Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng


"Em biết rồi, em sẽ làm”.


---

Cuộc trò chuyện giữa Hứa Ái Quốc và Trương Ái Liên, Hứa Cẩm Ninh không hề hay biết gì cả.


Sau khi ăn trưa xong thì cô lại trở về phòng nghỉ ngơi.

Cơ thể của nguyên chủ vốn đã yếu, khi cô tiếp nhận thân thể này thì sức khỏe cũng không thể tự nhiên khá lên được, nên vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.


Trong lúc cô đang nghỉ ngơi thì Trương Ái Liên bước vào phòng.


Không hiểu sao, Hứa Cẩm Ninh cảm thấy đôi mắt của Trương Ái Liên có chút đỏ, trong ánh mắt bà nhìn cô cũng chứa đầy sự dịu dàng, thật sự như một người mẹ đang nhìn đứa con đáng thương của mình, tràn ngập tình thương và sự áy náy.



Thật lòng mà nói, khi tiếp xúc với ánh mắt đó, Hứa Cẩm Ninh – người từ hai kiếp chưa từng nhận được tình thương của mẹ – suýt chút nữa đã chìm đắm trong cảm giác ấy.


Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.


Ảo giác, chắc chắn là ảo giác của mình thôi.


Đây là một thế giới do tác giả tạo ra, theo kịch bản thì những nhân vật phụ như Trương Ái Liên hay nguyên chủ chỉ là những quân cờ không có tình cảm, dù Hứa Cẩm Ninh có là con ruột, dù cô có làm gì đi nữa thì Trương Ái Liên vẫn chỉ thích Hứa Phương Phương, chứ không phải Hứa Cẩm Ninh.


【Hứa Cẩm Ninh, tỉnh lại đi, mẹ mày chỉ thích Hứa Phương Phương chứ không thích mày đâu】

Lúc này, Trương Ái Liên nhìn thấy Hứa Cẩm Ninh ngẩn người rồi lập tức tránh ánh mắt mình, nghe thấy tiếng lòng ấy, trong lòng bà dâng lên cảm giác đau đớn.


Bà rất muốn nói ‘Không phải vậy, con là con ruột của mẹ, làm sao mẹ lại không thích con được?’.

Nhưng đến khi lời đến miệng thì Trương Ái Liên lại không thể thốt ra lời nào.



Trương Ái Liên biết những năm qua Ninh Ninh đã phải sống trong cực khổ, vậy nên thái độ của bọn họ trước đây chắc chắn đã làm tổn thương con bé.


Lời nói dù có nói nhiều đến đâu thì cũng vô ích mà chỉ có thể dùng hành động để chứng minh thôi.


Cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng và nén lại đôi mắt cay xè, Trương Ái Liên gượng gạo nở một nụ cười nói: “Ninh Ninh, nếu con không thích mặc quần áo của Phương Phương thì mẹ sẽ mang chúng đi.

Đợi vài ngày nữa mẹ sẽ may cho con mấy bộ đồ mới”.


Từng bộ quần áo của Hứa Phương Phương đều do chính tay Trương Ái Liên may, mỗi mùa trong năm đều có thêm vài bộ.


Chính khi thu dọn quần áo thì Trương Ái Liên mới nhận ra rằng, ngoài bộ quần áo Phương Phương mặc hôm rời đi thì tất cả số quần áo còn lại đều không mang theo.


Thật sự giống như lời Ninh Ninh đã nói, rõ ràng Phương Phương để lại những bộ đồ đó là để chọc tức con bé và cũng vì Phương Phương cảm thấy những bộ quần áo đó không xứng với thân phận của một người thành phố tương lai như mình.


Vuốt nhẹ những bộ quần áo trong tay, lần đầu tiên Trương Ái Liên nhận ra rõ ràng rằng Phương Phương – đứa con nuôi mà bà đã nuôi nấng thực ra trong lòng vẫn luôn coi thường gia đình này, chứ không hề lương thiện như vẻ bề ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận