Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng


"Còn Phương Phương thì sao, chúng ta cho con bé đi học, ở nhà chẳng phải làm gì cả, lúc nào cũng được mặc quần áo mới.

Em dám chắc chúng ta đã nuôi Phương Phương rất tốt, nhưng còn Ninh Ninh thì sao, trong khi chúng ta chăm chút cho con gái người khác thì con gái ruột của mình lại phải chịu khổ ở nơi khác, mà chúng ta còn không hề hay biết.

Ái Quốc, đó là Ninh Ninh, Ninh Ninh mới là con gái ruột của chúng ta, chúng ta đã đối xử với con bé quá tệ rồi”.

"Thậm chí em còn nghi ngờ liệu việc bị nhầm con mười mấy năm trước có thực sự chỉ là một sự cố ngoài ý muốn không?"

“……”

Những lời của vợ khiến Hứa Ái Quốc như bừng tỉnh.

Trước đây, ông như sống trong một lớp sương mù, nhưng giờ đây những gì vợ nói đã thổi bay lớp sương ấy, giúp ông nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, khiến đầu óc vốn mờ mịt của ông bắt đầu suy nghĩ thông suốt.

Càng nghĩ, ông càng cảm thấy vợ nói có lý.

"Ái Liên, em nói đúng..”.


Hứa Ái Quốc sững sờ.

Nhưng rõ ràng mọi việc đều diễn ra trước mắt, tại sao trước đây ông lại không nhận ra?

Nhìn Ninh Ninh gầy gò, xanh xao, chẳng khác gì những đứa trẻ mồ côi không cha mẹ.

Làm sao có thể sống trong sự giàu sang ở thành phố được?

Hơn nữa, nếu việc ôm nhầm năm xưa không phải là một tai nạn, thì cả sự việc này chính là một âm mưu.

Cha mẹ ruột của Hứa Phương Phương đã sắp đặt mọi thứ để con gái họ được sống tốt, trong khi cố ý để con gái của Hứa Ái Quốc ông phải chịu khổ.

Tại sao ông lại thương yêu Hứa Phương Phương đến vậy? Bởi vì ông luôn nghĩ Phương Phương là con ruột của mình và Ái Liên.

Nhưng suốt mười mấy năm qua, họ đã yêu thương sai người, còn con gái ruột của họ là Ninh Ninh thì lại phải chịu khổ ở nơi khác.

"Ái Liên, anh sẽ điều tra chuyện này.

Nếu sự thật đúng như em suy đoán thì anh sẽ không để yên chuyện này”.


Hứa Ái Quốc vốn dĩ cũng có chút quan hệ.

Hiện tại, Hứa Ái Quốc là công nhân của phân xưởng dệt, cũng là một trong số ít công nhân của đội sản xuất Thanh Hà.

Trong thời đại này, làm công nhân nhận lương tháng là một niềm tự hào.

Nhưng để người nhà quê vào thành làm công nhân thì vô cùng khó khăn.

Hứa Ái Quốc có thể vào thành làm công nhân cũng nhờ đã cứu một người có địa vị, từ đó ông có cơ hội tham gia kỳ thi tuyển công nhân của xưởng dệt, và nhờ sự nỗ lực mà ông đã đỗ và được giữ lại làm việc.

Hứa Ái Quốc là người chính trực, nhiệt tình, giỏi giao tiếp nên trong những năm làm việc ở xưởng dệt, ông đã tích lũy được một số mối quan hệ.

Giờ là lúc ông có thể tận dụng những mối quan hệ đó.

"Được rồi, Ái Quốc, anh nhất định phải điều tra đấy”.

"Anh sẽ làm.

Còn Ninh Ninh, em chăm sóc và quan tâm con nhiều hơn, chúng ta cùng nhau bù đắp cho con.

Dù mười mấy năm qua con không ở bên chúng ta nhưng dù sao Ninh Ninh cũng là con gái ruột của chúng ta”.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận