Vì vậy, việc được phân nhà ở xưởng là niềm mơ ước của mỗi công nhân.
Ban đầu, cả Hứa Ái Quốc và Tào Kiến Đảng đều không có cơ hội được phân phòng.
Nhưng lãnh đạo xưởng đã tổ chức một cuộc thi để khích lệ công nhân.
[Xưởng của ba sẽ cấp thêm 3 căn phòng phúc lợi, dựa trên thành tích để phân cho các trưởng phân xưởng].
[Khi Tào Kiến Đảng cứu hỏa thành công, chú ta không chỉ làm cha bị đuổi việc mà còn được lên làm trưởng phân xưởng, nhờ cứu hỏa và bảo vệ tài sản của tập thể nên chú ta còn được phân phòng].
[Cho nên, cha đừng để bị Tào Kiến Đảng lừa gạt, hãy cẩn thận]
Thú thật là khi biết Hứa Ái Quốc bị thiết kế hãm hại và mất việc, Hứa Cẩm Ninh rất muốn cảnh báo cha mình.
Dù sao cô đã xuyên không đến đây, giờ cô chính là Hứa Cẩm Ninh, đang sống trong Hứa gia, Hứa gia tốt thì cô cũng tốt.
Cô hy vọng cha có thể tiếp tục giữ được công việc, thậm chí là thăng tiến.
Với người dân quê thời này thì việc làm công nhân chính là một niềm tự hào lớn, vị trí xã hội được nâng cao.
Hơn nữa, công nhân còn có lương và nhiều phúc lợi khác.
Hứa Cẩm Ninh muốn nhắc nhở cha, nhưng giống như lần trước cô muốn cảnh báo Trương Trường Chinh, cô không thể thốt ra thành lời.
Sau nhiều lần cố gắng, Hứa Cẩm Ninh cảm thấy thất vọng.
Chẳng lẽ thế giới này phải đi theo kịch bản trong sách, không thể thay đổi được sao?
Dù cô đã đọc hết sách của tác giả kia, nhưng mà cô vừa đọc vừa chửi thầm trong lòng bởi vì có nhiều chi tiết không hợp lý.
Giống như việc của Tào Kiến Đảng.
Trong sách, chú ta trở thành anh hùng cứu hỏa, lên làm trưởng phân xưởng, được phân nhà phúc lợi và phát triển ngày càng tốt.
Cho đến kết cục thì chuyện Tào Kiến Đảng phóng hỏa vẫn không bị vạch trần.
Ngược lại, chú ta tiếp tục thăng chức, sau này còn sắp xếp cho con trai và con dâu của mình vào làm trong xưởng dệt.
Còn Hứa Ái Quốc thì!
Hứa Cẩm Ninh cúi đầu nhìn vào Mạch Nhũ tinh trong lòng, lòng đầy suy tư.
Làm thế nào để cô có thể nhắc nhở và ngăn chặn điều này nhỉ?
Còn Hứa Ái Quốc thì không ngờ tới Tào Kiến Đảng làm ra chuyện đó là vì phòng ở.
Nếu nói là vì chuyện phân phòng thì chuyện đó không phải không thể xảy ra.
Lúc này, Hứa Ái Quốc càng tin những lời của Hứa Cẩm Ninh hơn.
Bởi vì gần đây trong xưởng thực sự đang thảo luận về việc phân chia phòng phúc lợi.
Dù vậy, vẫn chưa có kế hoạch cụ thể nào được đưa ra.
Nhưng ai cũng biết những người có thâm niên hoặc là lãnh đạo sẽ được ưu tiên phân nhà.
Còn Hứa Ái Quốc, thực ra ông cũng không kỳ vọng vào việc mình có thể được phân một căn phòng phúc lợi.
Bởi vì ông ấy biết thâm niên của mình còn quá ít.
Căn bản không có khả năng được phân phòng.
Lại không nghĩ rằng sẽ nghe được chuyện xưởng sẽ lấy ra 3 căn phòng để khích lệ công nhân tầng dưới và trưởng phân xưởng từ miệng Ninh Ninh.
Hứa Ái Quốc ngẫm nghĩ, xưởng của bọn họ không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng cũng có hơn một nghìn công nhân, có tới bảy tám chục trưởng phân xưởng.
Bảy tám chục người cạnh tranh 3 căn phòng, xác suất trúng rất thấp.
Nhưng nếu có người cứu hỏa, bảo vệ được tài sản của xưởng thì đó chắc chắn sẽ được coi là một đóng góp lớn.
Hơn nữa, Hứa Ái Quốc biết nhà của Tào Kiến Đảng đúng là hơi nhỏ.