Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Lần này trầm luân, Tống Chân không cự tuyệt, cũng không thể cự tuyệt.

Khoảnh khắc hôn nhau, lý trí của nàng hầu như đã bị thiêu rụi đến không còn gì.

Chỉ còn lại những cảm xúc cuồn cuộn đang chảy trong thân thể và tâm trí, không ngừng gào thét, khao khát được chạm vào, khao khát... Được yêu.

Hai mắt đẫm nước, không biết là bởi vì vui thích hay đau đớn, Tống Chân ngẩng đầu lên, môi Trúc Tuế cũng theo đó hôn lên những giọt nước mắt của nàng...

Mặt đối mặt, hơi thở tập trung một chỗ rồi quấn quanh bay lên không trung, dần dần như hòa làm một.

Thanh âm của Trúc Tuế cũng trở nên thật nhẹ nhàng.

Khi vừa bắt đầu còn có chút mạnh bạo, dùng một tay cạy hàm Tống Chân ra, không cho nàng cắn môi, muốn nghe những âm thanh không kiềm chế của nàng, lại còn vừa thì thầm bên tai nàng nói, "Khách sạn này là do em chọn, là phòng tốt nhất, còn cách một phòng khách... Bên ngoài không nghe được..."

"Chị không phải kiềm lại, em muốn nghe, chị..."

Tống Chân lúc đầu còn có thể kiên trì, nhưng đến khi Trúc Tuế bắt đầu nói lời âu yếm.

Lời gì cũng nói được.

Không biết là thật hay giả.

Nhưng vừa lọt vào tai, kết hợp với hoàn cảnh này, rất khó để mà không bị thuyết phục.

Âm thanh vừa nhẹ nhàng lại vừa trân trọng, liên tục thì thầm bên tai nàng.

"Em rất thích chị."

"Chị, người chị thơm quá, còn ngọt nữa."

"Chị ơi, chị thật xinh đẹp, chân vừa dài vừa thẳng... Mềm quá..."

"Hưng phấn đến vậy, có phải chị cũng thích em không, hửm?"

"Sao lại không nói tiếng nào hết vậy, đồ khẩu thị tâm phi, đồ lừa đảo..."

"Em muốn nghe chị nói thích em, chị ơi."

"Chị ơi..."

Tống Chân đang trôi nổi giữa bể tình, Trúc Tuế lại bướng bỉnh muốn nàng nói thích cô, lý trí vốn đã chẳng còn được bao nhiêu bị tình tố nóng rực thiêu thành tro bụi, bị trêu đến rơi lệ Trúc Tuế cũng không chịu buông tha cho nàng, Tống Chân mơ màng, nhưng nàng cảm thấy ánh mắt Trúc Tuế nhìn mình vừa tỉnh táo lại vừa nóng bỏng.

Dưới cặp mắt đó, ẩn chứa một tình cảm chân thành nóng rực mà đêm nay đã thổ lộ với nàng.

Tống Chân khóc thút thít, nước mắt như hạt ngọc lăn xuống trên mặt, đủ loại cảm xúc đan xen dày vò trong vơ thể, như biến cả cơ thể thành lò luyện, mang theo đủ loại cảm xúc, để chúng nó tùy ý bên giảm bên tăng, phức tạp và tách biệt, nhưng lại thống nhất trong lòng nàng.

Đôi môi run run, Tống Chân không nhịn được, buộc phải nhỏ giọng nói, "Thích, chị thích..."

Lời còn chưa dứt, môi đã lần nữa bị ngậm lấy.

"Được rồi, vậy là đủ rồi." Trúc Tuế thấp giọng lẩm bẩm.

Giây tiếp theo, đầu óc Tống Chân hoàn toàn trống rỗng...

Hỗn loạn.

Nếu để Tống Chân hình dung đêm nay, nàng sẽ nghĩ ngay đến hai chữ này, chỉ có hai chữ này.

Hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn.

Không biết hôm nay là hôm nào, cũng không biết bản thân đang ở đâu.

Tình tố nóng rực đốt cháy trái tim nàng, gặm nhấm xương tủy nàng, làm tan chảy lý trí, tiêu tan tỉnh táo, cuối cùng, cả cơ thể như được một sự dịu dàng kì diệu nào đó bao bọc, nhẹ nhàng bay bổng, nhưng cảm giác mơ màng này không làm người ta sợ hãi, chỉ đơn thuần là cảm giác diệu kì của một giấc mơ tuyệt đẹp.

Khi nước ấm xối lên người, Tống Chân đã mệt đến mức đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.


Dù là gì cũng do Trúc Tuế xử lý, còn mắt nàng thì vẫn nhắm nghiền, chỉ cần Trúc Tuế không gọi nàng liên tục, nàng có thể nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Khi rúc mình lại vào trong chăn, không biết từ lúc nào Trúc Tuế đã thay ga giường mới, thơm tho sạch sẽ.

Tống Chân hít một hơi thật sâu, quấn chặt mình trong chăn.

Trước khi mất ý thức, Tống Chân mơ hồ nói, "Em còn không biết sau này phải đối mặt với cái gì, em có từng nghĩ tới, nếu như chị muốn đối địch với cả thế giới này thì sao không?"

"Nếu, chị muốn đứng ở phía đối lập với tất cả mọi người, em..."

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tống Chân, Trúc Tuế lặp lại, "Em nói rồi, em không cần biết."

Tống Chân hiển nhiên không vừa lòng với câu trả lời này, cau mày lại.

Trúc Tuế nghĩ nghĩ, lại nói, "Nếu chị muốn em nói gì khác, vậy thì thật ra những gì chị nói ở hội trường cũng rất phù hợp..."

"Không phải chị nói 'chị không muốn liên lụy đến em, chị không nỡ' sao..."

Dừng một chút, giọng nói Trúc Tuế càng thêm mềm nhẹ, thật cẩn thận nói.

"Em cũng không nỡ mà chị."

Không nỡ để nàng một mình một ngựa đi trên con đường đầy khó khăn này.

Không nỡ để nàng một mình đối mặt hết thảy.

Càng không nỡ để nàng bị mấy kẻ không đâu bắt nạt...

Trúc Tuế không nói hết, nhưng Tống Chân hiểu hết, nàng hiểu, đồng thời trong lòng vừa cảm thấy khó chịu, lại cũng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Ấm áp đến mức, làm cổ họng Tống Chân phải nghẹn ngào.

*

Sáng sớm, Tả Điềm xoắn xuýt, đứng ngồi không yên ở văn phòng.

Đương nhiên chỉ có thể là vì một chuyện, đó là... Nghe nói tối qua Trúc Tuế đến gặp Tống Chân.

Mà Tống Chân, trước đó còn nhờ cô chuyển lời muốn ly hôn, Tả Điềm... Lo lắng.

Chờ mãi chờ mãi, ngồi yên ở văn phòng hoài cũng không được, chờ hoài trưởng khoa không tới, mà điện thoại Vinh Thanh Sơn lại gọi tới.

Ở bên kia điện thoại Vinh Thanh Sơn cũng thật thận trọng, hỏi xác nhận, "Sao rồi, Trúc nhị đi làm, cô thấy vẻ mặt cậu ấy thế nào, hai người họ có ly hôn không?"

Tả Điềm: "..."

Tả Điềm cũng nhỏ giọng, "Vậy thì cũng phải để tôi nhìn thấy trưởng khoa đã, nhưng cô ấy không có ở đây, làm sao tôi biết được tình hình hiện tại ra sao chứ!" Dừng một chút, Tả Điềm bổ sung, "Hơn nữa, nếu sắc mặt trưởng khoa không tốt, cậu cảm thấy tôi dám bắt chuyện trước à, ở gần cô ấy áp lực nhưng vậy, lại còn thêm khí chất của Alpha mấy người... Tôi thật sự không chịu nổi!"

Cô chỉ là một Beta yếu đuối, ngây thơ, vô tội mà thôi!

Có thể nào đừng đem cô ra đặt giữa xoáy nước được không, xin luôn đấy!

Vinh Thanh Sơn cũng cảm thấy có lý, nhưng đêm đó bọn họ cùng nhau nói chuyện, cho nên lúc này cậu cũng coi Tả Điềm như anh em hoạn nạn có nhau, dặn dò, "Được rồi, vậy... Khi cậu ấy tới thì nhớ để ý nha, có gì không ổn thì nhớ gọi cho tôi, hoặc nhắn tin cũng cũng được, vậy nha cô Điềm, xin cô đấy!"

Tả Điềm không nói nên lời, thiếu kiên nhẫn nói, "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, được, được hết, có gì nghiêm trọng tôi sẽ gọi cho cậu, không nghiêm trọng thì nhắn tin, được chưa, vậy thôi..." Đang định cúp máy, trong đầu lại nghĩ đến chuyện gì, "Đúng rồi, cái gì mà cô Điềm, tôi tên là Tả Điềm, mọi người thường gọi tôi là cô Tả, mấy người Tống Chân gọi tôi là Điềm Điềm, cậu gọi cái gì mà... Tóm lại là sửa lại đi, cúp máy đây!"

Vừa nhấc điện thoại ra khỏi tai, một giọng nam đột nhiên vang lên sau lưng, "Cô Điềm, là ai vậy?"

Âm thanh đột nhiên xuất hiện, Tả Điềm và Vinh Thanh Sơn đang nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên bị cắt ngang, lập tức giật mình, hoảng sợ.

Phản ứng này rơi vào mắt người tới, khiến cho ánh mắt người đó càng trầm xuống.

Tả Điềm quay đầu lại, nhìn thấy Hứa An Bạch đã lâu không gặp cũng hoảng hốt.


Cô chớp mắt, người đàn ông trước mặt vẫn không khác gì trước đây, vẫn một bộ quân phục màu trắng, vai rộng, eo thon, chân dài, nước da trắng nõn, khi không nói chuyện luôn lộ ra khí chất thư sinh, kín đáo, chân thật...

Đương nhiên, khi tiếp xúc lâu dần, Tả Điềm không còn thấy người này thật thà chất phác nữa, mà là ngược lại...

Cô lắc đầu, ngăn không cho mình suy nghĩ nhiều, Tả Điềm mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, máy móc trả lời, "Không có gì, bạn thôi." Tạm dừng một chốc, Tả Điềm cố gắng làm cho mình thong thả một chút, "Hơn nữa, chuyện riêng của tôi cũng không nhất thiết phải bàn bạc chi tiết với đội trưởng Hứa đây."

Câu trước còn ổn, nhưng câu sau thì hoàn toàn xa cách.

Hứa An Bạch giật mình, cũng mất tự nhiên rũ mắt xuống, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.

Tả Điềm lấy lại tinh thần, không nhìn Hứa An Bạch, lịch sự khách sáo nói, "Sao hôm nay lại đến tìm tôi vậy..."

Nói còn chưa dứt lời, đã thấy một người quen ở Viện nghiên cứu Quân khu V đỡ người vào, một bên nói với người được đỡ, "Không sao không sao đâu, đừng lo lắng, các cô ấy lợi hại lắm, chị ngồi xuống trước đã, em đi..."

Sau đó quay đầu nhìn Tả Điềm, cuống quít vẫy tay, "Cô Tả, tốt quá, có cô ở đây, tôi thật sự không muốn phiền cô, nhưng chuyện dài lắm..."

Dứt lời, theo sau là nhóm đồng nghiệp đầy lo lắng của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V.

Tình huống trước mắt có hơi dài dòng.

Nhưng nói ngắn gọn thì, một trong số các nhân viên nghiên cứu đến từ Quân khu V, có một người thân đang mang thai, đến bệnh viện gần đó kiểm tra vì tuyến thể khó chịu, nhưng thuốc bệnh viện dùng không có hiệu quả, ngược lại tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn, nhân viên nghiên cứu kia cũng sốt ruột, sợ xảy ra chuyện, nên báo cho Hứa An Bạch, nhờ đưa thai phụ đến tìm mấy người Tả Điềm xem thế nào.

Đây vốn là chức trách của Tả Điềm, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của nhân viên nghiên cứu kia, an ủi vài câu, sau đó lập tức thay quần áo, cho thai phụ nằm xuống, sau khi kiểm tra xong thì lập tức cho dùng thuốc.

Dùng xong, cô ấy nói đã đỡ hơn nhiều, Tả Điềm kê cho cô một ít thuốc bôi và thuốc uống mang về nhà.

Mấy người Quân khu V liên tục nói cảm ơn Tả Điềm, Tả Điềm bảo đừng khách sáo, sau đó dặn dò người kia nhớ chăm sóc tốt cho thai phụ, nhân viên nghiên cứu đến từ Quân khu V toàn người trẻ tuổi, Tả Điềm sợ họ qua loa, còn đang định nói thêm vài câu thì thai phụ nói có dì theo chăm sóc, Tả Điềm mới yên tâm lại.

Có lẽ đây là lần đầu tiên nhân viên nghiên cứu kia gặp phải tình huống này, cậu ta là em trai của thai phụ, sau khi Tả Điềm xử lý xong thì cậu ta hoảng loạn đến hỏi Tả Điềm nên chú ý điều gì, Tả Điềm lần lượt trả lời hết.

Hỏi một lúc lâu, Tả Điềm còn chưa mất kiên nhẫn, thì Hứa An Bạch đã đột nhiên lên tiếng, "Cậu hỏi đủ chưa, mấy việc này lên mạng tra là biết cần gì phải hỏi, im lặng đi, mọi người bận rộn cả buổi trưa cũng chưa uống được ngụm nước nào, để mọi người nghỉ ngơi đã."

Với tư cách là người đứng đầu, mặc dù bình thường Hứa An Bạch thân thiện với mọi người, nhưng khi nghiêm nghị thì vẫn rất quyền lực.

Lời thốt ra với vẻ mặt lạnh như vậy, cậu nhân viên nghiên cứu kia cũng không dám hỏi thêm nữa, chỉ đành dùng hết sức nói lời cảm ơn.

Cảm ơn đến nỗi Tả Điềm có chút ngượng, bị khen đến đỏ cả tai, cô xua tay nói, "Được rồi được rồi, chúng ta ở cùng nhau cũng bao lâu rồi, đừng có khách sáo như vậy, trước kia cũng phiền mọi người không ít mà, làm người giám sát gì gì đó... Vậy, về nhà đi, thai phụ cần được nghỉ ngơi, nếu sau đó cô ấy có gì không khỏe thì cậu đưa đến đây là được, cứ đến thẳng đây, không có gì phải ngại."

Người kia liên tục cảm ơn rồi rời đi.

Người ở Quân khu V ai cũng biết thai phụ, mồm năm miệng mười theo cô ấy ra ngoài.

Và trong số những người này, Hứa An Bạch vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Vì thế, không lâu sau, chỉ còn hai người ở trong phòng, bầu không khí ngượng ngùng lại bắt đầu.

Hứa An Bạch lên tiếng trước, "Hôm nay làm phiền cô rồi, trước đây tình trạng của chị cậu ta không tốt lắm, nên mới nhờ đến tôi, cho nên..." Thấy Tả Điềm không nhìn mình, Hứa An Bạch có chút mất mát, dừng một chút, lại rũ mắt chân thành nói, "Cảm ơn."

"Không có gì, không có gì." Tả Điềm khô khan nói, tay nắm lấy góc áo, chỉ về phía cửa, "Vậy, đội trưởng Hứa không đi cùng sao, các anh đi xe tới, bọn họ đang đợi anh..."

Nói còn chưa dứt lời, Hứa An Bạch đột nhiên thẳng thắn hơi, "Cô đang thúc giục tôi rời đi sao?"

Tả Điềm nghẹn lời, cúi đầu một chốc, liếm môi, "Ha ha, sao vậy được, chỉ là..."

Tả Điềm chợt buồn bã, cảm giác ngượng ngùng tan biến, chỉ còn lại khổ sở, giây lát sau cô ngẩng đầu, mỉm cười cô đơn, rồi lại nhẹ giọng nói, "Chỉ là anh nên đi thôi."

Tả Điềm, "Đi đi, bọn họ đang chờ đấy."

Giữa cô và anh, cũng không có gì để nói.


*

"Hôm nay đội trưởng Hứa làm sao thế, sao tôi cảm thấy hôm nay anh ấy với cô Tả hơi kì lạ nhỉ?Chẳng phải lúc trước quan hệ của hai người rất tốt sao?"

Bên kia, mấy người ra khỏi khoa Tuyến tố lén thì thầm.

"Cậu chậm chạp thật đấy, giờ mới phát hiện!" Có người cười, "Gần đây cậu không thấy đội trưởng khó chịu ra mặt hả? Thời gian trước hai người họ rất thân, nhưng từ... Tiệc mừng trăm ngày của Vinh gia là bắt đầu kì lạ rồi."

"Này, sao anh biết rõ thế?"

Người nọ cười ra tiếng, "Ai có mắt cũng biết mà, chỉ có cậu là chậm chạp thôi, trước đây đội trưởng Hứa và Tả Điềm... Haiz, cậu chú ý mấy chuyện này làm gì, đừng trách chúng tôi không nhắc nhở cậu nha, lát nữa đội trưởng Hứa quay lại, chắc chắn mặt mày sẽ tối sầm, lúc đó đừng có nhắc đến cô Tả."

"Trước đây, trước đây sao vậy? Không phải rất thân thiết sao? Quan hệ cũng rất tốt nữa?"

"Đồ ngốc, cậu không cảm thấy quan hệ giữa họ tốt quá mức sao?"

"Ah?"

Cuối cùng không chịu nổi tên nhóc chậm chạm này, gõ vào đầu cậu ta một cái rồi nói, "Khuyên cậu đừng táy máy đến chuyện này, tình hình trong nhà đội trưởng Hứa cậu cũng biết rồi, trên có một anh trai và một chị họ, thật ra đồng lứa thế này cũng tốt, anh trai của anh ấy đã có con, chị họ thì sắp kết hôn, còn anh ấy... Nhưng hoàn cảnh Hứa gia thế nào cậu cũng biết, chứng rối loạn Pheromone nhà bọn họ có tính di truyền, trong nhà có người nào mang thai là cả nhà ai cũng sốt ruột, huống chi Quân khu III nhiều năm trước còn..."

"Di truyền rối loạn Pheromone của nhà họ có chút nguy hiểm, chuyện hôn nhân phải chú ý rất kĩ, nếu không..." Nói được một nửa, cậu chậm chạp kia chợt ngộ ra, trừng to mắt kinh ngạc, "Ý của anh là, đội trưởng Hứa với cô Tả... Nhưng không phải cô Tả là Beta sao, Hứa gia..."

"Cho nên mới bảo cậu đừng hỏi, mấy chuyện đã định trước không có kết quả, cậu đừng nhắc tới!"

Vừa dứt câu thì bị ai đó đẩy một cái, thấp giọng nói, "Đừng nói nữa, đội trưởng Hứa đến rồi."

Cậu chậm chạp quay đầu lại nhìn, quả đúng như vừa rồi mọi người dự đoán, sắc mặt Hứa An Bạch không tốt, cậu ta ngơ ngác nhìn một lúc lâu rồi lẩm bẩm, "Thật ra, cô Tả cũng rất ưu tú, bọn họ cũng rất xứng đôi..."

Nói được một nửa thì có người chen lời, "Xứng đôi cũng có tác dụng gì đâu?"

Cậu chậm chạp không nói được gì, sinh ra trong một gia đình như vậy, có một số điều đã khắc sâu vào trong xương tủy.

Quả thực, xứng đôi cũng không làm được gì...

Hứa An Bạch lên xe, cũng không còn ai nhắc đến chuyện này nữa.

*

Bị hành xác đến tận khuya, Tống Chân ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh.

Khi sáng lúc Trúc Tuế rời đi, nàng mơ hồ nhớ một chút, hình như là gọi điện thoại với Vưu đội, sau đó thì rời đi.

Tống Chân thở dài một hơi, ngồi dậy, toàn thân chỗ nào cũng có vết xanh xanh tím tím.

Cũng đúng, bộ dạng ngày hôm qua...

Lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, Tống Chân định mở điện thoại, vừa cầm điện thoại lên, đập vào tầm mắt nàng là một vệt hồng nhạt nằm trên ngón áp út.

Ngón áp út, tay trái, không biết từ khi nào, đã được đeo nhẫn.

Mà không phải chỉ có một cái, là hai cái, một cái là nàng mua, cái còn lại, thì đơn giản hơn, nhìn cũng đắt tiền hơn.

Tống Chân theo bản năng đi tới kéo tủ đầu giường ra, chiếc hộp đựng nhẫn đang yên tĩnh nằm bên trong, nhưng khi mở hộp ra, chiếc nhẫn còn lại dành cho Trúc Tuế đã biến mất...

Tống Chân thở dài, để hộp lại vào tủ, không biết diễn tả tâm tình của mình thế nào, vô thức nghịch nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Nhìn kĩ lại lần nữa thì, nhẫn cặp là do nàng mua, cái này rõ ràng, nhưng chiếc kia thì...

Nhẫn trơn, chất liệu bạch kim mộc mạc.

Bên trên đính một viên đá quý, không quá to, không khoa trương, nhưng tỉ lệ rất đẹp.

Là loại có màu hồng nhạt, nhu hòa như cánh hoa anh đào rơi, không chói lóa, cũng không tầm thường, soi dưới ánh đèn còn lóe lên sáu tia sáng.

Soi dưới đèn xong, Tống Chân lập tức loại trừ kim cương hồng, độ sáng của kim cương không giống, màu sắc cũng không giống.

Loại trừ xong những loại đá quý phổ biến, Tống Chân đã chạm tới điểm mù tri thức, nhất thời không biết mình đang đeo cái gì.

Nghĩ nghĩ, Tống Chân mở WeChat.

Quả nhiên, có tin nhắn của Trúc Tuế.

Đầu tiên là một bức ảnh, Tống Chân nhận ra ngay, là nhẫn đôi nàng mua đeo trên tay Trúc Tuế.

【 Chị có mắt nhìn không tồi nha, đẹp lắm 】


Tiếp theo là một câu đánh giá.

Tống Chân: "..."

Tống Chân lướt xuống dưới, quả nhiên có thông tin về chiếc nhẫn trên tay nàng.

Trúc Tuế: 【 Trên tay chị là nhẫn đã được chuẩn bị từ lâu, chỉ là chưa tìm được thời gian thích hợp để đưa cho chị 】

【 Em có được lúc đi Sri Lanka, sau đó nhờ chuyên gia cắt gọt nó, em nghĩ chị làm nghiên cứu khoa học, chắc chắn không thích đeo thứ này thứ kia trên tay, nên cũng không làm cho nó khoa trương quá, chị có biết viên đá quý bên trên là gì không? 】

【 Em đoán chị không biết, nên em sẽ tự trả lời 】

【 Là một viên Sapphire màu hồng 】

【 Ruby tượng trưng cho tình yêu, còn sapphire thì...】

【 Chị có thể tự đi tra ý nghĩa nha, nháy mắt.jpg 】

Tống Chân: "......"

Tống Chân mở công cụ tìm kiếm, tra thử, khi trang tìm kiếm được hiển thị, nàng sững sờ một lúc lâu, rồi vô thức sờ sờ vào chiếc nhẫn.

Sờ xong lại thở dài.

Tình tiết phát triển thế này... Sao còn nói đến ly hôn được nữa?!

Không nói được, còn bị Trúc Tuế nhìn thấu, cho dù có nói thì cũng vô dụng...

Suy nghĩ của Trúc Tuế sâu sắc hơn nàng nhiều, thủ đoạn cũng rất lợi hại, từ chuyện kết hôn đã có thể nhìn ra, cho dù nàng có nói, thì khá chắc cô vẫn còn nhiều biện pháp làm nàng không ly hôn được.

Quả thật, đối mặt với tình huống hiện tại, nàng cần phải thực tế hơn chút nhỉ?

Tống Chân vùi đầu vào đầu gối, cuộn mình thành quả bóng, duy trì tư thế này một lúc, thở dài một hơi, rồi lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đã khôi phục ánh sáng.

Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ là người thích rối rắm.

Tống Chân gọi điện thoại cho Tả Điềm.

"Điềm Điềm, cậu mang giấy tờ tài liệu của thử nghiệm lâm sàng Alpha trong khoa Tuyến tố đến cho tớ đi, cả máy tính của tớ nữa."

"Ừm, tớ muốn tiếp tục điều tra, đúng, đúng là ý đó, tớ đã xác định được phạm vi, bận rộn thêm một hoặc hai tuần nữa là có thể biết vấn đề nằm ở chỗ nào rồi. Cũng vừa lúc tớ bị giữ lại ở đây, bọn họ muốn điều tra thì ít nhất cũng phải mất cả tháng, coi như là cho tớ chút thời gian để tớ có thể tập trung nghiên cứu cho xong..."

"Ừm ừm, cậu đi xin đi."

"Được, cảm ơn."

"Hả, câu hỏi à? Cậu nói đi, chúng ta có gì không thể hỏi đâu?"

Vừa dứt lời, bên kia Tả Điềm thật cẩn thận nói, "Hôm qua hai người, thương lượng thế nào, cậu... Thật sự muốn ly hôn với trưởng khoa Trúc sao?"

Chuyện này...

Tống Chân cười khổ, muốn ly hôn, nhưng mà ly được mới sợ ấy!

Rốt cuộc vẫn không nói vậy, nghĩ nghĩ, Tống Chân chỉ nói, "Sau này cậu không cần hỏi nữa, tớ... Không ly hôn nữa."

Tả Điềm lại rất vui vẻ với quyết định này, ríu rít nói biết bao là lời hay ý đẹp cho Trúc Tuế, cảm giác của cô khi chém gió là như nào Tống Chân không biết, chỉ là sau khi nghe được những lời đó, nàng liền bật cười.

Cúp điện thoại, Tống Chân quay lại giường nằm, hướng về ánh mặt trời, giơ tay lên.

Sapphire hồng dưới ánh nắng tỏa sáng rực rỡ, màu sắc nhu hòa, kết cấu cứng cáp.

Ruby là viên đá tượng trưng cho tình yêu, được mệnh danh là vua của các loại đá quý.

Còn sapphire, được mệnh danh là "Viên đá của vận mệnh", tượng trưng cho sự chung thủy.

Viên đá của vận mệnh sao ——

Khóe miệng Tống Chân nhếch lên một nụ cười, nàng và Trúc Tuế, quanh đi quẩn lại, còn chẳng phải là vận mệnh an bài hay sao!

___________

Ai mà là người yêu của tác giả chắc sướng lắm ha, lãng mạn quá trời 😆


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận