Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng


Sợ người khác nhìn thấy và cũng sợ mùi thơm của canh gà lan ra nên Hứa Hướng Đông còn cẩn thận dùng quần áo bọc kín lại.

Vì trước đây Tôn thanh niên trí thức đã nói rằng cô ấy khá nhút nhát, khi chưa xác định mối quan hệ thì tạm thời không muốn cho người khác biết bọn họ qua lại với nhau, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng.

Hứa Hướng Đông cảm thấy điều này có lý.

Anh ấy cũng cảm thấy Tôn thanh niên trí thức làm như vậy là giữ mình trong sạch, là một cô gái tốt quan tâm đến danh tiếng của mình.

Gần đến khu nhà của thanh niên trí thức, Hứa Hướng Đông giấu chén canh gà sau một gốc cây rồi mới tiến vào.

Buổi trưa là thời gian mọi người nghỉ ngơi ăn cơm.

Trong sân, các thanh niên trí thức tụ tập với nhau, không khí rất náo nhiệt.

“Tôn thanh niên trí thức, Tôn thanh niên trí thức…” Hứa Hướng Đông gọi vọng vào từ bên ngoài.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng một cô gái đã xuất hiện trong sân.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, trông rất quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt đào hoa đầy cuốn hút kia.


Điều duy nhất khiến nhan sắc của cô ta không hoàn hảo là chiếc mũi hơi thấp.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong đôi mắt của cô ta luôn ánh lên sự khôn khéo.

Khi thấy Tôn Mỹ Văn, Hứa Hướng Đông liền nở một nụ cười tươi và bước nhanh về phía cô ta.

Khuôn mặt ngăm đen của anh ấy hiếm khi hiện lên hai vệt ửng hồng vì thẹn thùng.

Ngay cả khi nói chuyện thì anh ấy cũng vì ngại ngùng và hồi hộp mà hơi lúng túng.

“Tôn, Tôn thanh niên trí thức, em đến rồi”.

“Vâng, chào anh, anh Hướng Đông”.

Tôn Mỹ Văn dừng lại cách Hứa Hướng Đông một khoảng, không tiến lại gần thêm nữa.

Ngay sau đó, cô ta lén nhìn xung quanh, thấy không có ai khác xuất hiện thì mới thở phào nhẹ nhõm, rồi không dấu vết đẩy Hứa Hướng Đông ra khỏi khu nhà của thanh niên trí thức.

Nghĩ đến hiện tại là giờ trưa, cô ta mỉm cười hỏi: “Đúng rồi, anh Hướng Đông, trưa nay anh đã ăn cơm chưa?”


“Anh, anh ăn rồi, no lắm rồi”.

Thực ra Hứa Hướng Đông vẫn chưa ăn, ngay khi canh gà vừa nấu xong là anh ấy đã vội mang đến đây.

Nhưng khi nghe Tôn thanh niên trí thức hỏi vậy thì anh ấy liền thấy ấm lòng.

Tôn thanh niên trí thức đang quan tâm đến anh ấy mà.

“Đúng rồi, anh có mang canh gà cho em, còn có cả đùi gà nữa”.

Nói xong, Hứa Hướng Đông liền dẫn Tôn Mỹ Văn đến chỗ anh ấy giấu canh gà.

Nghe nhắc đến canh gà và đùi gà, mắt Tôn Mỹ Văn liền sáng rực lên.

Không kìm được, cô ta nuốt nước miếng.

Khi nhìn thấy Hứa Hướng Đông lấy ra chén canh gà nóng hổi với chiếc đùi gà còn bốc khói, mắt Tôn Mỹ Văn liền không thể rời khỏi đó.

Đã từng ăn qua những món khác mà Hứa Hướng Đông mang đến, Tôn Mỹ Văn biết tay nghề nấu nướng của mẹ anh tuyệt vời như thế nào, thậm chí còn ngon hơn cả đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh.

Chưa kể, trước mắt cô ta là canh gà và đùi gà – những món mà từ khi xuống nông thôn thì cô ta chưa từng được ăn.

Đôi khi, đến cả ăn no còn khó, nhiều đêm bụng đói đến cồn cào.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận