Ở thế kỷ 21, cô đã trải qua đủ chuyện: có một người cha tồi, sau ly hôn thì biến mất, gần như bỏ mặc cô.
Mẹ thì cũng chẳng thấy đâu, chỉ gặp được một bà mẹ kế gian xảo và một người chị kế dối trá, thậm chí còn muốn mưu hại cô.
Trong hoàn cảnh như vậy mà sống đến 18 tuổi, sao Hứa Cẩm Ninh có thể còn mong chờ gì ở tình thân nữa chứ?
Có lẽ khi còn nhỏ cô cũng có mong chờ, nhưng càng lớn, càng trải qua nhiều lần thất vọng thì cô đã sớm không còn hy vọng nữa.
Vì vậy, khi xuyên đến thế giới này, biết được mình không thể thay đổi được số phận của nhân vật trong truyện thì cô càng không giống nguyên chủ, không hy vọng gì hay tìm cách thay đổi điều gì.
Chỉ là!
Cô không đặt nhiều kỳ vọng, nhưng tại sao mọi thứ lại phát triển khác xa với những gì cô tưởng tượng.
Chẳng phải Hứa Ái Quốc và Trương Ái Liên sẽ cảm thấy Hứa Phương Phương là tốt nhất, còn sẽ đối xử lạnh nhạt với cô sao?
Sao Trương Ái Liên lại mang quần áo của Hứa Phương Phương đi đổi để may đồ mới cho cô chứ?
Sao Hứa Ái Quốc lại muốn đưa cô đi bệnh viện huyện, còn đích thân chở cô bằng xe đạp?
Vì vậy, khi Hứa Cẩm Ninh đang ngủ mơ màng, bị đánh thức bởi tiếng gọi đột ngột, cô cảm thấy hơi bối rối và lúng túng khi nghe tin cha muốn đưa cô đi khám bệnh.
Ngồi sau xe đạp, cô cảm thấy mơ hồ và! thiếu tự tin.
"Phía trước có ổ gà, Ninh Ninh, ôm chặt eo ba!" – Hứa Ái Quốc phía trước đột nhiên nhắc nhở.
Khi Hứa Cẩm Ninh kịp phản ứng thì bánh xe đạp đã lăn vào ổ gà.
Bất ngờ, cô ngả người về phía trước, theo phản xạ, cô ôm chặt lấy eo của Hứa Ái Quốc.
Hứa Ái Quốc cao lớn, gần 1m8, là người đàn ông vạm vỡ với cơ bắp rắn chắc do thường xuyên lao động.
Sau khi ôm lấy eo của ba, cô cảm nhận được một cảm giác an toàn truyền tới.
Đó là một loại cảm giác an toàn như thế nào? Như thể chỉ cần có cha ở đây thì chuyện gì cũng có cha che chở rồi.
Dù trời có sập thì cha cũng sẽ đứng ra đỡ cho cô.
Cảm giác đó thật xa lạ.
Ngay cả khi còn ở thế giới hiện đại, Hứa Cẩm Ninh cũng chưa từng cảm nhận được điều này từ người cha ruột của mình.
Vì người cha đó, từ khi cô chào đời chưa từng ôm cô một lần, chưa từng trao cho cô một cái ôm.
Mà bây giờ!
Hứa Cẩm Ninh muốn buông tay, nhưng không hiểu sao cô lại không nỡ.
Trong lòng có một giọng nói: ‘Cứ ôm đi, đó là cha của mình, muốn ôm thì cứ ôm thôi’.
Cuối cùng, Hứa Cẩm Ninh không buông tay.
Cô thừa nhận mình thích cảm giác an toàn xa lạ này.
Phía trước, Hứa Ái Quốc đang đạp xe, mặc dù không nghe thấy con gái trả lời, nhưng khi cảm nhận được con gái ôm chặt lấy eo mình, ông ấy rất vui mừng, vì đây là dấu hiệu con gái đã gần gũi hơn với ông.
Vì thế, trong niềm vui sướng, Hứa Ái Quốc đã đạp xe nhanh hơn.
Hứa Cẩm Ninh:!