Những nhân vật phụ này phải chấp nhận số phận và kịch bản đã được định trước, không có tư tưởng hay sự phản kháng riêng.
Giống như những nhân vật NPC được thiết lập sẵn để phục vụ cho nhân vật chính.
Do đó, dù Hứa Cẩm Ninh có cố gắng thế nào thì cô vẫn được định sẵn là nhân vật phụ không được cha mẹ ruột và anh chị yêu thương, chỉ là một nhân vật để làm tổ đối chiếu với thiên kim thật mà thôi.
Hứa Cẩm Ninh chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên không, ban đầu cô định sống tốt trong thế giới mới này, vì dù sao ở thế giới hiện đại cô cũng không có gì đáng lưu luyến.
Cô định sẽ sống hòa thuận với gia đình của nguyên chủ.
Nhưng nghĩ đến thiết lập của tác giả, cô đột nhiên nhận ra điều đó không cần thiết.
Bởi vì nó vô ích.
Suy nghĩ một lúc, Hứa Cẩm Ninh quyết định sẽ buông bỏ.
Tác giả tiểu thuyết này thích viết về những câu chuyện hư cấu trong các thời đại trước, cốt truyện có phần cẩu huyết.
Dù vậy, cô đã đọc qua năm, sáu quyển tiểu thuyết của tác giả này.
Trong tiểu thuyết của tác giả, bối cảnh và cốt truyện thường không khớp với thực tế, Hứa Cẩm Ninh dù không học giỏi nhưng lại có trí nhớ tốt.
Cô nhớ rõ từng chi tiết của những câu chuyện này, kể cả các mốc thời gian.
Trong thế giới của quyển tiểu thuyết này, nhân vật chính quay về quê vào năm 1980, năm sau đó là thời điểm khôi phục kỳ thi đại học.
Tuy nhiên, dù kỳ thi đại học có được khôi phục vào năm nào thì Hứa Cẩm Ninh cũng không có ý định tham gia.
Vì với một người học kém như cô thì thi đại học là điều không thực tế, hơn nữa nguyên chủ chưa từng đi học nên căn bản là không biết chữ.
Vài năm sau, khi cải cách mở cửa sẽ làm giàu bằng kinh doanh? Điều đó cũng không thể, vì cô không có tài năng kinh doanh.
Nếu có thì ba cô đã sớm sắp xếp cho cô vào công ty làm rồi.
Làm nông, theo con đường làm giàu ở nông thôn thì sao?
Hứa Cẩm Ninh nhìn cánh tay và đôi chân mảnh khảnh của mình, lại nghĩ đến việc lúc cô ở thế kỷ 21 còn chẳng phân biệt được rau hẹ và hành.
Cuối cùng, Hứa Cẩm Ninh quyết định:
Buông bỏ mọi thứ, không làm gì cả, vô lo vô nghĩ sống ngày nào biết ngày đó.
Hứa Cẩm Ninh lại cảm thấy may mắn vì mình là người dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh, lại có tinh thần lạc quan.
Hứa Cẩm Ninh tỉnh dậy nhưng không ra ngoài ngay, cứ nằm từ sáng đến trưa.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng động bên ngoài báo hiệu mọi người trong nhà đã về và mùi canh gà thơm nức mũi bay vào.
Cô ôm bụng đói cồn cào, thầm nghĩ mùi thơm thật đấy.
Lúc này, Trương Ái Liên mở cửa bước vào, nhìn thấy Hứa Cẩm Ninh đã tỉnh dậy.
"Ninh Ninh tỉnh rồi à, dậy ăn cơm, uống canh gà đi con”.