Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương 70dịch


Quý Nhược Tùng nhíu mày, trả mấy viên kẹo lại cho Thẩm Như Ý, "Cô cầm về đi.

Xảo Vân, không được tùy tiện nhận đồ của người khác, có phải anh đã từng nói với em rồi hay không?"
Quý Xảo Vân ngây người, tuy rằng tính cách cô bé hoạt bát nghịch ngợm, nhưng rất nghe lời anh trai, muốn nhổ viên kẹo ra, mà vẫn bị vướng trong mộng ảo ngọt ngào này, trong lúc này đầu lưỡi rơi vào hoàn cảnh thoái lưỡng nan.
"Quý Nhược Tùng, anh đừng như vậy, làm gì có chuyện đồ đã cho ra ngoài còn cầm lại."
Thẩm Như Ý bất đắc dĩ, hai tay chắp sau lưng, lại nói với Quý Xảo Vân: "Xảo Vân, em đừng nhổ ra nha, kẹo rất ngon đấy.

Chị chỉ muốn làm bạn với em cho nên mới đưa kẹo cho em ăn, sau này chúng ta sẽ là bạn rồi."
Nói xong, cô nháy mắt mấy cái.

Quý Xảo Vân nhìn anh trai mím môi không nói, cảm nhận được vị cam trong miệng, đầu khẽ gật gật như gà mổ thóc.

Quý Nhược Tùng mấp máy môi, nhưng vẫn đợi hai cô nhóc này nói chuyện xong mới mở miệng: "Xảo Vân vào nhà đi, anh phải khóa cửa rồi."
Lần này Quý Xảo Vân ngoan ngoãn lùi đầu về, chỉ có điều vươn bàn tay nhỏ xinh từ trong khe cửa ra hai lần, hiển nhiên là đang chào tạm biệt Thẩm Như Ý, Thẩm Như Ý lại không nhịn được nở nụ cười, "Lần sau gặp nha Xảo Vân."
Mãi đến khi khóa cửa lại xong xuôi, Quý Nhược Tùng mới khôi phục gương mặt lạnh ngắt, "Tóm lại cô có chuyện gì, muốn nói thì nói nhanh lên, tôi còn bận đi làm việc."
"Kỳ thật rất đơn giản, em chỉ muốn nói lời cảm ơn anh, cám ơn anh ngày hôm qua đã cứu em."
Thẩm Như Ý nói vừa chân thành lại kiên định.
Quý Nhược Tùng sửng sốt, "Có mỗi như vậy?"
Anh chưa nói hết câu, thì Thẩm Như Ý đã hiểu.

Đổi lại là ai, mới sáng tinh mơ liền tới chỉ để nói câu cảm ơn, thấy thế nào cũng có hơi khoa trương.
Thật sự là cô quá kích động, bị bà cụ Thẩm nhắc nhở liền nhớ tới Quý Nhược Tùng, chỉ lo tới gặp đại lão trong mộng của mình, lý do gì hình tượng gì vẫn chưa kịp suy xét tới.
Đến ngay cả việc lôi kéo làm quen với Quý Xảo Vân cũng là đột nhiên nghĩ ra được.
"Ngày hôm qua đầu óc em không tỉnh táo, nghĩ không thông liền đi đường vòng.

May mắn anh đã cứu em, em mới không một bước sa chân hận cả đời, không có mất đi cuộc đời tươi đẹp.

Em sợ ngày hôm qua quá muộn quấy rầy anh, cho nên mới sáng sớm hôm nay đã vội đến cảm ơn anh."
Mỗi một câu Thẩm Như Ý nói đều chân thật, hối hận không thôi, cảm thấy thái độ của mình cũng rất đầy đủ.
Quý Nhược Tùng sau một lúc lâu không hé răng, nhìn ánh mắt thay đổi liên tục của cô ánh mắt, cuối cùng mở to miệng, chỉ nói ra một chữ "Ừ".
Điều này làm cho Thẩm Như Ý đang nhìn anh chằm chằm có chút tiếc nuối, lại còn trông mong anh nói mấy lời cổ vũ đối với "Thiếu nữ trượt chân" ở trước mặt anh.

Chỉ có điều cô cảm thấy gặp được cũng tốt, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt chính thức với anh, lại treo bên miệng nụ cười lễ phép, muốn ngoan cỡ nào thì có bằng đó, gật đầu rồi quay đầu rời đi.
Cô đi ra được vài bước, mới nghe thấy phía sau có một giọng nói giống như nước chảy trên đá.
"Cô, về sau không cần tìm cái chết nữa."
Thẩm Như Ý dừng bước lại, ngắm nhìn thêm chút nữa.

Quý Nhược Tùng cảm nhận được tầm mắt, cứng ngắc dơ tay xoa xoa mái tóc ngắn của mình, nhìn trời nhìn đất cũng không nhìn cô.
*
Thẩm Như Ý tâm trạng vui vẻ nhẹ nhàng bước về nhà.
Nhưng vừa mới vào tới cổng lớn nhà họ Thẩm, đã nghe được tiếng ồn ào ong ong bên trong.
"Ài."
Sao mỗi ngày đều như vậy, muốn cả nhà này có một ngày không ầm ĩ còn khó hơn so với lên trời.
Thẩm Như Ý muốn nhìn một chút xem thế nào, lại bị một bóng dáng lao ra đâm phải khiến cô lảo đảo.
Người kia buộc hai bím tóc thô dài - - đây không phải là chị hai Thẩm Quế của cô sao?
Thẩm Quế đụng phải Thẩm Như Ý, lại không dừng lại, mà vội vã chạy ra khỏi cửa.

Tiếng nức nở của cô ấy biến mất ở trong gió, làm cho Thẩm Như Ý sững sờ tại chỗ.
"A Quế!"
Thẩm Thụ theo sát chạy ra khỏi phòng, lại chỉ nhìn thấy Thẩm Như Ý đứng ở cửa.
"Anh..."
Thẩm Thụ chỉ liếc nhìn cô một cái, không nói gì, cũng vội vàng chạy ra cửa.
Trong lòng Thẩm Như Ý có hơi buồn bực, nhưng hiểu được trong hai ngày nay thái độ của anh cả chị hai đối với mình không có cách nào xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất được.
"Ai nha, tức chết tao rồi, để con nhỏ kia chạy mất! Chạy thì có tác dụng gì, tao xem mày còn có thể không trở lại không?"
Người thứ ba cùng lúc xuất hiện chính là bà cụ Thẩm.
Hai tay bà cụ chống nạnh, nhìn về phía cửa lớn, hung hăng ngáp một cái, lại không nhịn được than thở.
Nhưng thoáng nhìn lại thấy Thẩm Như Ý, bà cụ hừ một cái từ trong lỗ mũi, "Hừ, cuối cùng cũng trở lại, việc tao bảo mày làm thế nào rồi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận