất nhiều điều kiện, sau khi xin quyền bảo hộ giới tính đặc biệt, Cục V đồng ý để nàng ở tại khách sạn có giám sát, nhưng quyền hạn trong lúc bị giám sát, ngày hôm đó vẫn chưa thảo luận rõ ràng.
Trong mấy ngày tiếp theo Trúc Tuế và luật sư đã đọc rất nhiều điều luật và quy định, ngày nào cũng thảo luận với người bên Cục V về phạm vi quyền lợi mà Tống Chân nên có trong quá trình điều tra...
Bộ An ninh Quốc gia không phải nơi dễ chơi, nhưng Trúc Tuế cũng không phải người dễ bị coi thường, lấy đá chọi đá dùng pháp luật để thương lượng, Cục trưởng Cục V cũng bị Trúc Tuế ép phải ra mặt chủ trì đại cục, ngày nào hai bên cũng cò kè mặc cả.
Trong thời gian này, câu mà Trúc Tuế nói nhiều nhất là, "Không được thì nhanh chóng khiếu nại lên để Tòa án Quân sự phán quyết!"
Tranh chấp không thể giải quyết, để tòa án phán xử... Cũng không phải là không thể.
Nhưng Trúc Tuế lại quá trên cơ, chi tiết nhỏ thế nào cũng không nhượng bộ, một ngày có thể đưa ra mười mấy điểm, lại còn có kim bài luật sư của Thượng Kinh, nếu thật sự để cho Tòa án Quân sự phán quyết, Trúc Tuế có thể ngồi cả ngày ở đó, người của Cục V cũng phải đi theo ngồi cả ngày với những chuyện lông gà vỏ tỏi, họ còn có công việc của họ nữa!
Hơn nữa, thân phận của Trúc Tuế là gì, ai biết được thẩm phán có thiên vị khi nhìn thấy Trúc Tuế hay không?
Các chi tiết nhỏ nhặt không rõ ràng nhìn qua thì là làm mất mặt Trúc Tuế, nhưng kết quả chúa hề vẫn chỉ có mỗi Cục V mà thôi!
Thật sự là khổ nói không nên lời, dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, ngày nào Trúc Tuế cũng cùng hai ba luật sư đến moi móc từng chi tiết, cuối cùng cũng đến ngày kí bản chấp thuận, Cục trưởng Cục V nhìn qua, thật thì nhìn thế nào cũng không giống bản chấp thuận, rõ ràng đây là bản tổng kết thất bại trong mấy ngày qua của Cục V thì đúng hơn!
Thời khắc kí xong bản chấp thuận, Cục trưởng Cục V cảm thấy chưa bao giờ đơn vị của bọn họ thân thiện, tốt bụng như bây giờ.
Những điều kiện được ghi trong đó là có thể sử dụng điện thoại, không lắp camera giám sát, trước khi Tống Chân nhận phán quyết, ngoại trừ tự do đi lại, nàng vẫn có thể thực hiện các quyền lợi hợp pháp của mình, có thể xem xét các tư liệu của dự án được bảo mật, những điều này...
Cục trưởng Cục V không dám nhìn nữa, sợ nhìn nhiều thêm chút nữa sẽ lên cơn nhồi máu cơ tim mất.
Khoảnh khắc tiễn Trúc nhị kia đi, ông chỉ cảm thấy trong suốt cuộc đời mình chưa bao giờ từ bi đến thế, chỉ cần thêm cái vòng tròn trên đầu là có thể cosplay thành thiên thần ngay và luôn, vừa thuần khiết trong sáng, không chứa tạp chất, vừa lương thiện tốt lành!
Đêm sau khi kí bản chấp thuận, chiếc điện thoại bị tịch thu của Tống Chân được trả lại cho nàng.
Kèm theo đó là một bản sao của bản chấp thuận mà Trúc Tuế đã nhờ người đưa đến.
Tống Chân nhìn những điều khoản giám sát lỏng lẻo đó, trong lòng cảm động, nhưng đồng thời cũng chua xót khó tả.
Nàng mở điện thoại lên, nghĩ nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Trúc Tuế, nói điện thoại đã được trả lại cho mình.
Gửi xong tin nhắn, nhanh chóng gọi điện cho bố Tống, chuyện nàng là con gái của Trang Khanh qua mấy ngày lên men, hiện tại hẳn đã phát tán đầy trên mạng xã hội, không thể giấu được nữa.
Cuộc gọi nhanh chóng được nhấc máy, mất một lúc mới xoa dịu được bố Tống.
Sau khi cúp máy, Tống Chân lại vào xem WeChat, tin nhắn nàng gửi Trúc Tuế vẫn chưa được trả lời.
Chắc, có lẽ, hẳn là đối phương còn chưa nguôi giận đây mà!
Ngẫm tính thời gian, Tả Điềm có lẽ vẫn chưa chuyển lời, cũng không biết...
Cảnh tượng đó quá kinh khủng, Tống Chân lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa...
Buổi tối trước khi đi ngủ tin nhắn vẫn không được trả lời, Tống Chân gửi tin chúc ngủ ngon, khóa màn hình, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nhắm hai mắt lại.
Bên cạnh điện thoại là chiếc hộp nhung đựng nhẫn, lặng lẽ nằm ở đó.
*
Trúc Tuế trở về nhà là vào ngày thứ tư.
Sau khi xin nghỉ phép mấy ngày, ban ngày ở Viện nghiên cứu khoa học tiếp tục giải quyết các công việc của khoa Tuyến tố, trước khi tan tầm Vinh Thanh Sơn đến tìm cô, hai người cùng nhau trở về.
"Chờ chút, tôi còn có một số tư liệu của thuốc thử Z, tôi đi tìm Viện phó Vinh kí tên đã, sau đó thì chúng ta đi."
Vinh Thanh Sơn há hốc mồm, "Cậu thật sự đang xử lý công việc à?"
Trên mặt Trúc Tuế không có biểu tình gì, thoạt nhìn rất bình thường, quá mức bình thường, thật đáng sợ.
Dù sao thì cũng làm Vinh Thanh Sơn thấy sợ.
Trúc Tuế: "Còn không thì thế nào được, Tống Chân không ở đây thì khoa Tuyến tố ngừng hoạt động à? Mã số thuốc thử Z đã được phê duyệt rồi, không đưa vào sản xuất nữa sao? Thai phụ toàn cầu ai cũng đang mong chờ đây, trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy?!"
"..."
Không phải mà bạn ơi, chỉ là nhà bạn đang trong tình cảnh lửa sém lông mày thế kia, sao bạn có thể bình tĩnh đi xử lý mấy việc như này vậy, mấy chuyện này hoãn lại vài ngày cũng đâu có sao!!
Nhưng nhìn gương mặt không thiện ý của Trúc Tuế, lời cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng, ngoài mặt Vinh Thanh Sơn rất yên phận, Trúc Tuế nói cái gì thì là cái đó.
Trúc Tuế cầm tư liệu rời đi.
Một lúc sau, Tả Điềm thập thò ở cửa hóng hớt, thấy chỉ có mình Vinh Thanh Sơn thì chạy vào văn phòng.
Tả Điềm nhỏ giọng, "Trưởng khoa phải về nhà hả?"
"Ừ." Trả lời xong, Vinh Thanh Sơn cảm thấy kì lạ, "Cô hỏi chuyện này làm gì?"
Nói xong lại cảm thấy không đúng, "Sao cô lại biết được, hay là cô hỏi giúp... Cô Tống..."
Tả Điềm cũng hoảng loạn, không ngờ Vinh Thanh Sơn có thể tư duy được đến như vậy, nhanh chóng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, "Suỵt ——!"
Muốn chết à, đừng có nói ra chứ!
Bộ không biết sợ à!
Đặc biệt là vẻ mặt của trưởng khoa hôm nay, ngày thường cười cười thì không nhận ra, hôm nay không thèm cười nữa, khí chất Alpha lập tức bùng nổ!
Vinh Thanh Sơn vừa hỏi vậy, thấy phản ứng của Tả Điềm cũng lo lắng, "Tôi nói đúng rồi sao? Có chuyện gì vậy?"
Hai người vốn không đồng điệu, nhưng trời xui đất khiến sao trong hoàn cảnh này lại hiểu nhau đến kì lạ.
Tả Điềm thật ra cũng lo lắng khi Vinh Thanh Sơn hỏi như vậy, nhưng Tả Điềm nghĩ dù sớm hay muộn cũng phải nói, tiện thể nhìn trước xem Vinh Thanh Sơn phản ứng thế nào, cô nói sự thật, "Chuyện là, Chân Chân cậu ấy, lần trước cậu ấy nói muốn..."
Nói xong hai chữ ly hôn, thiếu chút nữa là Vinh Thanh Sơn đăng xuất khỏi Trái Đất.
Vừa rồi là Tả Điềm ra hiệu im lặng, bây giờ đến lượt Vinh Thanh Sơn nghe xong lại có phản ứng hệt như Tả Điềm, "Suỵt!!!"
"Chị à, chị nói cái gì vậy, nhỏ giọng một chút đi! Làm tôi sợ đấy!!"
Tả Điềm cũng cảm thấy y chang, "Bộ cậu nghĩ tôi không sợ à!?"
Hai người bình tĩnh một lúc, Trúc Tuế vẫn chưa quay lại, Vinh Thanh Sơn ổn định tinh thần, chợt nghĩ đến điều gì, kinh ngạc nói: "Sao cô ấy lại muốn ly hôn? Tôi thấy tình cảm giữa bọn họ rất..."
Đang nói thì nghẹn lại.
Ánh mắt mông lung, Vinh Thanh Sơn bỗng chột dạ.
Có phải là do cái hôm uống say không, hôm đó cậu đã nói bao nhiêu rồi... Không có nhớ rõ huhuhu!!
Sau hôm đó cậu cũng nói bóng nói gió với Trúc Tuế vài lần, Tống Chân cũng không có gì bất thường mà...
Nhưng người ta hay nói đoán lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy bể, không lẽ chiến tranh lạnh này là do lần đó mà ra?!
Hôm đó thất tình nên uống nhiều quá, không kiểm soát được mồm miệng...
Trời ơi cứu, sao mà đời tôi khổ như vậy chứ?!!
"Tả Điềm, cô có việc gì sao?" Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên giọng nói của Trúc Tuế.
Vinh Thanh Sơn sợ hãi ngẩng đầu lên, Trúc Tuế trở lại rồi!
Tả Điềm cũng bị dọa sợ, "Tôi, tôi tôi..."
Vinh Thanh Sơn: "Cô ấy không có việc gì hết, chỉ đến đưa tài liệu thôi!!"
Tả Điềm: "Ừa ừ ừ, đúng vậy, đưa tài liệu, tài liệu thôi!!"
Nói xong thì chạy bay chạy biến, sợ Trúc Tuế nhận ra điều bất thường.
Trúc Tuế thấy kì lạ, "Cô ấy sao vậy..."
Nói còn chưa dứt lời, Vinh Thanh Sơn chợt đứng lên, "Vậy, giờ chúng ta về nhà đi! Cũng lâu rồi tôi chưa gặp ông cụ nhà chúng ta, về thăm một chút."
Trúc Tuế ngạc nhiên, "Không phải cậu bảo chỉ đưa tôi đến cửa rồi đi sao?"
Vinh Thanh Sơn trong lòng có quỷ, vừa đẩy Trúc Tuế đi, vừa pha trò, "Tôi đột nhiên thấy nhớ ông, muốn về thăm chút, đi thôi đi thôi."
*
Trúc Tuế và Vinh Thanh Sơn cùng về khu nhà quân sự.
Vinh Thanh Sơn đi sang Vinh gia trước, sau đó đến Trúc gia ké cơm, Trúc Tuế và Trúc lão gia trong lòng có việc, không khí ở Trúc gia rất ảm đạm, nhờ vậy mà không ai để ý tới Vinh Thanh Sơn đang bồn chồn khác thường.
Sau khi ăn xong, Trúc Tuế và ông cụ tự hiểu ngầm, một trước một sau đi đến thư phòng.
Đóng cửa lại, im lặng hồi lâu, cơn tức giận đè nén mấy ngày nay của Trúc lão gia cuối cùng cũng bùng nổ, đập mạnh lên bàn một cái, nói, "Con không có gì muốn nói với ta sao?"
Trúc Tuế cúi đầu một chốc, nhẹ giọng nói, "Có một câu."
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, "Nếu ngài muốn khuyên con từ bỏ Tống Chân, vậy thì ngài không cần phải nói nữa."
Dừng một chút, Trúc Tuế nhấn mạnh từng chữ, "Con sẽ không từ bỏ và cũng không thể từ bỏ chị ấy."
Ông cụ lúc này nhất thời im lặng.
Không biết Trúc Tuế lại nghĩ đến điều gì, ánh mắt mông lung một chốc, rồi bỗng lộ một nụ cười bất đắc dĩ, "Con không buông xuống được."
Tình cảnh này, trùng hợp một cách kì lạ với buổi chạng vạng định mệnh năm 17 tuổi đó.
Chiều hôm đó, những lời Trúc Niên đã nói lại lần nữa được phát ra từ miệng Trúc Tuế, cứ như một vòng lặp vận mệnh.
Giọng nói của Trúc Tuế hiện tại chồng chéo lên lời của Trúc Niên, dù nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên định.
Chua xót xen lẫn yêu thương, cô nói thật lòng mình, "Con yêu chị ấy!"