Ta 13 tuổi vào cung.
Trước đó, ta được sư phụ dạy kỹ năng độc dược trên núi 8 năm trời.
Sư phụ cho ta thử tất cả các loại độc dị hợp thiên hạ rồi bắt ta tự nghiên cứu giải dược giải độc trước khi chất độc phát tác.
Tuy ta không thông minh cho cam nhưng lại có chút năng khiếu về độc dược nên mỗi lần đều sống sót an toàn.
Thậm chí sư phụ còn khen ta sinh ra đã là nữ độc nhân.
Lời này nghe thì không hay nhưng với những người dùng độc thì lại là sự tán dương vô thượng.
Để không phụ lòng sư phụ, ta say mê nghiên cứu độc dược, cuối cùng năm 13 tuổi, ta chế tạo ra một thứ độc mà ngay cả chính mình cũng không thể giải.
Ta nói thuốc này vô giải, không dám thử, nhưng Sư phụ cố chấp không chịu, tự thử trên người rồi bị chết độc trên giường trú ẩn trên núi.
Ta tổ chức tang lễ cho sư phụ, đổi diện mạo rồi mang theo hành lý xuống núi, bắt đầu con đường báo thù của mình.
Tại sao nói báo thù, ở đây ta phải giới thiệu thân phận thật của mình.
Ta chính là công chúa triều đại trước, năm phụ vương bị giết, ta mới vừa lọt lòng.
Sư phụ là chú của phụ vương, ông dạy dỗ ta chính là để ta báo thù giết cha, phò tá triều đại cũ.
Mỗi sáng thức dậy, câu nói đầu tiên sư phụ với ta chính là: “Bệ hạ nay chính là kẻ giết cha ngươi, tuy ngươi là nữ nhi nhưng lại là hậu nhân duy nhất của tiên đế, việc báo thù rửa hận là trách nhiệm của ngươi.”
Ta mang trong lòng hận thù do sư phụ truyền dạy vào cung, nhờ mối quan hệ sư phụ sắp đặt trong cung, từ từ leo lên, lúc ta gần như sắp trở thành người thân cận của hoàng đế thì người đó một đêm say rượu, lao đầu vào hồ rượu trong cung dùng để vui chơi, chết thẳng cẳng.
Hoàng tộc vì thể diện nên nói với bên ngoài đấy là hoàng đế vì quốc sự mà lao tâm khổ tứ quá độ dẫn tới tử vong, ra lệnh toàn quốc để tang một năm.
Ta ở trong cung bao lâu cũng không thấy ông ta vì đất nước mà bận rộn, chỉ nghe hàng trăm câu chuyện phong lưu ông ta vui vẻ với đủ loại mĩ nữ.
Nhưng dù sao, chưa kịp thành đạt thì đã chết trước.
Hai chân ông ta duỗi thẳng ra, cả tấm lòng hận thù của ta không còn chỗ trú ngụ.
Năm để tang, ta cả ngày rảnh rỗi trong cung, thảnh thơi vô cùng.
Vị cung nữ thân với sư phụ có lẽ sợ ta sa ngã nên đặc biệt chạy tới chỉ điểm:
“Giờ đây tuy đức vua này là con trai Vương gia, nhưng cũng là dòng máu cuối cùng của hoàng tộc, nếu ngươi giết chết hắn ta, khiến hoàng tộc đoạn tuyệt hậu duệ, như thế cũng là báo thù rồi!”
Cái đầu ngốc nghếch của ta thật sự không biết suy nghĩ quanh co, thế mà không nghĩ ra được!
Vì vậy, từ ngày đó, ta lại tiếp tục sự nghiệp báo thù.
Nói đến vị vương tử này, tên là Lương Hàn, hơn ta một tuổi, nghĩa là khi lên ngôi cũng mới 16.
Dù tuổi không lớn nhưng nghe hoạn quan trong cung thường xuyên báo cáo, dù tuổi trẻ nhưng hiểu biết sâu sắc hơn tiên đế về trị quốc, mới lên ngôi được ba tháng mà đã giải quyết xong khá nhiều vấn đề rắc rối để lại của phụ hoàng.
Ta không hiểu về trị quốc, nhưng lại nghe các cung nữ kể một phiên bản khác:
Hoàng đế tuy đẹp trai nhưng lại là người tàn nhẫn.
Vừa lên ngôi đã xử tử khá nhiều nữ tử trong dân gian đồn đại là người tình của tiên đế.
Trong triều cũng liên tiếp quét sạch khá nhiều khai quốc công thần, giết người mà không chớp mắt, thật sự là tiểu ác ma.
Do đó, ta tự động đem hắn ta so sánh với tên ác ma trong thoại bản, chỉ vì quyền lực mà cuồng máu, cho đến một ngày, ta tự mình gặp hắn ta.
Hôm đó ta đi cùng một cung nữ đến phòng thêu, thấy từ xa một đám người rầm rập tiến tới, người đi đầu hô to “Hoàng thượng giá lâm”, ta và cô nương kia vội quỳ xuống chào.
Đợi đám người đi qua vài bước, ta nhịn không được ngẩng đầu lên.
Vị hoàng đế trẻ tuổi vừa lúc quay đầu quan sát một bụi hoa dạ hương dưới đất, ánh mắt chúng ta chạm nhau.
Dù mới 16 nhưng đã cao ráo, mày ngài mắt phượng, đứng như thế giống như cây thông xanh trước nhà sư phụ, toát lên khí chất cao ngạo, không biết đã vượt xa bao nhiêu lần bụng phệ của hoàng đế thân bá.
Ta sinh ra ở núi sâu, dù đã sống trong cung điện mấy năm nhưng vẫn hơi ngây thơ vô tư, nhìn người cũng chỉ dựa ngoại hình.
Lúc đó nhìn thấy hoàng đế, ta nghĩ sao một thiếu niên đẹp trai, lại còn thích hoa lá như vậy, chắc chắn những tin đồn giết người hàng loạt là bịa đặt.
Với suy nghĩ đó, ta thậm chí còn mơ thấy hình ảnh hoàng đế cúi đầu ngắm hoa nhiều đêm liền.
Trong lòng đã lung lay, một người đẹp trai như thế, giết thật sự phí.
Kết quả chưa đầy năm sau, hắn ta đã phá hủy mọi ảo tưởng màu hồng của ta bằng hành động thực tế.
Ta đã quên đó là sự kiện gì, dù sao cả văn võ bá quan đều tề tựu trong hoàng thành, bàn tiệc dài cả trăm mét với đủ các cung nữ hoạn quan bận rộn qua lại, hoàng đế tựa vào long sàng một tay đỡ cằm, mắt lệch ngang nhìn xuống bên dưới, thật nhàn hạ.
Ta còn nghĩ hắn nên ung dung tự tại như thế này, không ngờ tiệc mới bắt đầu không lâu, vị hoàng đế trẻ đột ngột đứng dậy rút kiếm, trực tiếp giết chết tất cả các cung nữ và hoạn quan đứng bên cạnh.
Máu tươi chảy thành vũng trên đất.
Mọi người trên tiệc đều kinh hãi, chén đĩa vụn vỡ khắp nơi.
Ai cũng quỳ xuống van xin tha thứ.
Chỉ mình ta vì hành động bất thường của hoàng đế, còn đang cầm dĩa thịt kho tay run run, ngay cả quỳ cũng quên mất.
Ngày hôm sau, ta được đưa đến phòng ngủ của hoàng thượng cùng một cung nữ khác cùng hai tiểu hoạn quan, trở thành tỳ thiếp hầu hạ cận thân của hắn ta.
Về sự việc hôm đó, không ai nhắc lại nữa.
Sau đó, ta còn chứng kiến thêm vài lần tính khí thất thường của hắn, và tin tưởng đó là một người tuy đẹp trai bên ngoài nhưng độc ác bên trong.
Chính từ đó, ta xác định con đường ám sát của mình, và an ủi bản thân rằng mình đang vì dân trừ hại.
Khi mới được bố trí hầu hạ hắn ta, ta từng tự hỏi sao mình lại đột nhiên có “vinh dự” này, nhưng không ai xung quanh có thể giải đáp.
Cho đến một ngày, hắn ta vừa xong công văn bước ra cửa vài bước thì quay lại trước mặt ta, hỏi:
“Tại sao ngày đó ngươi không quỳ?”
Ta hoàn toàn không biết hắn ta hỏi gì cả, thậm chí không kịp quỳ lạy hay chào hỏi, chỉ ngơ ngác nhìn hắn ta.
Hắn liếc ta, có vẻ muốn cười nhưng nhịn lại, chỉ nói:
“Ngày tiệc đó, trẫm xử tử hai kẻ ám sát kia mà ngươi không quỳ sao?”
Ta mới hiểu ra hai người đó là sát thủ, vội quỳ xuống:
“Tỳ nữ hoảng sợ quá nên quên phản ứng!”
Hắn cười khẽ một tiếng, rồi đứng trước mặt ta nửa ngày, sau cùng ra lệnh:
“Đứng dậy đi.”
Ta đứng lên, hắn đã quay đi.
Sau này ta kể chuyện hắn ta nói chuyện với ta cho bà cung nữ thường xuyên liên lạc, bà hoảng hốt vỗ ngực, một mực nói may mắn ta có mạng cứng, nếu là cung nữ khác, hoàng thượng nói chuyện với mình mà không quỳ, còn dám ngơ ngác nhìn chằm chặp, chắc đã bị chôn luôn làm phân bón sau cung.
Dù sao, từ lúc đó, ta trở thành cung nữ phục vụ cận thân của hắn ta.
Về việc ám sát hắn ta, ta vẫn không từ bỏ nhưng liên tục thất bại.
Không thể phủ nhận, hắn ta thật là tên nhóc quỷ quyệt.