Dưới sự miêu tả của tác giả thì thật thiên kim "lương thiện" này dường như cũng không thực sự tốt bụng, mà khắp nơi trong câu chuyện đều toát lên tính ích kỷ và mưu mô của Hứa Phương Phương.
【Hứa Phương Phương thực chất không hề yêu mến gia đình nhà họ Hứa, nếu không khi vừa trở về thành phố thì cô ta đã không nhanh chóng đòi đổi tên thành Lâm Vọng Thư】
Hứa Cẩm Ninh cảm thấy may mắn vì mình có khả năng chịu đựng tốt và không phải là nguyên chủ, nếu không khi đối mặt với những bộ quần áo mà Hứa Phương Phương để lại, đối mặt với những lời nói này của mẹ ruột thì bất kỳ đứa con gái ruột nào cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Lúc này, khi nghe thấy những lời trong lòng của con gái út, Trương Ái Liên bỗng dưng sững lại.
Ánh mắt của bà dừng lại trên người con gái nhỏ.
Con bé gầy gò, không có chút thịt, tóc khô vàng, làn da còn sạm hơn so với những người khác trong nhà.
Nhìn bộ dạng này, làm sao trước đây họ lại có thể nghĩ rằng Ninh Ninh đã sống một cuộc sống giàu sang trong thành phố chứ?
Nhớ lại Hứa Phương Phương, con bé được nuôi nấng kỹ lưỡng, đến dáng người cũng đẫy đà hơn so với các cô gái trong thôn.
Nghĩ đến đây, hốc mắt của Trương Ái Liên đột nhiên đỏ lên.
Cuối cùng, bà không thể kìm được cảm xúc, buông đũa rồi chạy vào phòng.
"Ái Liên, em sao vậy, có phải em thấy không khỏe ở đâu không?" Hứa Ái Quốc bỏ bữa cơm, vội vã đuổi theo vợ vào nhà.
Hứa Phương Hoa trừng mắt nhìn Hứa Cẩm Ninh: "Tất cả là tại mày, chắc chắn là mày đã khiến cho mẹ buồn, làm mẹ đau lòng.
Mặc đồ của Phương Phương thì đã sao, còn tốt hơn nhiều so với đồ cũ của mày, đồ không biết điều”.
Hứa Cẩm Ninh nghe những lời nói bên tai, nhưng sắc mặt vẫn bình thản, không nói gì.
Còn Hứa Hướng Bắc thì im lặng suốt cả buổi, dường như mọi chuyện trước mắt chẳng liên quan gì đến anh ấy cả.
Lúc này, Trương Ái Liên vào phòng, bà không thể kìm nén nổi nước mắt nữa.
Hứa Ái Quốc thấy vợ khóc, liền hoảng sợ: "Sao vậy, sao em lại khóc? Có phải vừa rồi Ninh Ninh đã nói gì làm em buồn không? Cái con bé đó thật là không biết tốt xấu, đừng để ý đến nó, nó muốn làm gì thì làm.
Cái gì mà mặc đồ của Phương Phương, có gì phải ấm ức chứ, kệ nó muốn mặc gì thì mặc.
Thôi, đừng khóc nữa”.
Ông ôm lấy vợ và vỗ lưng an ủi.
Trương Ái Liên lại lắc đầu, hai mắt đẫm lệ nghẹn ngào nói: "Không phải, là chúng ta đã để Ninh Ninh chịu khổ, là chúng ta thực sự có lỗi với con bé.
.
”.
Sau đó, Trương Ái Liên kể lại cho chồng nghe những gì bà đã nghe từ trong lòng Hứa Cẩm Ninh và biến nó thành suy đoán của chính mình.
"Anh nghĩ xem, nếu Ninh Ninh đã sống ở nông thôn suốt mười mấy năm thì cuộc sống của con bé sẽ ra sao?"
"Nhìn con bé mà xem, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, rõ ràng là ăn không no, mặc không ấm”.