Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Dù Tống Chân đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Trúc Tuế khi nói phả vào mặt mình, có hơi nhột, mang theo hơi ấm của cơ thể, giống như một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi vào lòng người.

Những tâm tư giấu trong lòng, tất cả đều đã bị Trúc Tuế bóc trần.

Tâm tư của cô, cô không che giấu, còn tâm tư của Tống Chân, Trúc Tuế cũng quá thông minh, cho dù là đoán cũng có thể đoán được 99%, chưa một thời khắc nào Tống Chân ghét đôi mắt tinh tường của đối phương, cũng ghét chính mình không thể giả vờ, không thể diễn như hiện tại, đứng trước mặt đối phương, chỉ cần lộ ra một chút, cô đã minh bạch tất cả.

Nàng nghĩ gì, Trúc Tuế đều biết hết cả...

Bao gồm...

"Chị này, tim chị lại đập nhanh hơn rồi." Trúc Tuế xấu xa nhắc nhở.

Tống Chân tức giận mở mắt ra, lườm Trúc Tuế, theo nàng cảm thấy thì là lườm, nhưng mà vừa bị người ta hôn xong, lại còn lộ bí mật là thích người ta, cái liếc mắt này nói ra lườm vậy thôi chứ chẳng có được bao nhiêu khí thế.

Trong mắt Tống Chân vẫn còn ngấn nước vì bị hôn vừa rồi, mắt hạnh mở to, long lanh sóng nước, mà ánh sáng trong đôi mắt kia lại phản chiếu rõ ràng khuôn mặt Trúc Tuế, khoảnh khắc mắt nhắm lại mở ra, hình ảnh phản chiếu trong mắt tất cả đều là Trúc Tuế...

Trúc Tuế nhìn chăm chú cặp mắt kia, im lặng, không hề chớp mắt.

Không khí cũng lần nữa trở nên yên tĩnh.

Tống Chân cảm giác được, hơi mất tự nhiên chớp chớp mắt, quay mặt đi, đưa tay đẩy Trúc Tuế ra, tức giận nói, "Xong chưa, xong rồi thì bỏ tay ra khỏi ngực chị được chưa?!"

Nghe có vẻ tức giận nhưng lại không phải tức giận, càng giống như đang hờn dỗi hơn.

Trên mặt Trúc Tuế hiện lên nụ cười, "Vâng."

Dừng một chút, Trúc Tuế lại cố ý hỏi: "Vậy có cần em đi xuống luôn không?"

Trúc Tuế đang đè lên sofa, cũng, đang đè lên người Tống Chân, hạn chế mọi cử động của nàng...

Tống Chân lần này thật sự trừng mắt với Trúc Tuế, làm Trúc Tuế cười tươi thêm, cô thu tay lại, ngoan ngoãn im lặng ngồi vào một bên.

Xong rồi còn đỡ Tống Chân dậy, giúp nàng chỉnh lại tóc tai, quần áo.

Hết thảy những điều này đều xuất phát từ hành động thói quen của Trúc Tuế, khi cài nút cổ áo, Trúc Tuế cúi thấp đầu, ở khoảng cách gần, Tống Chân có thể nhìn rõ khuôn mặt cô, hàng mi dài hơi rũ, khuôn mặt điềm tĩnh, hệt như vô số những buổi sáng khi nàng tăng ca đến tối muộn, khi nàng không muốn động đậy, Trúc Tuế luôn sẵn sàng làm thay nàng...

Ánh mắt Tống Chân thất thần giây lát, hồi tưởng lại, bất tri bất giác nàng nhận ra, từ khi gặp được Trúc Tuế đến nay đã một năm rồi.

Cũng đã chung sống bên nhau một năm.

Đã lâu như vậy sao?

Phải ha, cũng đã lâu như vậy rồi.

Nghĩ vậy, Tống Chân không khỏi mềm lòng, còn có chút gì đó ưu thương.

Khi nàng định thần lại là đúng lúc Trúc Tuế chỉnh xong quần áo, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người lần nữa giao nhau, ánh mắt Tống Chân sáng lên phức tạp, ánh mắt Trúc Tuế lại trong trẻo lạ thường, giao hết cho Tống Chân toàn quyền đánh giá.

Tống Chân có chút không chịu nổi khi Trúc Tuế như vậy.

Nàng có tức giận, giận Trúc Tuế dùng thủ đoạn thử mình...

Rồi lại bất đắc dĩ, bất đắc dĩ bởi lẽ, trong chuyện này chính nàng cũng không quang minh chính đại gì.

Những vướng mắc mâu thuẫn trong lòng Tống Chân bỗng đạt được sự cân bằng kì lạ.

Nhìn nhau hồi lâu, Trúc Tuế cất lời, giọng nói rất nhẹ nhàng, còn có chút bất an, thận trọng hỏi, "Chị còn điều gì muốn nói nữa không?"

Lời nói không rõ ràng, nhưng cả hai đều biết, câu này ý chỉ chuyện ly hôn.

Tống Chân: "..."


Trúc Tuế dùng ánh mắt này nhìn nàng, trước đó còn nói nhiều như vậy, cũng bóc trần tâm tư của nàng...

Đây vốn nên là khoảnh khắc đẹp đẽ nơi những người yêu nhau bày tỏ tình cảm...

Tống Chân không nói nổi điều gì.

Bị trái tim chân thành đến vậy cảm động, không thể nhắc đến ly hôn được, còn tâm tư thì đã bị Trúc Tuế nói toạc ra rồi, cũng chẳng còn lòng dạ nào đi thổ lộ...

Quá mâu thuẫn, cuối cùng Tống Chân đứng bật dậy, cắn môi không nói lời nào đi thẳng đến phòng tắm.

Trúc Tuế bị hành động Tống Chân làm cho ngơ ngác, theo bản năng đi theo qua đó, vừa đến cửa đã nhìn thấy Tống Chân đang phụng phịu nặn kem đánh răng, còn dùng tay bóp thật mạnh...

Trúc Tuế hơi nhướng mày lên, "Chị nè, chị đang làm gì vậy?"

Tống Chân tức giận, "Đánh răng, rửa mặt, đi ngủ!"

Đêm nay bị Trúc Tuế quay mòng mòng như vậy, mới đó mà đòi Tống Chân nguôi giận, đương nhiên làm gì có chuyện nguôi giận nhanh vậy chứ!

Nàng tức giận, nhưng mất bình tĩnh rồi cãi nhau vào lúc này là không thích hợp, không mắng được, cũng không muốn cầu hòa, Tống Chân không còn cách nào khác ngoài chịu đựng, chủ động tránh xa Trúc Tuế, đơn phương không thèm nói chuyện!

Nhưng bây giờ có không thèm nói chuyện thì cũng muộn rồi, vừa lúc thích hợp để đi tắm rửa.

Trúc Tuế khoanh tay, nhìn Tống Chân bực bội không vui, cũng không đi khỏi, chỉ đứng ở cửa chăm chú nhìn nàng.

Một chốc nghĩ đến cái gì, vẻ mặt trở nên ranh mãnh, Trúc Tuế chậm rãi nói, "Chị, chỗ này chỉ hạn chế không cho chị đi ra ngoài, nhưng không có ai nói là không cho người khác ở lại với chị..."

"Chị nói xem, nếu em ở lại thì có được không?"

Trúc Tuế nhếch môi, ám chỉ, "Hình như quan hệ giữa chúng ta là hôn nhân hợp pháp mà ha!"

Tống Chân nghẹn lời: "." Đồ vô lại!

Đánh răng xong, Tống Chân ném bàn chải thật mạnh vào ly, từ kẽ răng rít ra mấy chữ, "Tùy, ý, em!"

Nói xong hùng hổ đi đến cửa, Trúc Tuế theo bản năng lui lại một bước, sau đó thấy cánh cửa trước mặt bị Tống Chân đóng sầm lại một cái đùng.

Trúc Tuế ngẩn người, sau đó nghe được tiếng khóa cửa phòng tắm vang lên.

Trúc Tuế: "..."

Đây là sợ cô làm ra chuyện gì nữa à?

Trúc Tuế lần này thật sự không nhịn được nữa, lớn tiếng cười lên.

*

Người của Cục V giám sát ở cửa đến 11 giờ, sau khi Trúc Tuế đi vào thì không thấy đi ra nữa.

Quân nhân giám sát chưa từng gặp phải tình huống này, có chút bối rối.

Chờ đến 11 giờ rưỡi, bất đắc dĩ phải gọi điện hỏi Cục trưởng, ấp úng hồi lâu, làm Cục trưởng muốn hết kiên nhẫn, người giám sát mới thành thật nói, "Chuyện là, trưởng khoa Trúc đi vào nãy giờ nhưng mà, không thấy đi ra, chuyện này... Có được không ạ?"

Trong lúc nhất thời, Cục trưởng Cục V nghẹn lời.

Thể loại vấn đề gì thế này.

Không đúng, đây là thể loại tình huống gì vậy!

Cục trưởng: "Cậu nói không thấy đi ra là thế nào?"


"Thì là..." Người giám sát cũng rất thành thật, "Là theo nghĩa đen luôn ạ, giờ này nhưng vẫn chưa đi ra, Cục trưởng, ngài nói họ là vợ vợ, lỡ như hôm nay trưởng khoa Trúc không đi, ngài có muốn tôi... Mời cô ấy ra không?"

Cục trưởng im lặng một chốc, "Cậu cũng biết họ là một cặp, vậy cậu cảm thấy cậu đi vào như vậy có được không?"

Người giám sát rưng rưng, "Vì tôi cảm thấy không được nên mới muốn hỏi ngài một chút, Cục trưởng cho tôi xin ý kiến với!"

"..." Chuyện xấu hổ như vậy mà gọi hỏi ông, bộ bị ngốc hả!

Ông thì làm được gì, cậu ta không vào được thì ông đi vào được chắc!!

Cục trưởng im lặng hồi lâu rồi nói, "Trên nguyên tắc, chỉ hạn chế tự do sinh hoạt của Tống Chân, vẫn còn quyền thăm hỏi, đồng thời thực hiện các quyền và lợi ích hợp pháp của mình."

"Vậy là?"

"Vậy nên là nếu cô ấy không đi thì, cậu cứ... Coi như không thấy là được!"

Người giám sát không có gì dị nghị, nhưng mà, "Vậy, đêm nay chúng tôi có cần gác ở đây không?"

Nếu nghe thấy âm thanh gì đó thì sẽ rất là xấu hổ ấy!

Cục trưởng không nói nên lời, quát, "Các người không có đầu óc à, có người gác hay không thì có gì quan trọng, ở trong phòng giám sát xem camera hành lang không tốt hơn à?!"

Người giám sát lúc này mới ngộ ra chân lí!

Thật ra trong trường hợp có bất tiện gì đó thì đây cũng là một cách xử lí, chỉ là chưa bao giờ gặp phải người hợp người bị giám sát mà còn có người nhà vào ở cùng thế này, cho nên mới nhất thời không biết nên làm thế nào!

Nếu vị người nhà kia có quyền cao chức trọng, không dễ chọc vào thì chỉ số thông minh của mấy cậu gác cửa cũng bị giảm xuống chút chút!

Ví dụ như, hiện tại.

*

Tống Chân cho rằng tin tức của mình đã truyền đi khắp nơi, nhưng thật ra cũng phải xem là tin tức gì nữa.

Tin tức nàng là con gái của Trang Khanh mà nàng đã trả lời trực tiếp cho giáo sư Smith tại hội nghị giao lưu, lúc ấy các phóng viên và nhà báo đều có mặt ở hiện trường, tin tức này nàng vừa nói ra, đương nhiên bọn họ vừa về đã viết báo đăng lên ngay lập tức.

Tin này từ ngoài đời cho đến trên mạng chỗ nào cũng ồn ào xôn xao.

Không ít người kinh sợ, cũng không ít người đem ra bàn tán, có người ủng hộ cũng có người chỉ trích, mọi người bên nào cũng cho là mình đúng, không ý kiến nào thống nhất với nhau, rất hỗn loạn.

Nhưng khi sơ tán hội trường, chuyện người bên Cục V đưa nàng đi, chuyện nàng là Omega cấp S, còn có chuyện nàng kết hôn với Trúc Tuế, hầu như chỉ có nhân viên trong Viện nghiên cứu khoa học nghe được, bởi vì lúc ấy, trong hội trường không có một phóng viên nào cả.

Còn về phần sau khi Tống Chân bị đưa đi thì không cần nói, Trúc Tuế đã lập tức xử lí, cô đã đàm phán với mấy tờ báo và một số đài truyền hình, còn có cả thông báo với nội bộ Viện nghiên cứu khoa học, cũng đã nói chuyện với Viện trưởng, nhờ Viện trưởng ra mặt ám chỉ, chuyện này đã bị đè xuống.

Trúc Tuế cũng không cần quá nhiều thời gian, chỉ cần thêm mấy ngày để xử lý chuyện của Tống Chân là đủ rồi.

Và đúng như cô dự đoán, mấy tin tức này chỉ bị ém vài ngày, đến tai Đồng Nhu cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Khi Đồng Vân nghe được, trong lòng hoảng sợ không tả xiết, lập tức đến tìm Đồng Nhu.

Lúc đó Đồng Nhu đang dùng ấm tử sa pha trà, hơi nước mong manh bay trong không khí, tạo cảm giác thoải mái nhàn nhã.

Đồng Vân vội vàng đi đến trước mặt Đồng Nhu, nuốt nước miếng, trong giây lát, lạ thay không nói tiếng nào.

Đồng Nhu cảm giác được có điều kì lạ, ngẩng đầu lên, nở nụ cười, "Sao vậy, có chuyện gì mà con lại làm ra vẻ mặt này thế."


Đồng Vân giọng khô khốc, "Mẹ, tình huống của Tống Chân có chút khác với những gì chúng ta biết."

"Ồ?"

Đồng Nhu chiếu lệ đáp lại, sắc mặt không đổi châm trà cho mình.

Đồng Vân nghĩ nghĩ, thật sự không biết nói thế nào cho khéo, đành nói thẳng, "Chuyện là, Tiểu Lộ nói sai rồi, cô ta và Trúc Tuế không phải là người yêu, cô ta là vợ của Trúc Tuế."

Đồng Nhu khựng lại, suýt chút đã tuột tay khỏi chiếc ấm tử sa.

Một lúc sau, Đồng Nhu hỏi: "Trúc Tuế, là cháu gái của... Tư lệnh Trúc...?"

"Đúng vậy, là cháu gái của Tư lệnh Quân khu I, Trúc Hướng Đông..."

Hô hấp của Đồng Nhu có chút không ổn định, dừng một chút, phát hiện điều kì lạ, "Khoan đã, Tống Chân là Beta, sao Trúc Tuế có thể cưới nó? Cho dù là Trúc Tuế không ngại, nhưng Trúc gia..."

Nói đến chuyện quan trọng nhất, ngón tay Đồng Vân xoắn xuýt vào nhau, nuốt nước bọt, cố gắng làm giọng mình tự nhiên hơn, "Đây là tin thứ hai, cũng là tin quan trọng nhất mà con muốn nói."

"Chuyện là, Tống Chân, không phải Beta, mẹ, cô ta là..."

"Là Omega, còn là, còn là cấp S."

Choang ——

Đồng Nhu trượt tay, đồng tử run rẩy kịch liệt, chiếc ấm tử sa trong tay rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

"Con nói cái gì?" Đồng Nhu không dám tin.

Đồng Vân cúi đầu lặp lại lần nữa.

Đồng Nhu rốt cuộc im lặng, trong đầu có chút choáng váng.

Làm sao có thể, sao có thể... Là Omega cấp S, trong mấy thập kỉ qua ở Hoa Quốc làm gì có ai, hơn nữa trên thế giới có chưa đến mười Omega cấp S được đăng kí, theo như bà biết, đáng lẽ...

Đồng Nhu bỗng nhiên hoảng hốt.

Chẳng lẽ Trang Khanh thực sự biết nhiều về chứng rối loạn Pheromone trong lúc mang thai hơn cả bà suy đoán?

Vượt xa những suy đoán của bà, cũng vượt xa những gì các nhà khoa học đẳng cấp thế giới có thể nhìn thấy...

Đến Quân khu I, vốn là một ván cờ tất thắng, nhưng đột nhiên, Đồng Nhu cảm thấy, các quân cờ không còn nằm trong tay bà nữa.

Từ người nắm giữ quân cờ, bất chợt, bà giống như bị một bàn tay vô hình nào đó đẩy vào bàn cờ.

*

Trúc Tuế tắm xong, ở lại thật.

Tống Chân không muốn nói chuyện nữa, cái gì cũng không muốn nói, vừa lên giường là nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Nhưng trong bầu không khí tối nay, Tống Chân nhắm mắt thật lâu cũng không tài nào ngủ nổi.

"Chị nè, chị ngủ rồi à?" Giọng nói của Trúc Tuế chợt vang lên trong bóng tối.

Tống Chân không muốn để ý tới.

Trúc Tuế: "Nhịp thở của chị không giống như là đang ngủ."

Tống Chân: "..."

Giọng Trúc Tuế bỗng trở nên rất dịu dàng, giống như bao đêm bình thường khác mà nói chuyện với Tống Chân, cô nhỏ giọng, "Chị, chị vẫn còn giận em à?"

Quá nhẹ nhàng, trong màn đêm yên tĩnh âm thanh ấy còn có chút thận trọng, thấp thỏm.

Câu hỏi này... Làm Tống Chân có chút không đành lòng.

Vì không đành lòng, nên Tống Chân rầu rĩ đáp, "Theo em thấy thì em đáng ghét đến mức nào?"

Tạm dừng một chốc, cuối cùng phủ nhận, "Không giận!"


Nàng không giận Trúc Tuế, căn nguyên của vấn đề không nằm ở Trúc Tuế, nàng biết.

Trúc Tuế cười, sau khi cười xong, nghĩ đến cái gì, lại tự lẩm bẩm với mình, "Em về nhà, ông cụ ở nhà bảo em nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nói em không xứng với chị, chị nghĩ thế nào?"

Lời này...

Tống Chân sửng sốt, chậm rãi mở mắt.

Trúc Tuế tiếp tục, cố ý nói, "Chị cũng cảm thấy em không xứng với chị sao?"

Biết Trúc Tuế đã biết rõ còn cố hỏi, Tống Chân không muốn làm theo lời cô, không muốn trả lời những gì cô muốn nghe.

Im lặng một lúc, Tống Chân đơn giản nói, "Là chị không xứng với em."

Đây là lời thật lòng.

Câu nói này làm Trúc Tuế nghẹn giọng.

Sau một lúc lâu, Trúc Tuế bất đắc dĩ, "Nào có."

Tống Chân không nói lời nào.

Trúc Tuế chịu thua, mềm giọng nói, "Được rồi được rồi, chị đừng nói bậy, em không đùa chị nữa, nha."

Tống Chân vừa lòng, "Ừm."

Trúc Tuế chống khuỷu tay nửa ngồi dậy, trong bóng tối, cô nhìn thật chăm chú vào gương mặt Tống Chân, chợt nghiêm túc nói, "Nói thật, so với việc chị không muốn liên lụy đến em, không muốn liên lụy đến Trúc gia, thì chuyện ly hôn còn không thực tế và còn khó thực hiện hơn nữa."

"Chị, chị đã bao giờ thử cân nhắc cách khác chưa, một phương pháp ổn thỏa hơn một chút, có thể giúp chị vượt qua khoảng thời gian này?"

Tống Chân khó hiểu, nhìn về phía Trúc Tuế.

Trúc Tuế cúi người xuống, ánh mắt hai người giao nhau, bầu không khí đột nhiệt đặc sệt lại.

Trúc Tuế nhẹ giọng nói, "Chị vẫn còn thiếu em một đứa con."

Tống Chân ngơ ngác một chốc, hồi lâu mới hiểu được ý Trúc Tuế là gì, "Em muốn nói..."

Không đợi Tống Chân nói xong, Trúc Tuế khẳng định, "Đúng vậy, đúng như chị nghĩ."

"Nếu như... Đây chẳng phải sẽ tốt hơn so với bối cảnh và trợ giúp từ bên ngoài sao? Hơn nữa trong tình huống tồi tệ nhất, Quân khu vẫn sẽ cho chị sự tự do tối đa."

Tống Chân im lặng, nếu như... Đúng thật là...

Nhưng mà chưa đợi nàng tự hỏi xong, đã bị môi Trúc Tuế bao phủ lấy.

Hơi thở nóng rực giữa răng môi, đối mặt với sự đụng chạm của người mình thích, đầu óc Tống Chân nhanh chóng choáng váng.

Trúc Tuế lẩm bẩm, "Chúng ta sinh con nhé, được không?"

"Chúng ta cũng đã chuẩn bị mang thai rất lâu rồi."

Tay Trúc Tuế trượt xuống, Tống Chân bị hôn phát ra những âm thanh không rõ ràng, đôi mắt dần dần mất đi tiêu điểm...

Trong đêm tối vang lên tiếng nước nhỏ vụn vang lên, Tống Chân nắm chặt lấy quần áo Trúc Tuế, không dám phát ra âm thanh.

Đột nhiên, Trúc Tuế rút ngón tay ra, xấu xa đưa tay lên, trêu chọc lau lên mặt Tống Chân...

Từng chút một, chút nước trong trẻo trên đầu ngón tay theo những ngón tay thon dài xoa lên mặt Tống Chân...

Trúc Tuế cong cong khóe môi, nhỏ giọng hỏi nàng, "Trước nay đều dùng biện pháp tránh thai, nhưng thật ra em vẫn luôn tò mò một vấn đề."

Trúc Tuế nghiêng người về phía trước, áp môi vào bên tai Tống Chân, như có như không chạm vào tai nàng, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được mà đùa giỡn hỏi.

"Chị, chị nói em biết xem, bao nhiêu lần thì có thể làm Omega cấp S mang thai?"

_____________

Má ơi, bớ người ta chơi dơ >:)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận