Tống Nghi ôm một bụng tức giận, thật ra anh chưa có ngủ mà chỉ là không thèm để ý đến Cố Hành Xuyên, không nghĩ đến hắn lại lên cơn, anh ngày càng tức giận, Tống Nghi cho hắn một đấm, trả hết thù cũ lẫn mới.
Cố Hành Xuyên phản ứng rất nhanh, nhưng có lẽ vì nằm sát quá nên nắm đấm của Tống Nghi sượt qua má hắn, đau quá chừng, không ngờ Tống Nghi nhìn gầy như vậy mà lại khỏe thế.
"Cậu ăn trúng thuốc nổ hay gì vậy?" Cố Hành Xuyên không muốn đánh trả, hắn nắm lấy cổ tay của Tống Nghi mà ấn xuống gối bên cạnh.
Da đầu Tống Nghi tê rần, tư thế này giống hệt như đêm đó, Cố Hành Xuyên áp chế cổ tay anh, tham lam xâm chiếm từng tấc da thịt trên người anh, môi anh run lên, gượng gạo duy trì thanh âm bình ổn: "Cậu buông tay tôi ra!'
"Không buông." Cố Hành Xuyên sát gần đến nhìn anh, mặt đối mặt, "Gì đây? Tính cậu nóng vậy, bộ bà dì ghé thăm à?"
Hô hấp ấm áp của hắn phả lên gò má của Tống Nghi, giống như có một thứ gì đó đang bò trên đấy, mang đến một chút tê dại, anh có thể nhìn thấy rõ đến lỗ chân lông trên mặt của Cố Hành Xuyên, sau lưng anh đột nhiên phát lạnh, "Là cậu muốn ăn đòn mới đúng, cút ngay!"
Cố Hành Xuyên híp mắt, nhìn lông mi đang run run của Tống Nghi, đôi mắt đẹp đẽ hiện lên quật cường trong trẻo, hắn thấp giọng chất vấn: "Cậu đang sợ tôi đó à?"
Tống Nghi điều chỉnh lại hô hấp, anh giả vờ bình tĩnh nói: "Có lúc nào mà tôi sợ cậu hả?"
Khóe miệng Cố Hành Xuyên nhếch lên, ánh mắt mang theo tà khí miêu tả ngũ quan của anh: "Nếu cậu không sợ tôi thì chơi với tôi đi!"
Chơi cái đầu quỷ nhà cậu! Tống Nghi suýt chút nữa tắt thở, anh nghiến răng: "Cút ra ngoài, đừng có mà hơn nửa đêm đến phát xuân với tôi!"
Cố Hành Xuyên nhìn anh giận đến như vậy thì buông lỏng tay đang khống chế Tống Nghi, anh nhanh chóng rút tay về rồi ngồi dậy, kéo ra một khoảng cách an toàn, cảnh giác nhìn Tống Nghi.
Cố Hành Xuyên vô tội chớp mắt, "Tôi rủ cậu chơi game với tôi mà, cậu suy nghĩ đen tối cái gì vậy?"
Tống Nghi hít sâu một hơi, anh cố gắng bĩnh tĩnh,"Cậu có bệnh thì sớm mà đi chữa đi, đừng có mà làm trễ thời gian chữa trị."
Cố Hành Xuyên sờ sờ gò má đang còn đau, hắn nâng cằm, "Nói tôi chắc cậu không có bệnh, tính cậu giống như Omega ý."
Lửa giận vừa mới được dập tắt của Tống Nghi lại bị chọc cho bùng lên, bình thường anh luôn biết cách kiềm chế, rất ít khi tức giận nhưng đó là cho đến khi anh gặp Cố Hành Xuyên, tên này luôn có cách làm cho anh đánh mất cả lí trí.
Anh siết chặt nắm tay đến nỗi khớp xương vang lên tiếng rôm rốp, trong màn đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Cố Hành Xuyên nhìn chằm chằm nắm tay của anh vài giây rồi nở nụ cười, "Cậu muốn đánh nhau với tôi à?"
Nhìn thể trạng cao to, anh tuấn của Cố Hành Xuyên, Tống Nghi biết anh chẳng bao giờ có thể đánh lại hắn, không những không chiếm được chút lợi nào mà coi chừng còn bị Cố Hành Xuyên đập một trận, cái được không bù đắp đủ cho cái mất.
Tống Nghi cắn răng chịu đựng mà nằm xuống lại, tay kéo chăn quấn vào người, đưa lưng về phía Cố Hành Xuyên không nói một lời.
Anh không được tức giận, anh đã đáp ứng với đạo diễn Dương sẽ làm dịu quan hệ của hai người rồi, thế nên tạm thời anh phải nhẫn nhịn cái tên ngốc này.
Sẽ có một ngày anh chắc chắn sẽ đánh chết Cố Hành Xuyên cho hả cơn giận.
Cố Hành Xuyên nhìn gáy của anh cả buổi, giọng nói của hắn vô cùng nghiêm túc, "Gáy cậu bị dẹt này." [CHX đang nói đến hội chứng đầu phẳng, mọi người tra google để biết thêm chi tiết]
Cái này là hắn nói thật, ba năm học cấp ba ngồi sau Tống Nghi, chuyện hắn làm nhiều nhất chính là nhìn chằm chằm vào lưng của anh, mà đã nhìn thì sẽ nhìn cả tiết học, cái gáy này có hình dáng ra sao không ai rõ hơn hắn được.
Tống Nghi nén giận, không để ý tới hắn nữa, sau đó anh ngủ một giấc rất say đến tận sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài xuyên qua vải lều, hình thành bên trong lều vài cái bóng đen xiêu vẹo, chim hót vang trời, sóng biển ầm ầm.
Chuyện đầu tiên anh làm sau khi ngủ dậy là sờ sờ dưới mông, không thấy có gì lạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì chỉ mới làm Omega gần đây nên đối với kì động dục anh vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Cố Hành Xuyên ngủ rất ngon, hắn gối một cánh tay dưới đầu, hàng lông mi mềm mại phủ xuống đôi mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và nhạt màu, cằm dưới khẽ nâng lên giống như một tác phẩm điêu khắc, cả khuôn mặt ẩn chứa kiêu ngạo cùng cao quý.
Tuy rằng Cố Hành Xuyên là một tên ngốc nhưng điểm này của hắn thì Tống Nghi phục thật, người trong ngành muốn trở thành người đại diện không phải dễ, không ít người còn đi học cái gì mà khí chất quý công tử, học xong cũng chỉ có vậy, các nhãn hàng lớn đều tìm đến Cố Hành Xuyên làm người đại diện.
Chim sẻ có nhuộm lông cũng không thể trở thành phượng hoàng, khí chất cao quý này là trời sinh chứ không phải dựa vào trang phục hoa lệ hoặc là cử chỉ, ngôn từ dài dòng, đây là loại cảm giác ưu việt phát ra từ trong xương, phát ra từ tự tin của bản thân, tự cao tự đại, làm cho người khác trở thành nền cho nhân vật chính là hắn.
Cái loại người lớn lên trong hoàn cảnh đủ đầy thường nhìn thế giới này toàn là điều tốt, vì thế mới có thể có được loại tài năng đó.
Tống Nghi giơ ngón giữa với Cố Hành Xuyên, tâm tình trở nên vô cùng thoải mái, anh đang định đi rửa mặt thì điện thoại dưới gối rung lên.
Tống Nghi lấy ra nhìn rồi ấn nút nghe, "Tiểu Khiết, có chuyện gì sao?"
Tống Khiết dạ một tiếng, "Anh hai." Cô do dự hỏi, "Anh, trong nhà không có việc gì chứ?"
"Không có gì, sao em lại hỏi chuyện này?" Tống Nghi giả vờ thư thái.
Tống Khiết nói: "Có người ở công ti gọi cho em, cấp trên cũng có gọi nữa, hỏi em là có phải mượn tiền bên ngoài không..."
Tống Nghi thở ra một hơi, "Em yên tâm, tiểu Khiết, có anh ở đây, việc này anh sẽ xử lí ổn thỏa."
"Anh ta sao có thể mượn nhiều tiền như thế kia chứ, chúng ta không thể nào trả nổi được." Tống Khiết lo lắng, với loại người bình dân như cô thì mấy triệu bạc là số tiền có kiếm cả đời cũng không nổi.
Tống Nghi kiên nhẫn nói: "Đừng lo, anh đang giục bên thủ tục li hôn cho em, chỉ cần tìm được gã rồi bắt gã kí tên là em có thể rời xa gã mãi mãi rồi."
Tống Khiết im lặng vài giây, cô nhẹ giọng nói: "Em sợ gã tìm em đòi tiền, đã nhiều lần gã đứng chờ em trước cửa công ti rồi, nếu tìm được em thì gã sẽ đánh chết em mất."
Trong lòng Tống Nghi thở dài, càng vào những lúc thế này thì anh càng phải tỉnh táo, "Sau khi em về thì cứ ở tạm nhà anh đi, anh thuê người bảo vệ em, không sao cả, hiểu không?"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng gì cả, em không tin anh sao?"
"Em tin anh..." Người mà Tống Khiết tin tưởng nhất trên đời này chính là Tống Nghi.
"Vậy thì em cứ yên tâm mà đi chơi vui vẻ đi, thích làm cái gì thì làm cái nấy, lúc về rồi thì đừng có mà để anh nhìn thấy khuôn mặt đưa đám của em nữa đấy." Tống Nghi cười nói.
Tống Khiết nghe anh cười thoải mái thì trong lòng cũng thả lỏng, cô nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh hai."
"Đều là người nhà, em nói cảm ơn làm gì?"
Tống Nghi cúp máy, anh nặn sống mũi, việc này không dễ xử lí, tên khốn kia trốn biệt tăm không tìm thấy người, dù cho có tìm được rồi bắt gã kí tên li hôn thì Tống Khiết cũng không thể trốn khỏi món nợ.
Nhất định không thể để cho Tống Khiết biết, Tống Nghi cũng không định nói cho cô biết, loại chuyện lo nghĩ này chỉ cần một mình anh xử lí thôi.
Tống Nghi thở dài, tay sờ soạt tìm mắt kính bên cạnh gối, không ngờ tay lại chạm tới làn da nóng hầm của ai đó, đôi môi chạm khẽ vào tay anh.
Trong lòng Tống Nghi phát lạnh, anh rút mạnh tay về rồi xoay người, Cố Hành Xuyên không biết đã dậy từ lúc nào, hắn nheo mắt lười biếng, gối đầu lên tay mà nhìn chằm chằm Tống Nghi.
Trong lòng Tống Nghi thấy không ổn, chuyện người nhà đi vay nặng lãi cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, càng ít người biết càng tốt, không biết Cố Hành Xuyên đã nghe được bao nhiêu.
"Tống Nghi, cậu thật giống gà mẹ đó." Cố Hành Xuyên ngáp một cái, hắn nở nụ cười rồi chậm rãi nói: "Cô ta là em cậu chứ có phải là con gái của cậu đâu, chuyện này mà cũng không tự giải quyết được à?"
Tống Nghi ghi hận chuyện tối qua, anh tức giận trừng mắt lại, "Có liên quan gì đến cậu không?"
Quả nhiên là Cố Hành Xuyên đã nghe được hết, Tống Nghi cảm thấy khó chịu, nhưng không còn cách nào khác, may mắn thay Cố Hành Xuyên không phải là kẻ nhiều chuyện, hắn sẽ không đi buôn chuyện này với người khác.
Cố Hành Xuyên hừ nhẹ một tiếng, hắn đánh giá Tống Nghi: "Làm sao mà không liên quan đến tôi hả? Bạn của tôi bị người khác xem là cây ATM, tôi không được quản sao?"
Tống Nghi nghĩ thầm, ai là bạn với đồ lưu manh nhà cậu, anh quay mặt đi, tặng cho Cố Hành Xuyên nửa mặt lạnh lùng, anh không nói gì.
Cố Hành Xuyên ngồi dậy, hắn gợi chuyện: "Tống Nghi, cậu không nghĩ tới chuyện còn cách khác để giải quyết chuyện này sao?"
"Có cách gì sao?" Tống Nghi không cảm thấy Cố Hành Xuyên có thể nghĩ ra cách gì tốt nhất, chuyện này vô cùng khó xử lí, trừ khi anh dùng tiền lấp đi cái hố này.
Cố Hành Xuyên khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Tôi cho cậu một cách."
"Cách gì?"
"Gã vay nặng lãi mà, chuyện muốn làm nhất chính là chạy trốn, tôi có quen một người bạn, có chút quan hệ bên đường dây nhập cảnh trái phép, cậu có thể dụ gã đi vượt biên." Cố Hành Xuyên dừng một chút, hắn nhìn Tống Nghi đang chăm chú nghe.
Hắn trầm ngâm rồi bình tĩnh nói tiếp: "Cuộc sống trên tàu vượt biên vô cùng khắc nghiệt, nếu mà gã xui xẻo thì gã có thể chết trên thuyền, nếu may mắn nhập cư được thì gã cũng không có hộ khẩu nơi đất khách, chỉ có thể làm công trong hầm mỏ, người như gã không chịu khổ được, không thân không phận không địa vị, thảm hại tận đáy xã hội."
Tống Nghi nhìn chằm chằm Cố Hành Xuyên rất lâu, thần sắc của hắn vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói đùa chút nào, trong lòng anh bị dao động nhưng lí trí ngay lập tức áp xuống, anh lạnh nhạt hỏi: "Cậu có biết đây là phạm pháp không?"
Cố Hành Xuyên liếc nhìn anh, ánh mắt tối tăm không rõ, hắn cười giễu một tiếng, "Tôi đùa với cậu thôi."
Sợ hãi trong lòng Tống Nghi được giảm bớt, "Mới sáng sớm đã phát bệnh, cậu đừng có mà nói điên nói khùng."
Cố Hành Xuyên hờ hững hỏi: "Nếu không tìm được gã thì cậu tính làm gì?"
"Gã không có bạn bè gì, rất nhanh thôi tôi sẽ tìm được gã." Động tác mặc quần áo của Tống Nghi vô cùng nhanh nhẹn.
Cố Hành Xuyên sâu xa nhìn anh sau đó xốc cửa lều lên đi ra ngoài..