Khi Hứa Ái Quốc chở Hứa Cẩm Ninh về nhà, bọn họ liền trở thành tâm điểm chú ý trong thôn.
Chiếc xe đạp, sữa mạch nha, quả táo, cùng với túi lớn túi nhỏ treo trước xe đều khiến những người đang bận rộn ngoài đồng bàn tán xôn xao.
“Mọi người nhìn kìa, Ái Quốc đây là đang chở con gái nhỏ lên huyện để mua đồ à? Nhiều túi lớn túi nhỏ như thế, trong lòng con bé còn ôm một hũ sữa mạch nha đấy”.
“Sữa mạch nha, ngon quá!” Một số đứa trẻ nghe thấy từ “sữa mạch nha” liền chảy nước miếng.
Trong thời buổi này không có bao nhiêu nhà có đủ điều kiện để mua nổi sữa mạch nha, cũng không có mấy đứa trẻ có cơ hội được uống.
“Lúc trước tớ đi thăm họ hàng cùng mẹ tớ, dì tớ còn mời tớ một ly sữa mạch nha.
Ngon hơn cả kẹo, tớ luôn mơ được uống sữa mạch nha mỗi ngày”.
“Thật sự ngon thế sao? Tớ chưa từng uống thử”.
“Tớ cũng muốn mỗi ngày được uống sữa mạch nha”.
Các bậc phụ huynh nghe bọn trẻ nói mà vừa xúc động vừa cảm thấy chua xót.
Sữa mạch nha quý giá như vậy, ai có thể uống mỗi ngày được chứ.
“Mà tôi thấy hình như nhà Hứa Ái Quốc rất yêu thương người con gái nhỏ này, trước đó Ái Liên còn mang quần áo của Hứa Phương Phương đi đổi lấy vải dệt, nói là để may quần áo mới cho con bé.
Giờ Ái Quốc lại đưa con bé lên huyện mua đồ”.
“Chắc chắn là thương yêu rồi, dù sao cũng là con ruột mà.
Nhìn con bé kia, dù nghe nói lúc trước sống ở thành phố, nhưng tôi nhìn thế nào cũng không giống, trông như bị hành hạ vậy”.
Các đội viên trong đội sản xuất bàn tán xôn xao, nhưng Hứa Cẩm Ninh lại không hề biết.
Cô đã về đến nhà, đồ đạc mua sắm đều được Hứa Ái Quốc mang vào phòng cô.
Những đồ dùng thuộc về Hứa Phương Phương đang dần dần được thay thế, còn đồ của cô thì đang dần lấp đầy.
Hứa Cẩm Ninh nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy có một cảm giác sở hữu trong nháy mắt.
Những người khác trong nhà không có ở đây, chắc là đang đi làm hoặc làm việc đồng áng.
Còn Hứa Ái Quốc, hôm nay ông ấy được nghỉ ngơi, ngày mai ông ấy sẽ phải đi làm ở xưởng dệt.
Hứa Cẩm Ninh nhìn quả táo đỏ mọng trong lòng, mùi thơm ngọt của quả táo tràn ngập khắp không gian.
Cô nghĩ đến Trương Ái Liên nói sẽ may quần áo cho mình, và Hứa Ái Quốc đã đưa mình lên huyện mua đồ.
Cô cầm quả táo đi vào bếp, vừa hay thấy Hứa Ái Quốc đang nấu thuốc cho mình.
“Sao con lại ra đây, con còn yếu, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thuốc này cứ để cha nấu, khi nào xong cha sẽ gọi con dậy uống”.
Hóa ra là đang nấu thuốc cho cô.
Hứa Cẩm Ninh nhớ lại kiếp trước, cũng có lúc cô bị bệnh, nhưng ngoài bảo mẫu ra thì không có một người thân nào nấu thuốc cho cô cả.
Nhìn hình ảnh người đàn ông trung niên bận rộn trước mặt, cô có chút bồi hồi, lòng chợt thấy xót xa.
Cô lấy lại bình tĩnh, rồi nói: “Con định lấy dao gọt quả táo”.
“Gọt táo à, để cha làm cho.
Con còn yếu, tay chân không có sức, cầm dao dễ tự làm mình bị thương lắm”.