Sau Khi Bị Cướp Đi Tất Cả Tôi Trở Lại Như Một Vị Thần


......
Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, nụ cười của Tả Tình Nhã đột ngột dừng lại.
Tư Phù Khuynh hơi khựng lại, cũng có chút ngạc nhiên.

Cô hơi cúi xuống, ngang tầm mắt với người đàn ông trong xe: "Sao lại đổi xe?"
Chiếc xe này thật sự là của một thương hiệu nổi tiếng thế giới, bề ngoài cũng khá hấp dẫn, nhưng so với đồ Mặc gia làm ra thì còn kém xa.

"Ừm." Ngữ khí của Úc Tịch Hành bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn cô, "Có rất nhiều tiền."
Tư Phù Khuynh: "....."
Đáng giận!
Ông chủ lòng dạ đen tối chính xác đã cố ý!
Cô nhìn chằm chằm anh vài giây, vẫn mở cửa xe, chui vào.

Người xung quanh thấy chiếc xe lại lái đi, lần này không để lại chút khỏi thải nào.

Tả Huyền Ngọc siết chặt ngón tay, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay một cách vô thức.
Úc Diệu cũng yên lặng nhìn chiếc xe thể thao biến mất ở cuối đường.

"Tôi, tôi nói đúng không?" Thiếu gia trẻ lắp bắp, "Đó là xe mới của MS, giới hạn mười chiếc trên toàn thế giới."
Loại xe này sẽ không được bán ra thị trường, phải đặt hàng trước với số lượng hạn chế.

Anh ta cũng đã nhìn thấy nó trên trang web chính thức.

Lúc đó, anh ta còn nói với Úc Diệu rằng chỉ có thể nhìn một chút.

Ai biết được, vừa quay đầu lại có người đến đón Tư Phù Khuynh bằng chiếc xe này.

Ai?
Thiếu gia cảm thấy trên mặt có chút đau rát, rất là xấu hổ: "Huyền Ngọc tiểu thư, chiếc xe đó là?"
Úc Diệu cũng nhìn sang.


Đối mặt với Úc Diệu, biểu cảm của Tả Huyền Ngọc trở nên dịu dàng hơn nhiều, cô gật đầu: Mấy hôm trước có xe đến đón cô ấy, chắc là người trong giới giải trí.
Người thông minh đều có thể hiểu được hàm ý của câu này.

Tư Phù Khuynh không có thế lực, không có tiền nên đương nhiên chiếc xe này không phải do cô tự mua.

Một số kim chủ, cũng thật sự đủ loạn rồi.

Nghe Tả Huyền Ngọc nói vậy, nỗi uất ức khó hiểu trong lòng Úc Diệu cũng biến mất.

Anh ta thu hồi ánh mắt, vẻ mặt thờ ơ: Đi.
Tư Phù Khuynh sẵn sàng sa đoạ, nó có liên quan gì đến anh ta?
***
Trong xe.
Chiếc xe này kiểu dáng rất đẹp.

Tư Phù Khuynh vỗ tay khen ngợi, Tam Tam, cậu làm rất tốt.
Tay cầm vô lăng của Phụng Tam rung lên, che giấu lương tâm chấp nhận lời khen ngợi: Tư tiểu thư, quá khen rồi.

Đoạn đường này quá hẹp, ban đầu anh định đi trước rồi quay đầu lại, đột nhiên nghe Cửu ca nói hai từ...
Tăng tốc.
Trong sự tuyệt vọng của mình, anh trực tiếp chuyển sang số lùi.

Úc Tịch Hành ngước mắt lên khi nghe những lời đó, khi ánh mắt của anh nhìn vào mái tóc của cô, đột nhiên nghiêng người, đưa tay ra chải tóc cô.

Đầu ngón tay anh lạnh nhưng lòng bàn tay của anh thật ấm áp.

Sự động chạm tức thời này dường như khiến cả trái tim rung động một chút.
Một đêm trăng sáng hương quế được toả ra bên trong, Tư Phù Khuynh trông thấy trên tay Úc Tịch Hành có một chiếc lá rơi.


Không biết đã rơi xuống trên tóc cô từ lúc nào.
Đúng là ông chủ tốt hơn.

Tư Phù Khuynh lại giơ ngón tay cái lên, Ông chủ, anh là người giỏi nhất, nhưng anh có bị OCD không?
Lông mày của Úc Tịch Hành giật giật.

Tư tiểu thư, tôi và Cửu ca đã xem chương trình của cô.

Phụng Tam lên tiếng đúng lúc, anh khô khan nói: Cô rất tuyệt, tôi có thể nhìn thấy những thực tập sinh cô huấn luyện trong tập tiếp theo, phải không?
Đừng.

Khuôn mặt của Tư Phù Khuynh vô cảm trong giây lát, Tốt nhất là đừng ai chọn tôi, tôi vẫn muốn làm con cá nhỏ, nằm tắm nắng cho bụng mỗi ngày.
Phụng Tam: .....
Anh thật sự không nên có quá nhiều hy vọng.

Xe chạy một lúc thì đến đường cái.
Vài phút sau, Tư Phù Khuynh đột nhiên lên tiếng: Đợi đã, dừng xe...
Phụng Tam vô thức nhìn Úc Tịch Hành từ gương chiếu hậu.
Úc Tịch Hành nói: Dừng.
Phụng Tam dừng ngay lập tức.

Anh không hỏi Tư Phù Khuynh rằng cô muốn làm gì, anh thấy cô bước xuống xe một cách vui vẻ, cô chạy băng qua đường để mua một cây kẹo hồ lô, mãi sau đó cô mới quay lại xe.
Lần đầu tiên, Úc Tịch Hành có chút bất lực, anh khẽ thở dài: Cẩn thận dính vào quần áo.
Sẽ không.

Tư Phù Khuynh cắn một viên kẹo hồ lô, Bẩn thì tôi giặt, đảm bảo sạch sẽ bóng loáng.
Úc Tịch Hành ậm ừ, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Khuôn mặt nghiêng của anh đắm chìm trong ánh nắng vàng nhạt, giống như bạch ngọc được nhuộm màu hổ phách.


Tư Phù Khuynh vừa ăn vừa xem rất thích thú.

Phụng Tam hơi bối rối.

Tư tiểu thư không sợ Cửu ca, nhưng Cửu ca của anh dường như quá nuông chiều Tư tiểu thư.

Úc Tịch Hành không phải là người nói nhiều, luôn luôn tích chữ như vàng.

Câu nói phổ biến nhất mà Phụng Tam nghe Úc Tịch Hành nói trong những năm nay là...
Đây là cách cậu làm việc như một vệ sĩ sao?
Mỗi lần nghe thấy câu này, cảm giác giống như khi mẹ anh ấy gọi anh bằng tên đầy đủ khi anh còn nhỏ.
Phụng Tam không thể hiểu được, vì vậy anh chỉ có thể chọn lái xe.
***
Một bên khác.
Trụ sở huấn luyện .
Sau khi tập 2 được phát sóng, thứ hạng của các thực tập sinh cũng theo đó mà thay đổi.
Lộ Yếm và Tạ Ngọc vẫn đứng vững chắc ở vị trí thứ nhất và thứ hai, Lộ Yếm vượt qua Tạ Ngọc hơn mười triệu phiếu.

Nhưng trên thực tế, từ lý lịch, Tạ Ngọc được nhiều phiếu hơn.

Người hâm mộ thậm chí không biết rằng Tạ Ngọc đã bị đàn áp.

Mục Dã đã trực tiếp bị loại khỏi top 20.
Nếu Truyền thông Thiên Lạc không bảo vệ anh ta trong giai đoạn sau, Mục Dã về cơ bản sẽ bỏ lỡ tiết mục ra mắt.

Ngay cả bản thân anh ta cũng không ngờ rằng mình lại rơi vào một cú lộn nhào lớn như vậy.
Lúc này, các thực tập sinh đều đang điền vào phiếu đăng ký xếp vào ký túc xá.
Anh Tạ, anh sẽ chọn ai? Hứa Tích Vân có chút đau khổ, Vocal (hát) và Dance (nhảy) của em không tốt lắm, bất cứ chọn ai đều sẽ bị loại đúng không?
Giọng của cậu thật sự cần phải tiến bộ.

Tạ Ngọc nhận lấy phiếu đăng ký, Nhưng tôi thấy gần đây vũ đạo của cậu đã tiến bộ rất nhiều.
Hứa Tích Vân gãi đầu: Đột nhiên giác ngộ được.
Anh ta cũng rất buồn bực.


Tư Phù Khuynh không dạy anh ta nhiều, làm thế nào mà anh lại học được tất cả cùng một lúc.

Hứa Tích Vân vẫn đang suy nghĩ, Tạ Ngọc đã cầm bút viết ra một cái tên.
Anh Tạ, anh chọn ai vậy? Hứa Tích Vân thăm dò, Lâm lão sư?
Tạ Ngọc được gọi là Ông hoàng sân khấu.
Một video nhảy solo của anh ấy đã vượt qua hai mươi triệu lượt xem.

Lựa chọn một huấn luyện viên vũ đạo sẽ giúp anh ấy nhiều hơn.

Tạ Ngọc gấp phiếu đăng ký, không đếm xỉa: Đến lúc đó cậu sẽ biết.
Quên đi, mặc kệ, tôi muốn chọn Tư Phù Khuynh.

Hứa Tích Vân bắt đầu viết một cách dứt khoát, Anh Tạ, tôi không sợ anh cười nhạo tôi, tôi cảm thấy cô ấy rất lợi hại, nhất định là đang che giấu thực lực của mình.
Cậu ấy cũng không định ra mắt, nhưng ít nhất không hối tiếc.

Tạ Ngọc nhướng mày.

Hứa Tích Vân nói xong, cùng với Tạ Ngọc, anh đứa phiếu đăng ký cho nhân viên.

Mẫu đăng ký đã được chuyển đến phòng của người hướng dẫn bằng chuyển phát nhanh.
Lâm Khánh Nhan có mẫu đơn đăng ký của riêng mình.

Phỏng đoán thận trọng rằng sẽ có ít nhất bốn mươi tờ.

Có tất cả 101 thực tập sinh, mỗi huấn luyện viên có thể chọn tối đa hai mươi lăm.

Điều này đồng nghĩa với việc nhiều thực tập sinh sẽ bị loại.
Cô Lâm, Tạ Ngọc là một tay chơi toàn diện, nhưng vũ đạo có vẻ tốt hơn.

Huấn luyện viên thanh nhạc nói, Chắc cậu ta chọn cô rồi nhỉ, đơn đăng ký của cô dày thật đấy.
Lâm Khánh Nhan mỉm cười: Chắc chắn, hiệu ứng sân khấu của Tạ Ngọc rất bùng nổ.
Không chọn cô, chẳng lẽ lại chọn Tư Phù Khuynh không có năng khiếu ca hát và vũ đạo sao? Chỉ khi cô chọn những thứ cô muốn, thì những thứ cô bỏ đi mới đến lượt Tư Phù Khuynh.

Lâm Khánh Nhan lấy bút ra, mở mẫu đăng ký..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận