Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại


"Không được! Buông tôi ra....Không được!"
Ninh Trí Viễn căn bản không nghe được Lâm Lộc kêu cứu, một chân đá văng cánh cửa ghế lô bên cạnh.

Ghế lô này đã lâu không có người sử dụng, đồ đạc bên trong đều bị tấm vải dày nặng che mất.

Ánh sáng nhàn nhạt trong hành lang hắt vào, tấm thảm trải dài trên mặt đất bị bóng tối thật sâu nuốt vào, giống như một lớp giun xoắn.

Rầm một tiếng, cửa lại bị đóng vào lần nữa.

Trong không khí tản ra mùi mốc, duỗi tay cũng không thấy được năm ngón.

Lâm Lộc bị vứt trên mặt đất, bên cạnh chính là cái bàn bằng gỗ đặc cứng rắn.

Khuỷu tay chống ở trên mặt đất, Lâm Lộc rên rỉ một tiếng cuộn thân mình lại.

Trong bóng đêm, một bàn tay nhéo lấy miệng Lâm lộc.

Không biết Ninh Trí Viễn móc ra một lọ rượu từ đâu, mở nắp, mùi rượu nồng đậm tỏa ra khắp bốn phía.

Miệng chai thủy tinh lạnh băng đè tới hàm răng, môi thịt non mềm bị thô bạo ép mở ra.

Sau lưng Lâm Lộc tê rần, đột nhiên ý thức được Ninh Trí Viễn muốn làm gì.

Hắn muốn rót rượu cho cậu!
"Đừng! Buông tôi ra...Không được, cứu mạng!"
Trong căn phòng tối đen như mực, thô bạo áp chế, còn có chai rượu mạnh đáng sợ đó! Tựa như ác mộng khi nhỏ tái hiện lại, cậu biến thành một cậu bé nhỏ, bị đám nhóc vây quanh ở giữa, rót vào miệng cậu từng ly từng ly một, sau đó chính là đau dạ dày suốt cả một đêm, khó chịu lao vào phòng vệ sinh nôn đến tê tâm liệt phế!
"Không được! Mẹ....Cứu con! A, mẹ cứu con..."
Oa một tiếng khóc lên, Lâm Lộc lắc đầu lung tung.

Nước mũi nước mắt chảy đầy mặt, chính cậu cũng không rõ mình đang kêu cái gì, trong đầu hỗn loạn, những đoạn ký ức ngắn ngủn khủng bố toàn bộ đại não cậu, toàn thân cũng run rẩy.

Cậu xin tha lung tung, cầu xin mẹ có thể cứu cậu.

Nhưng là không ai tới cứu Lâm Lộc.

Giống như khi thiếu niên.

Không biết cậu đã tuyệt vọng khóc lóc xin tha bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn chỉ có một kết quả.

Không ai tới cứu cậu.

Rượu cay chát bị mạnh mẽ rót vào miệng, chất lỏng giống như là một lưỡi dao cắt qua yết hầu.

Trong phòng cực kỳ tối, Lâm Lộc khóc lóc giãy giụa, rượu sặc đến hầu kết.

Tay che loạn ở trên mặt, móng tay cào qua da thịt.

Kêu rên một tiếng, Lâm Lộc bị người kia bóp chặt cánh tay.

Xen kẽ trong tiếng kêu khóc có thể nghe được được tiếng nghiến răng nghiến lợi và tiếng tháo thắt lưng, âm thanh kia tựa như sấm sét, nổ tung ở bên tai Lâm Lộc!
Bang!
Dây lưng gắt gao cột chặt cổ tay, thân mình quay cuồng lại đây, đầu gối Ninh Trí Viễn trụ eo Lâm Lộc lại, xoạt một tiếng xé rách áo sơ mi của cậu.

Lâm Lộc lắc đầu không ngừng cho đến khi một bàn tay cứng rắn như kìm sắt bóp vào hai má cậu, cưỡng bách cậu mở miệng.

Sau đó đã bị hung hăng hôn xuống.


Lâm Lộc sặc sụa không ngừng, nước mắt chảy xuống đến miệng, lan tràn vào khoang miệng.

Chiếc lưỡi mềm mại đảo loạn đấu đá lung tung trong miệng, ngăn chặn cậu không thở được.

Lâm Lộc thiếu oxi, hoảng loạn cắn xuống một cái.

"Ô ưm!"
Một tiếng kêu rên vang lên, hiển nhiên ăn đau.

Môi lưỡi Ninh Trí Viễn lập tức lui ra ngoài.

Lâm Lộc há miệng thở phì phò, mới vừa không thở được khiến trước mắt cậu trở nên mơ hồ huyền ảo, trái tim đập bang bang.

Nhưng rất nhanh, Ninh Trí Viễn lại hôn tiến vào lần nữa.

Cái hôn này mang theo tức giận tràn ngập và vị máu tanh nồng, hắn như một con sư tử cuồng nộ căm phẫn, hung hăng đè con mồi ở dưới thân.

"Không được....Buông ra! Buông tôi ta! Ô....A!"
Lâm Lộc chưa bao giờ kháng cự Ninh Trí Viễn như vậy! Cũng chưa từng kiên quyết mãnh liệt đến thế.

Hiển nhiên Ninh Trí Viễn cũng cảm nhận được sự chống đối này, hắn càng thêm tức giận, hoàn toàn không biệt được lực nặng nhẹ ở cánh tay.

Hai người giãy giụa xé rách nhau, Lâm Lộc bị ngăn chặn từng chút một, thân mình người đàn ông kề sát cậu, thở dốc ở bên vành tai, cơ bắp nóng bỏng di chuyển.

Cậu nghe được Ninh Trí Viễn phun ra một câu từ kẽ răng.

"Cậu muốn chạy đi đâu....Cậu là đồ chơi của tôi, tôi không buông tay, cậu cho rằng cậu có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao?"
Ầm một tiếng, tiếng sấm sét đánh vào tâm trí Lâm Lộc.

Đại não Lâm Lộc chết lặng, chỉ có một suy nghĩ -- Tôi không phải đồ chơi!
'Buông tay!"
Không biết lấy sức lực từ đâu, thế nhưng Lâm Lộc kịch liệt chống cự.

Ninh Trí Viễn hoàn toàn bị chọc giận, bắt lấy bả vai Lâm Lộc hung hăng đè trên mặt đất, lại không chú ý bên cạnh có một bàn trà, góc cạnh sắc nhọn.

Rầm một tiếng, đầu gốc Lâm Lộc đập vào một góc bàn.

Tiếng xương cốt cọ xát khiến người ta lạnh gáy vang lên, đau đớn như điện giật chạy qua tủy sống, Lâm Lộc hét lên một tiếng, nháy mắt mồ hôi thấm ướt sau lưng.

Ninh Trí Viễn lại không phát hiện ra.

Hắn đè Lâm Lộc ở dưới thân, đầu gối Lâm Lộc bị đè trên mặt đất một cách đáng thương, chiu sức nặng của hai người.

Dường như khớp xương bị sai khớp, đau đớn chạy đến não, ngay cả kêu Lâm Lộc cũng không thể phát ra tiếng.

Thân thể và linh hồn đã tách khỏi nhau từ lâu, cơn đau kia tựa như một tia chớp đánh sâu vào thần kinh của cậu.

Lâm Lộc chưa từng đau như vậy, toàn bộ đùi không còn có cảm giác gì khác, thậm chí Ninh Trí Viễn thô bạo xâm phạm cũng không có cách nào khiến cậu có một tia phản ứng.

Quá đau.

Dường như ngay cả chính cậu cũng không tồn tại nữa, chỉ có cơn đau ở đầu gối kia là thật.

Nó nặng trĩu, kéo cậu rơi xuống vực sâu.


Nếu là có thể ngất đi thì có thể được giải thoát rồi.

Nhưng Lâm Lộc không thể ngất xỉu.

Cậu chỉ có thể chịu đựng sự đau đớn từ đầu gối truyền đến, cho đến khi Ninh Trí Viễn buông tha cậu mới thôi.

Đó đã là chuyện của một tiếng sau.

Lâm Lộc nằm tại chỗ, không thể động đậy.

Mồ hôi lạnh trên người cậu thấm ướt thảm, nếu là nhìn từ trên trần nhà xuống, là một hình người ướt đẫm.

Tựa như sau khi ám sát, nơi diễn ra sự việc hiện lên đường vẽ trắng thể hiện vị trí chết của người bị hại.

Lâm Lộc không thể động đậy.

Nhưng cậu cảm giác đùi phải không còn tồn tại.

Cậu biết, kiếp sống vũ đạo của cậu đã hoàn toàn kết thúc.

Trái tim cậu cũng đã chết.

Ngay cả mộng tưởng của cậu cũng vậy, tình yêu của cậu cũng vậy.....Chết không có chỗ chôn.

..........!
Sau khi Ninh Trí Viễn lui ra ngoài cũng không động đậy một hồi lâu.

Trong phòng vẫn tối đen như cũ.

Thân mình cường tráng của Ninh Trí viễn bốc lên nhiệt khí, mồ hôi lăn xuống theo sống lưng, áo sơ mi dính ở trên lưng.

Nimh Trí Viễn có thể nghe được hơi thở của mình, nặng nề mà gấp gáp.

Hắn cũng có thể cảm nhận được mình đang tồn tại, thân thể nóng hổi cùng hư không mờ mịt.

Nhưng hắn không cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Lộc.

Lâm Lộc nằm ở đó không có một tiếng động, cũng không nhúc nhích.

Ninh Trí Viễn không nghe được tiếng hít thở của cậu.

Hắn vươn tay, trượt dọc theo cánh tay Lâm Lộc.

Ngón tay ướt át xụi lơ trong lòng bàn tay hắn.

Hắn dùng sức nắm tay Lâm Lộc lại, nhưng Lâm Lộc không hề phản ứng.

Cầm tay Lâm Lộc, Ninh Trí viễn vẫn có cảm giác như cũ -- Lâm Lộc không ở đây.

Cậu lưu lại, chỉ là một thể xác mà thôi.

Trong bóng đêm, gương mặt Ninh Trí Viễn góc cạnh, hàm răng siết chặt, cơ mặt căng thẳng.

Hắn không nói một lời buông lỏng tay ra đứng dậy.


Lâm Lộc trước mắt làm hắn nhớ tới một ngày kia -- Một ngày lần đầu tiên hắn đuổi Lâm Lộc ra khỏi chung cư, cũng từng xâm phạm cậu như vậy.

Một ngày đó cậu khóc thê thảm, thét xin tha chói tai....!
Ninh Trí Viễn không nhịn được nhíu mày.

Cứ cho rằng cậu can đan đảm phản bội mình là trừng phạt đúng tội, nhưng ngày đó hắn cũng thật sự mất lý trí.

Bộ dáng cuối cùng thê thảm kia của Lâm Lộc....Mấy tháng trôi qua, hắn cũng hoàn toàn không muốn nhớ lại nữa.

Chuyện ngày đó, kỳ thật hắn có hối hận.

Nhưng hắn sẽ không thừa nhận.

Tựa như hôm nay hắn cũng tuyệt đối không thừa nhận, hắn đến đây cũng không bật đèn, bởi vì hắn sợ.

Hắn sợ nhìn thấy bộ dáng của Lâm Lộc, hắn sợ mình sẽ hối hận.

Cũng sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ không có cách nào trừng phạt cậu nữa, làm cậu nhớ rõ thân phận của mình, cả đời cũng không dám nhắc đến một câu "Rời đi".

Cho nên Ninh Trí Viễn sẽ không nói ra là hắn hối hận.

Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, che kín sự khinh miệt (với những bọn re.up và đọc truyện re.up) trong giọng nói.

"Bị tôi làm, cậu rất bất mãn? Đáng tiếc cậu không có quyền lựa chọn.

Đời này cậu cũng chỉ có thể bị tôi đè ở dưới, làm một món đồ chơi trong lòng bàn tay tôi."
Nói xong, Ninh Trí Viễn nâng hàm dưới của Lâm Lộc lên, muốn làm cho cậu ngẩng đầu, lại gặm hôn lên.

Nhưng làn da Lâm Lộc ướt lạnh, mồ hôi còn chảy xuống theo sợi tóc.

Thậm chí Ninh Trí Viễn còn có thể cảm giác được cậu mất khống chế mà phát run.

Có hơi không thích hợp.

Trong lòng Ninh Trí Viễn căng thẳng, muốn bế Lâm Lộc theo bản năng, đến chỗ có ánh sáng xem có chuyện gì.

Nhưng hắn nhìn lên trên, vòng cổ mang theo đinh tán làm làn da cậu đau đớn.

Món đồ không biết trời cao đất dày này.....Nếu không cho cậu ta một chút giáo huấn, hiện tại lại mềm mỏng đối với cậu ta, không biết cậu ta còn định làm ra chuyện gì!
Ninh Trí Viễn hạ quyết tâm.

Ném Lâm Lộc xuống đất một lần nữa.

Thân mình Lâm Lộc ngã xuống thảm, vang lên một tiếng nặng nề.

Nhưng cậu lại không phát một tiếng ra khỏi cổ họng.

Ninh Trí Viễn cũng không hề để ý đến cậu.

Hắn đứng lên.

- - Để cho cậu ta từ từ tỉnh lại, sau đó lại đến đón cậu ta! Lần này, cần phải chặt đứt hoàn toàn tất cả những tâm tư không nên có đó của cậu ta.

Làm cậu ta ngoan ngoan ở lại bên cạnh mình!
Nghĩ như vậy, Ninh Trí Viễn đẩy cửa ra, để Lâm Lộc lại một mình trong căn phòng tối đen.

Hắn cũng không biết, cánh cửa cuối cùng giữ Lâm Lộc lại trên thế gian này, cứ như vậy bị hắn tự tay đóng cửa lại.

Hơn nữa, không có cơ hội đẩy ra lần nữa.

Lâm Lộc không biết mình nằm trên sàn nhà lạnh ướt bao lâu.

Cho đến khi trong không gian đen tối đột nhiên hiện lên một ánh sáng hẹp dài chiếu vào.


Ngoài cửa, một người phục vụ với nửa cánh tay vào, vứt một bộ quần áo trên mặt đất.

"Lâm tiên sinh, đúng không? Ninh tổng nói, sau khi ngài mặc quần áo xong, tự mình đi tìm ngài ấy quỳ xuống nhận sai."
Đợi một hồi không thấy hồi âm, người phục vụ dò hỏi.

"Lâm tiên sinh? Ngài đang nghe sao?"
"Ở đây"
Lâm Lộc cố hết sức quay đầu lại.

Cậu nhìn về phía cánh cửa, trong phòng tối đen lộ ra một chút ánh sáng lập lòe từ ngoài hành lang hắt vào.

Ngoài ra, tất cả đều không thấy rõ.

"Có thể phiền anh bật đèn được không?"
Giọng nói Lâm Lộc yếu ớt.

"Quá tối, tôi nhìn không rõ."
"Thật xin lỗi, Lâm tiên sinh.

Không thể bật đèn.

Ninh tổng có ý phân phó, nếu ngài không thay đổi, không ngoan ngoãn nhận sai, sẽ không thể đi ra ngoài -- Cũng không thể bật đèn, không thể ăn gì.

Đương nhiên, muốn đi vệ sinh cũng có thể, trong ghế lô này có nhà vệ sinh."
"Hắn muốn nhốt tôi ở đây sao?"
Lâm Lộc cười một tiếng.

Nhưng cổ họng đau đớn như dao cắt, cười nhẹ thành một tiếng khàn khàn rên rỉ.

"Khụ.

Cái này sao, tôi cũng chỉ là truyền lời thôi.

Tóm lại, Ninh tổng nói -- 'Bộ dáng hạ tiện này của cậu ta, còn muốn cho bao nhiêu người xem? Không nhận sai thì cứ ở chỗ này cả đời cho tôi, không được gặp người thứ ba!"
Người phục vụ cũng cảm thấy những lời này rất khó nghe.

Trong giọng nói lộ ra vẻ không tự nhiên.

Nhưng rốt cuộc hắn cũng đã nhận tiền boa, nhìn số tiền hắn nhận được, những lời được dặn cũng nên truyền đạt hết.

Cho nên nói xong lời cuối cùng, người phục vụ bày ra sắc mặt của người tốt khuyên nhủ.

"Lâm tiên sinh, ngài mau thay quần áo, ngoan ngoãn đi nhận sai đi.

Nơi này vừa lạnh vừa ẩm, toàn là mùi mốc, ai cũng không muốn ở lâu.

Dù sao sớm muộn gì ngài cũng chịu thua, cố ý ngoan cố ở chỗ này làm gì? Ngài mau đi xin lỗi Ninh tổng đi, tôi cũng được nghỉ ngơi sớm."
"Vì sao tôi nhất định phải nhận sai với hắn?"
Giọng nói Lâm Lộc nghẹn ngào hấp hối.

"Tôi thiếu chút nữa chết trong tay hắn....Chân tôi, đã không có cảm giác.

Tôi là diễn viên vũ đạo, nhưng hắn hủy hoại chân tôi! Cho dù như vậy, tôi vẫn phải nhận sai sao?"
"Ngày nói lời này với tôi cũng vô dụng."
Người phục vụ nhún vai.

"Hơn nữa, đó chính là Ninh tổng.

Ngài ấy nói ai sai thì chính là người đó sai, đây không phải là điều đương nhiên sao?"
Lâm Lộc không nói.

Trong bóng đêm, ngực cậu thở phập phồng, phát ra tiếng thở hồng hộc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận