Dọc đường, lúc đầu Hứa Cẩm Ninh còn có chút mơ hồ, nhưng cứ bị xóc nảy thế này thì liền tỉnh hẳn.
Lý do thật đơn giản! vì mông cô đau quá.
Dù trước khi ra khỏi nhà Trương Ái Liên đã đặc biệt thêm một cái đệm ở yên sau xe đạp cho cô, nhưng đi trên đường gồ ghề như vậy làm mông cô vẫn thấy đau nhức.
Hứa Cẩm Ninh nghĩ là cô đã xuyên không.
Mặc dù đã nhập vào thân xác của nguyên chủ, nhưng mà linh hồn của cô lại mang theo sự nuông chiều từ thế kỷ 21 tới đây.
Nguyên chủ đã sống 15 năm ở nông thôn, từ lúc ba tuổi đã phải làm lụng, đến khi có chút sức lực thì bắt đầu làm việc kiếm sống.
Thậm chí khi bị bệnh, chỉ cần còn đứng được là cha mẹ nuôi lại bắt cô ra đồng làm việc, có lần nguyên chủ còn ngất xỉu ngay trên ruộng.
Lúc đó, nguyên chủ nghe có người thắc mắc tại sao cha mẹ lại không yêu thương con gái ruột của mình như vậy.
Thực ra nguyên chủ cũng nhận ra điều đó, ánh mắt cha mẹ nhìn cô có phần lạnh lùng, dường như không có chút tình cảm nào.
Cô muốn gần gũi cha mẹ, muốn được cha mẹ yêu thương, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của họ đẩy ra hết lần này đến lần khác.
Mãi đến khi về thành phố, cha mẹ mới nói cho cô biết rằng cô không phải là con ruột của họ.
Họ muốn đón con gái ruột về nhà, còn cô phải trở về gia đình thực sự của mình.
Lúc đó nguyên chủ mới vỡ lẽ, thì ra lý do mà cha mẹ không gần gũi với cô là vì cô không phải là con ruột của họ.
Có lẽ vì khác huyết thống, nên bọn họ mới không thể thân thiết với cô.
Nguyên chủ đã có thể hiểu được điều này.
Nguyên chủ không hề giống với lời nói của Hứa Phương Phương là chỉ muốn ở lại thành phố để có cuộc sống tốt chứ không muốn về quê để chịu khổ.
Bởi vì dù có khổ đến đâu thì cũng không bằng những gì mà nguyên chủ đã phải chịu đựng suốt 15 năm qua.
Có thể nói nếu không phải vì nguyên chủ có sức sống mãnh liệt thì đã không thể tồn tại qua những năm tháng đó.
Nguyên chủ cũng mong chờ được trở về bên cạnh cha mẹ ruột, hơn nữa trong đội sản xuất Thanh Hà, ngoài cha mẹ thì cô còn nghe nói mình có cả anh chị em!
Cô luôn khao khát có gia đình, khao khát được cha mẹ và người thân yêu thương.
Cô đã mang theo niềm hy vọng mãnh liệt đó ngồi lên chuyến tàu về nhà.
Nhưng vì đây là câu chuyện do tác giả tạo ra, cô đã định sẵn là không được cha mẹ và người thân yêu thương, thậm chí phải đứng nhìn mọi người đều đứng về phía Hứa Phương Phương, yêu thương Hứa Phương Phương, còn cô chỉ như một chú vịt con xấu xí.
Cuối cùng, cô chết trong đau khổ.
Nhưng đó là cuộc đời của nguyên chủ, hay đúng hơn là quỹ đạo cuộc đời mà tác giả đã vẽ ra cho nguyên chủ.
Nhưng đó là của nguyên chủ chứ không phải là của cô, Hứa Cẩm Ninh.
Cô là người yêu đời, sao có thể giống như nguyên chủ, vì hậm hực mà chết được?
Cô không quá đặt nặng chuyện tình thân như nguyên chủ.