Mặt Ninh Trí Viễn đều nghẹn xanh.
Nhưng hắn không có cách nào phản bác.
Lâm Lộc nhìn cái dạng này của hắn, lại thở dài một tiếng.
Nói thật, nếu không phải cuối cùng Ninh Trí Viễn cho cậu cái khăn quàng cổ kia, tưởng niệm sau lưng, còn có tâm ý thật tình để cho cậu tự do trong nháy mắt, hiện tại những lời này cậu cũng lười nói đối với người đàn ông này.
Nhưng thoạt nhìn, nói cũng vô dụng.
Ninh Trí Viễn không phải cậu, cậu cũng không phải Ninh Trí Viễn.
Hai người đều khác xa nhau quá nhiều, tâm tư bất đồng, tâm tình cũng bất đồng.
Đương nhiên, Ninh Trí Viễn có tình cảm với cậu, cậu có threr quan sát được.
Nhưng hai người nếu đã phải chạy tới bước chia tay, còn muốn tiếp tục thì cần quá nhiều gian khổ nỗ lực.
Cho tới nay, cưỡng bách mình dung nhập vào cuộc sống của đối phương, người có thể nhận ra và quan sát tâm ý của đối phương, vĩnh viễn đều là cậu.
Cậu mệt mỏi.
Thế giới của những người thượng vị, tựa như mặt trời ở trung tâm ngân hà, thói quen của tất cả mọi người đều quay xung quanh chính nó, sao có thể hạ mình cho dù chỉ một lần, đi nhân nhượng tâm tình người khác.
Cho nên, thôi bỏ đi.
Cho dù không có bệnh của câu, cho dù cậu còn có bó lớn quãng đời còn lại có thể tiêu xài, cậu cũng không sức lực tiếp tục.
Thật sự, quá mệt mỏi.
Trừ phi Ninh Trí Viễn cũng nguyện ý hạ đại quyết tâm như vậy, vứt bỏ tất cả trong tâm trí sâu xa, đi nhân nhượng Lâm Lộc cậu ở một thế giới bình thường nhỏ bé.
Vấn đề là, hắn có khả năng nguyện ý sao?
Hắn, chỉ sợ Lâm Lộc có một thế giới nhỏ bé cũng không phát hiện ra.
Lâm Lộc cười khổ, xoay người muốn đi.
Không ngoài dự kiến, phía sau lại truyền đến tiếng kêu dồn dập lần nữa.
"Từ từ!"
Không đợi.
Không có gì để đợi chờ hết.
Cho dù lại đến trăm ngàn lần, kết cục của chuyện xưa cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.
Ninh Trí Viễn chỉ biết đau khổ truy vấn một lần lại một lần -- Tôi đã mở rộng cái ôm, sẽ không ép bức khiến em tổn thương nữa.
Cho nên vì sao em không tha thứ cho tôi?
Vì sao còn không trở về quỹ đạo đã định, tiếp tục xoay vòng quanh tôi?
"Nếu tôi nguyện ý để ý đến cảm thụ của em thì sao? Nêu tôi nguyện ý chuộc tội thì sao?
Lâm Lộc không quay đầu.
Bước chân tiếp theo của cậu cũng không chậm lại.
"Thôi bỏ đi.
Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không trở về.
Không cần uổng phí sức lực, Ninh tổng, anh dùng tiền mua đồ không được, dùng tự ngược và chuộc tội cũng mua không được như nhau."
"Nếu tôi không cầu em cho tôi bất luận hồi báo gì thì sao? Cũng không cầu hứa hẹn? Thậm chí, em cho tôi cơ hội một lần nữa tôi cũng không cầu em, chỉ là muốn thật sự hiểu em...Cho dù chỉ là quá khứ của em, cùng tất cả những gì em làm vì tôi.
Cho dù như như vậy cũng không được sao? Tôi biết, tôi có lỗi với em, tôi cô phụ em, nhưng tôi chỉ muốn đem những gì tôi nợ em đền bù cho em tất cả, từng giọt từng giọt cô phụ em đều trả lại, như vậy cũng không được sao?
"Cái này không cần thiết."
"Tôi cảm thấy rất cần thiết!"
"Hiểu được rồi thì có thể như thế nào, cái gì cũng không trở về được."
"Vậy để tôi sống trong hồi ức."
"Hà tất như thế, Ninh tổng?"
"Đừng gọi tôi là Ninh tổng.
Tôi cũng là người, cũng giống như em.
Đây là em nói không phải sao? Hay là, em cũng cảm thấy tôi chỉ là quái vật, gỡ xuống từng tầng da chỉ có hai bàn tay trắng, thậm chí không có trái tim, càng sẽ không khổ sở?"
"Đừng dùng loại đạo đức này tới chụp mũ bắt cóc tôi!"
Lâm Lộc thật sự phát hỏa.
"Anh muốn làm gì? Hiểu cái gì, đền bù cái gì, nói đến cũng không phải là kiểu cũ sao? Cho tôi tiền, cho tôi phòng ở, đưa tôi đến nơi xa xỉ có những người khom lưng uốn gối mua đồ, định giá cho từng người -- Ngàn vạn con mắt phú ông xem một người, tài sản trăm vạn không tiếp đãi! Ngươi có phải là tình nhân của người giàu có? Giống như con chó ôm trong lòng ngực, hôm nay chủ nhân sủng ái ngươi ngươi chính là thượng khách, ngày mai chủ nhân không cần ngươi, thật xin lỗi, ngươi còn không bằng con chó lưu lạc bên đường!
Xin lỗi, tôi chính là một phàm nhân, không chơi tới cấp bậc trò chơi này của các anh! Tôi từ xóm nghèo đi ra, chỉ sợ cũng nên trở về với người nghèo đi.
Tôi tình nguyện tìm Bình tỷ và Tiểu Mỹ.
Mặc kệ tôi là tơ lụa phủ đầy người, hay là bị người ta đập một thân trứng gà lá cải, chị ấy cũng chỉ nhìn đến con người của tôi mà thôi."
"Tôi cũng có thể."
"Có thể cái gì? Có thể hạ mình hu quý, hạ phàm đến bên tôi, loại người thường trong thế giới này sao?"
"Tôi thật sự muốn tự mình đi nhìn thế giới của em.
Những suy nghĩ của em, tôi nghĩ em nhất định sẽ có lý do của mình.
Tôi không lý giải được, có lẽ bởi vì tôi chưa bao giờ trải qua.
Tiểu Lộc, tôi không phải vạn năng, tôi có rất nhiều khuyết điểm.
Hoặc là nói, quá nhiều khuyết điểm."
"....."
"Cho nên, đưa tôi đến thế giới của em nhìn xem.
Đừng vội phán án tử hình tôi như vậy."
Lại là trầm mặc.
Ánh mắt Lâm Lộc nặng nề, tựa như mặt biển dưới bầu trời đêm.
"Anh xác định sao?"
"Tôi xác định."
"Thế giới của tôi không có gì tốt.
Anh sẽ bị khinh thường, bị vũ nhục, bị tổn hại......"
"Nếu em có thể vì tôi chịu đựng nhiều điều này, tôi cũng có thể chịu đựng vì em."
"Nghe tới có hơi buồn cười.
Nếu là người ngoài nghe một câu như thế, còn tưởng rằng tôi là vì anh, chịu đựng rất nhiều tra tấn ngoại lai.
Giống như chúng ta vẫn luôn là một đôi kiên cố không phá nổi, ác ý hoàn toàn đến từ người khác.
Nhưng kỳ thật, người khinh thường và vũ nhục tôi lợi hại nhất, vừa lúc chính là anh."
Lâm Lộc cười cười.
"'Vì em' hay là 'bởi vì em', đây hoàn toàn không giống nhau, Ninh tổng.
Lúc trước anh làm những điều này, cũng chưa từng hỏi ý kiến của tôi.
Tôi lại không phải tự nguyện, tôi là không được chọn.
Cho nên, cái gì gọi là 'chịu đựng vì anh', nói như kiểu là tôi cam tâm tình nguyện?"
Lâm Lộc nói, nhìn thấy sắc mặt Ninh Trí Viễn tái nhợt từng chút một.
Thì ra chọc dao nhỏ vào người mình thích thì là cái dạng này sao.
Cậu biết trong lòng Ninh Trí Viễn rất đau.
Cậu yêu người đàn ông này quá sâu, cơ hồ muốn ở bên hắn.
Mạch máu liên tiếp mạch máu, thần kinh dày đặc thần kinh.
Ninh Trí Viễn chau mày, tố chất thần kinh trong đầu cậu sẽ hoạt động.
Sao có thể nói cậu bỏ mặc hắn khổ sở.
Cậu vẫn là luyến tiếc, vẫn là khổ sở như cũ.
Nhưng cậu đã không sợ hãi loại đau khổ này.
Cậu cũng trở nên cường đại hơn.
Ninh Trí Viễn lại dường như đã bước xuống từ tế đàn bất khả chiến bại.Hắn có vẻ yếu ớt, thế cho nên rõ ràng chỉ là nói nhỏ, nghe tới cũng như là cầu xin.
Trong giọng nói của hắn mang theo chút run rẩy.
"Thật xin lỗi."
"Là tôi có lỗi với em."
Lâm Lộc mặt không đổi sắc mà nhìn lông mi Ninh Trí Viễn run động, ẩn ẩn phiếm hồng tuyệt vọng yếu ớt.
Thậm chí còn có thể tươi cười, tiếp tục bổ xuống một đao.
"Đúng là anh có lỗi với tôi.
Nhưng tôi đã không thèm để ý.
Tôi cảm thấy, anh cũng không cần thiết để ý như vậy.
Tuy rằng giữa chúng ta từng có một đoạn tình cảm, nhưng trong đó cũng từng chia tay vài lần.
Chung cư này, tôi dọn ra ngoài đã hơn nửa năm.
Cho dù ở trên hải đảo, cùng lắm chúng ta cũng chỉ là đồng tâm hiệp lực một đoạn thời gian, không tính là hợp lại.
Bạn trai cũ chia tay hơn nửa năm -- Tôi không biết, Ninh tiên sinh có biết cái xưng hô bạn trai cũ này, nếu là anh không vui, tôi có thể sửa.
Nhưng cho dù anh tán thành, bạn trai cũ này cũng phải ngược dòng đến sáu bảy năm trước.
Từ lúc tôi thôi học, cầm tiền của anh, tôi lại không không có tư cách xưng người yêu anh.
Từ đầu tới đuôi, cảm thấy yêu đương của chúng ta chỉ có một mình tôi mà thôi.
Tôi cầm của anh một tỷ, đến cuối cùng tiền cũng không còn cho anh -- Việc nào ra việc đó, nói anh là kim chủ của tôi, nói tôi bán mình cho anh, kỳ thật cũng rất đúng.
Rốt cuộc chúng tôi sinh sống ở thế giới của anh, ở thế giới này tôi chính là không xứng với anh, ngay cả làm bạn cũng không đủ tư cách, chỉ tính là bị anh bao dưỡng.
Tóm lại Ninh tiên sinh, quan hệ yêu đương của chúng ta đã kết thúc rất nhiều năm trước rồi.
Sau này chúng ta vẫn luôn là quan hệ mua bán.
hiện giờ, mua bán cũng không đề cập, vậy càng không có nửa điểm quan hệ."
"Kỳ thật tôi cũng biết Ninh tiên sinh nghĩ như thế nào.
Đơn giản là không chịu đựng được một món đồ chơi như tôi, một thứ rác rưởi có thể dùng tiền mua được lại dám chủ động đưa ra lời chia tay.
Cái gì mà yêu hay không yêu, Ninh tổng nhất thời chấp niệm mà thôi.
Thế giới này chung quy là chuyển quy tắc dựa theo Ninh tổng anh, kỳ thật lòng tôi đều hiểu.
Hay là như vậy đi.
Nếu Ninh tiên sinh thật sự không thể nguôi giận, tôi sẽ bán cho anh một lần nữa.
Một tuần? Hay là một tháng? Nhiều nhất là ba tháng, tôi đoán anh cũng sẽ phiền chán.
Sau đó Ninh tiên sinh anh chủ động đề xuất chia tay, xem như anh đuổi tôi ra cửa.
Không xem như tôi không phải trời cao đất rộng, nhất định phải tách ra -- Vậy trong lòng anh có phải thoải mái liền không? Muốn thế nào thì như thế ấy, tôi phối hợp với anh.
Sau đó anh thả tôi đi, để tôi sống qua ngày.
Được không?"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn trắng đến dọa người, bình tĩnh nhìn Lâm Lộc.
Cặp mắt kia giống như hai luồng lửa, sáng đến làm cho người ta sợ hãi.
"Em nói những lời này là vì tổn thương tâm tôi sao?"
"Không phải."
Tôi không chỉ là muốn tổn thương tâm anh.
Ta là muốn khiến anb hoàn toàn hết hy vọng.
Lời nói tẩm độc, tung ra đi, một kiếm đâm thủng chỗ yếu nhất.
Khiến kiêu ngạo tự tôn vứt của anh vứt trên mặt đất, hung hăng mà dẫm.
Dù sao vốn dĩ tôi và anh không phải người cùng một thế giới, quá khó lý giải lẫn nhau.
Vậy thì không bằng phá hủy hoàn toàn tưởng niệm này.
Như vậy đối với ai cũng tốt, không phải sao?
"Vậy nếu tôi đồng ý......Có phải em sẽ không đi nữa không?"
Cái gì?
Lâm Lộc kinh ngạc ngẩng đầu.
Lúc này đưa ra "bao dưỡng", chính là nhục nhã trần trụi.
Trong lòng hai bên đều biết rõ ràng không phải sao? Sao hắn có thể đồng ý? Không phải hắn nên đi đóng cửa đi liền sao?
"Nếu thật sự có thể giữ lại em, tôi đồng ý.
Em muốn bao nhiêu tiền? Tôi đều nguyện ý.
Tôi bao dưỡng em."
"......"
"Tôi nguyện ý.
Tôi đồng ý bao dưỡng em, em muốn thế nào cũng có thể, em nói cái gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần giữ lại em bên cạnh tôi -- Mua một ngày của em cần bao nhiêu tiền? Hiện tại tôi liền đưa! Toàn bộ Ninh thị tất cả đều cho em, có đủ mua em không cần đi không?"
Lâm Lộc cực kỳ kinh ngạc, ngay cả thở cũng không xong.
Cậu chưa từng nghĩ tới, người đàn ông kiêu ngạo như Ninh Trí Viễn lại cúi đầu như vậy.
Việc đã đến nước này, nên xong việc như thế nào đây.
Hắn không thể thoái nhượng, hắn chỉ có thể được một tấc lại tiến thêm một thước, cho đến khi có thể vãn hồi đường sống....!
"Chờ một chút!"
Lâm Lộc cắn môi.
"Còn có một điều kiện chưa nói."
"Tùy tiện đi, đều có thể."
Ninh Trí Viễn lui về phía sau mấy bước, ngồi ở trên ghế sofa đãi khách không một bóng người.
Tay hắn đè đè huyệt thái dương, cười khổ lắc đầu.
"Không cần phải nói.
Tôi đều đáp ứng em.
Lâm Lộc, em muốn cái gì cũng được, muốn mạng tôi cũng được.
Tôi đều đồng ý, đều nghe em, em để cho tôi ở bên cạnh em là được......"
"Cho dù tôi muốn hẹn hò với người khác?"
Thân thể Ninh Trí Viễn đột nhiên căng chặt.
"Em nói cái gì?"
"Tôi hối hận rồi, không muốn bán cho anh nữa.
Dựa vào cái gì đều dựa vào quy tắc của anh? Có lẽ một ngày nào đó tôi coi trọng người khác, lại muốn phát sinh chút quan hệ với hắn -- Cho dù là lên giường với người ta trước mặt anh, anh cũng không thể quản.
Ninh tiên sinh, không biết điều kiện này, anh có thể đáp ứng hay không?".