Cảm giác đói khát thật khó chịu.
Mà lúc này, trước mắt cô ta là một chiếc đùi gà.
Thậm chí cô ta có thể tưởng tượng ra cảm giác thoải mái và thỏa mãn khi thưởng thức chén canh gà nóng hổi thơm phức này.
Tuy nhiên…
Tôn Mỹ Văn không nhận chén canh gà ngay, mà nói: “Anh Hướng Đông, đây là canh gà và đùi gà, anh đã ăn chưa? Sao anh lại mang cho em, còn anh thì sao?”
“Anh ăn rồi, thật mà.
Tôn thanh niên trí thức, đây là anh đặc biệt để lại cho em, em đừng khách sáo, cứ cầm đi mà ăn.
Em gầy quá, mỗi ngày còn phải làm việc vất vả nên cần phải bồi bổ sức khỏe”.
Nói rồi, Hứa Hướng Đông nhanh chóng nhét chén canh gà vào tay Tôn Mỹ Văn.
Tôn Mỹ Văn cầm chén canh gà nóng hổi trong tay mà lòng tràn đầy phấn khởi, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ ngại ngùng nói: "Vậy được rồi, anh Hướng Đông, anh thật tốt bụng, cảm ơn anh.
Từ khi đến đội sản xuất Thanh Hà, may mắn nhất của em là gặp được anh”.
Nghe những lời này, Hứa Hướng Đông lập tức vui sướng như mở cờ trong bụng, gãi đầu rồi nở một nụ cười ngớ ngẩn.
Ngay sau đó, anh thử thăm dò: "Vậy, Tôn thanh niên trí thức, chuyện của chúng ta…"
Nghe Hứa Hướng Đông nhắc đến chuyện tình cảm, ánh mắt Tôn Mỹ Văn thoáng qua một tia không kiên nhẫn, nhưng cô ta nhanh chóng che giấu, giữ khoảng cách và giả vờ lúng túng nói: "Anh Hướng Đông, chuyện này… em phải viết thư hỏi ý kiến ba mẹ đã”.
"Anh hiểu mà, anh hiểu, Tôn thanh niên trí thức, em cứ viết thư đi, anh sẽ chờ hồi âm của em, chờ đến khi ba mẹ em đồng ý”.
"Vâng, anh Hướng Đông, anh thật tốt”.
Tôn Mỹ Văn đáp, cúi đầu, nhưng trong lòng lại tràn đầy khinh thường.
Cô ta đường đường là một người thành phố, sao có thể yêu đương với một chàng trai ở nông thôn như Hứa Hướng Đông được? Cô ta đâu có điên.
Hơn nữa, cô ta chẳng hề thích Hứa Hướng Đông mà thậm chí còn có phần ghét anh ta.
Nếu không phải vì đồ ăn thức uống, nếu không phải vì muốn cuộc sống ở nông thôn bớt khổ cực hơn thì cô ta đã chẳng muốn giả vờ thân thiết với Hứa Hướng Đông rồi.
Thật là, cô ta không biết cuộc sống này sẽ kéo dài đến bao giờ.
Cô ta đã xuống nông thôn được hai năm rồi, lúc nào cũng khao khát trở về thành phố.
Nhưng nghĩ đến những người thuộc nhóm đầu tiên đi nông thôn, bọn họ đã sống ở đây mười mấy năm rồi.
Không có hy vọng trở về, cuối cùng chỉ có thể ở lại, kết hôn với người ở đây và hoàn toàn trở thành người nhà quê.
Nhưng sự kiêu ngạo của cô ta không cho phép cô ta làm như vậy, mặc dù cô ta biết tình cảnh gia đình mình.
Trước đây, Tôn Mỹ Văn đúng là người thành phố, ba mẹ cô ta đều là công nhân, nhưng nhà lại có nhiều con.
Trên cô ta có ba chị gái, dưới cô ta còn có một em trai.
Ba mẹ chỉ yêu thương em trai.
Hai năm trước, khi gia đình chỉ có thể giữ lại một đứa con ở lại thành phố, còn những người khác bắt buộc phải xuống nông thôn thì em trai được giữ lại, còn bốn chị em cô ta đều phải đi.