Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương 70dịch


Chưa cần nói tới quả cầu tròn Tráng Tráng chi thứ hai kia, chú hai chính là một con sâu gạo.
Thẩm Như Ý thật sự không hiểu nổi, bày đặt không muốn thấy cả nhà chi thứ nhất, sao bà cụ Thẩm lại cứ tốt đối với chi thứ hai như vậy, chú hai nhiều lần khuyên nhiều lần đi đánh bạc, tất cả đều là bà cụ Thẩm lật tẩy.
[Chính là cưng chiều con trai nhỏ vụng về.]
Ài, ông ta gặp nghiệt còn muốn chi thứ nhất vô tội tới gánh chịu.
"Mau cút ra đây đi, ăn cơm còn muốn tao đi gọi cả đám sao? Mấy cái đứa vô dụng bọn mày…"
Tiếng bà cụ Thẩm to tiếng truyền vào phòng.

Đại khái là thời gian ăn cơm trưa đã đến.
Thẩm Như Ý đang nghĩ dùng thang điểm nhiệt độ này như thế nào tốt nhất.
[Còn chưa nghĩ ra gì đã phải đi ra ngoài.]

'Không sao, cũ thì không đi.

Huống hồ tôi giải quyết chuyện nợ nần của chú hai trước, khả năng tốt nhất là từ đó mối hôn sự này được cho qua, chị hai không cần lo lắng hãi hùng nữa.

Khả năng xấu nhất cũng có thể kéo dài được một chút thời gian, để giải quyết hoàn toàn việc này.'
Thẩm Như Ý mở cửa phòng đến chậu nước rửa tay, lại vừa nghĩ thầm vừa đi tới gian nhà chính.
Bà cụ Thẩm, Tráng Tráng, Thẩm Quế đang ngồi vây quanh trước bàn ăn tròn.
"Anh cả đâu?"
Thẩm Quế liếc nhìn, "Buổi sáng anh ấy đi làm."
Cũng đúng, buổi sáng anh ấy không đi làm là vì đuổi theo Thẩm Quế.

Nhưng theo lý, Thẩm Quế không làm gì cho tới trưa, bà cụ Thẩm là người đầu tiên không muốn, sao lúc này lại không nổi giận?
Thẩm Như Ý có nghi vấn trong lòng, nhưng không hé răng, chuyển cái ghế chen chúc đến bên cạnh bàn tròn.
Trên bàn để hai cái đĩa, một cái ở chính giữa, một cái ở trước mặt Tráng Tráng.
Giữa bàn xếp bánh bột ngô xanh xanh vàng vàng.
Thẩm Như Ý do dự một chút, nhưng trong bụng trống trơn, vẫn đưa tay cầm một chiếc bánh lên cắn một ngụm.

Cắn một ngụm xuống vừa khô vừa cứng, Thẩm Như Ý ăn hồi lâu, miệng toàn là bột rau dại, lại còn bị nghẹn ở cổ họng.
Cô gian nan nuốt xuống, giương mắt thấy bà cụ Thẩm từ ái nhìn Tráng Tráng ăn cơm.

Vừa thấy, không hổ là cháu trai ngoan bà cụ Thẩm thương nhất, đến cả bánh ăn cũng khác với cô, cái người ta ăn chính là bánh khoai lang, nhìn đã thấy thơm mềm ngọt rồi.
Lại nhìn Thẩm Quế, đang cúi đầu ăn bánh, cũng đã quen đối với cảnh tượng hai bà cháu tốt đẹp như này.
Bà cụ Thẩm lại đột nhiên mở miệng, "Thẩm Quế, hôn sự của mày với chú Lý mày sẽ quyết trong hai ngày này."
Bộp, chiếc bánh Thẩm Quế đang gặm một nửa trong tay liền rơi xuống bàn.
"Cháu…"
"Bà nội, gấp như vậy làm gì."
Thẩm Như Ý tranh mở lời trước Thẩm Quế.
Bà cụ Thẩm trừng mắt nhìn cô, "Sao tao thấy, mày nói nhiều thế nhỉ?"
Thẩm Như Ý cười hắc hắc, "Cháu nghe thím Lưu nhà bên nói, hình như chú hai lại đi đánh bạc, lần này còn nợ một đồng nữa."
Thẩm Quế kinh ngạc nhìn về phía cô, trong lòng giống như có chút trong sáng.
Bà cụ Thẩm đập bàn một cái, "Ả họ Lưu kia chính là lòng dạ chó má không chứa nổi hai lượng dầu vừng, cả ngày chỉ biết tìm chỗ nói chuyện, ngoài miệng không có cửa đâu!"
Bà cụ lại liếc nhìn Thẩm Quế đang mím môi cụp mắt xuống, "Dù có thế nào, đó cũng là chú hai mày, mày sẵn lòng nhìn chú mình không trả được tiền phải ăn cơm tù sao? Còn nữa nhà chú Lý này, không nói đến khác, có thể giàu hơn đám chúng ta nhiều, mày gả vào đó, không có chuyện ăn hương ăn hoa được?"
Thẩm Quế không nói lời nào một hồi lâu, môi đã cắn đến trắng bệch, cuối cùng giống như hạ quyết tâm muốn mở miệng - -

"Bà nội, bà đừng ép chị hai nữa.

Cháu cũng là một thành viên trong cái nhà này, cháu bằng lòng giúp chú hai!"
Thẩm Quế cùng với bà cụ Thẩm đồng thời trừng mắt.
Bà cụ Thẩm thầm nghĩ không được, Thẩm Như Ý xinh đẹp như vậy, gả cho lão Lý thay chị gái cô không phải thiệt thòi lớn sao? Bà cụ còn muốn ôm lấy tên nhóc nhà họ Quý kia nữa! Người kia mới càng đáng giá!
Bà cụ căn bản là không nghĩ tới việc Thẩm Như Ý có thể trả được nợ.

Cho dù không phải ruột thịt, nhưng ba mẹ giàu có nuôi dưỡng Thẩm Như Ý hơn mười năm kia nếu đã nhẫn tâm đưa cô xuống nông thôn thì tất nhiên là không cần cô, sao có thể cho cô tiền được chứ?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận