Tống Nghi là người thức dậy trước.
Anh cảm thấy đau đầu cực kì, cơ bắp toàn thân đau nhức, như bị đập ra xây lại vậy.
Phía sau nóng hầm hầm, một cái chân cường tráng rắn rỏi vắt ngang eo anh, có người ôm anh từ phía sau, Tống Nghi mờ mịt quay đầu, nhìn thấy một cái đầu xù xù, nam nhân đang nhắm mắt, lông mi thật dài phủ bóng xuống mí mắt, ngủ đến ngon lành.
Đây là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, anh tuấn, môi hồng răng trắng, còn mang thêm chút dã tính, chỉ cần nhìn một lần là khiến người khác nhớ mãi không quên.
Đầu Tống Nghi ong ong như bị sét đánh, một trận váng đầu hoa mắt.
Tống Nghi biết người này, không chỉ là biết, cả hai còn có một mối thù cực lớn.
Một Omega ưu tú như Thẩm Lê thì tất nhiên không chỉ có riêng mình Tống Nghi theo đuổi được, Cố Hành Xuyên chính là người theo đuổi nổi bật nhất trong số đó, thời cấp ba cả ba người học cùng một lớp, Cố Hành Xuyên cùng Tống Nghi vì Thẩm Lê mà không ít lần cho nhau ăn khổ.
Có thể nói trong mắt đối phương thì hai người đều là cây đinh chướng mắt, cái gai trong thịt, nên từ sau khi tốt nghiệp không còn liên lạc nữa.
Mặc dù bây giờ cùng đều làm trong ngành giải trí, một là diễn viên, một là ca sĩ, rất nhiều năm không gặp nên Tống Nghi không nghe ra được thanh âm của Cố Hành Xuyên.
Sự tình phát sinh tối qua đều rõ ràng trước mắt anh, Cố Hành Xuyên trong phòng tối đen xâm phạm anh thế nào, Tống Nghi tất nhiên là không nuốt được cơn giận, hận không thể bóp chết Cố Hành Xuyên.
Cố Hành Xuyên hừ nhẹ một tiếng, dùng cánh tay ôm chặt Tống Nghi trong lồng ngực, nửa người dưới thì không ngừng đẩy đẩy thứ đồ chơi dán vào người anh, thân thể Tống Nghi bất ngờ cứng đờ, không dám cử động.
"Tiểu Lê, chúng ta ngủ thêm một chút đi." Thanh âm Cố Hành Xuyên trầm thấp, giống như đang nói chuyện với tình nhân.
Tống Nghi bị kề sát, toàn thân một trận phát lạnh, suýt chút nữa phụt ra máu.
Còn chuyện gì cmn xui xẻo hơn không? Cơ thể anh không biết xảy ra chuyện gì lại bị Cố Hành Xuyên tưởng là Thẩm Lê, bị tình địch của mình đè ra làm, mẹ nó đây chính là nhục nhã nhất trần đời!
Cố Hành Xuyên ngủ rất sâu, hô hấp đều đặn, Tống Nghi đẩy Cố Hành Xuyên qua một bên, đấu tranh cố gắng từ trên gường đứng lên, một chân vừa mới đặt lên mặt đất thì cơ bắp bủn rủn, đôi chân này tối qua bị Cố Hành Xuyên cường ép cả đêm, suýt chút nữa không chịu được trọng lượng thân thể mà ngã xuống.
Tống Nghi nhanh tay chống đỡ lấy vách tường, thế là liên lụy đến nơi bị "khai thác" nhiều lần trong một đêm, nơi đó kéo đến cảm giác đau đớn, nhắc nhở chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Cố Hành Xuyên giật mình tỉnh dậy, thấy trong lòng mình không có ai, lông mi run run vài cái rồi mở mắt ra nhìn bóng lưng của Tống Nghi.
Ngày hôm qua cả phòng tối đen không thấy gì, bây giờ là buổi sáng mới phát hiện vóc dáng của người trước mặt rất tốt.
Hai chân thon dài thẳng tắp, cốt nhục vừa vặn, màu da trắng thuần chói mắt, lên nữa là hai cánh mông no đầy, giống như đào mật chín vậy, Cố Hành Xuyên tối qua thú tính quá độ mà cắn một cái bên trong đùi, để lại dấu răng đỏ sẫm, càng nhìn miệng lưỡi càng khô khốc, hận không thể cho súng lên nòng.
Hầu kết Cố Hành Xuyên lên xuống vài lần, ánh mắt khao khát, "Tiểu Lê, anh muốn ôm em."
Lưng Tống Nghi cứng đờ, đầu như muốn bốc khói vì tức giận, hai mắt biến thành màu đen, thật muốn giết người.
Nhưng tính cách bình tĩnh từ lâu đã được rèn luyện khiến anh nhanh chóng lấy lại thần trí, Tống Nghi không nói một lời mà đi vào phòng tắm, rút mấy tờ giấy, nhắm mắt lại, lau chùi thứ chất lỏng chảy ra từ bên dưới cùng bắp đùi, sau đó mặc quần áo vào.
Anh tiện tay lấy quần áo của Cố Hành Xuyên, bao gồm cả áo tắm, Tống Nghi thấy được, trong khách sạn có hai bộ áo tắm, nên anh đều gom hết, cho Cố Hành Xuyên mông trần mà núp trong đây đi.
Vừa ra khỏi cửa Tống Nghi liền gọi điện cho Thẩm Lê nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy, Tống Nghi hít sâu vào một hơi, lái xe trở về nhà, chuyện đầu tiên cần làm chính là tắm rửa.
Tống Nghi trong phòng tắm hai giờ đồng hồ, mãi cho đến khi da trên người anh nhăn nheo lại mới chậm rì bò ra, nhìn trong gương, một thân da thịt trắng nõn đen một cục, đỏ một miếng, đặc biệt là sau gáy đỏ một mảng, tuyến thể mẫn cảm hình như có mê hoặc rất lớn với Cố Hành Xuyên, vừa cắn vừa hôn, vô cùng thê thảm.
Tống Nghi từ trước đến nay suy nghĩ rất thoáng, nhân sinh ai mà không gặp chuyện xui xẻo, hiện giờ chuyện cũng đã lỡ, có tức giận cũng vô dụng, chuyện cần làm chính là vị tha một chút, tiếp thu chuyện này, rồi sau này sẽ đòi lại trên người Cố Hành Xuyên.
Tống Nghi chờ dấu vết mờ đi bớt rồi đi tìm một bệnh viện để kiểm tra toàn diện thân thể.
Anh được một chuyên gia chẩn đoán của bệnh viện tư vấn, là một bác sĩ nữ hơn ba mươi tuổi, sắc mặt cổ quái nhìn Tống Nghi, "Ngài Tống..."
"Cứ nói thật đi." Tống Nghi đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất có thể xảy ra.
Bác sĩ cẩn thận từng chút một mà nói: "Ngài có biết đến Omega ẩn tính không?"
Tống Nghi trước đây có thấy được cụm từ này, Omega được chia làm hiển tính và ẩn tính, Omega ẩn tính chỉ chiếm một phần triệu của quần thể Omega, bởi vì trời sinh tuyến thể phát dục chậm, cho nên ở kì phát dục đầu tiên sẽ biểu hiện giới tính khác, mãi cho đến khi trưởng thành gặp được tin tức tố của Alpha thì mới có thể khôi phục đặc tính của Omega.
[Omega hiển tính là phát hiện ngay lần đầu phát tình, còn Omega ẩn tính là đợi sau này mới phát hiện được]
Tống Nghi cả buổi không nói nên lời, ánh mắt kinh ngạc nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe trên tay, mấy chữ Omega ẩn tính càng thêm chói mắt.
Làm Alpha hơn hai mươi năm, lại phát hiện bản thân là một Omega.
Loại đả kích này không ai có thể tiếp thu nổi.
Tống Nghi ở nhà rầu rĩ mấy ngày, ngủ đến quên trời đất.
Cho đến tận ba ngày sau, khi người đại diện tìm đến tận cửa, còn ôm theo một xấp kịch bản, vừa vào cửa thấy trạng thái của Tống Nghi liền nổi trận lôi đình: "Chiều hôm nay là họp đoàn phim rồi, cậu bị làm sao mà ra cái dạng này hả?"
Tống Nghi vào toilet rửa mặt, dốc nước lạnh, khí sắc cũng khá hơi nhiều, "Em bị cảm."
Liễu Chân Chân nhìn chằm chằm vào anh, tuy rằng tiều tụy nhưng cũng còn đẹp, mấy nghệ nhân trong tay chỉ có Tống Nghi là tốt nhất, thuộc loại hình nhìn một cái là mất hồn.
Nghĩ như thế nên ngữ khí của Liễu Chân Chân cũng mềm lại, "Cậu bình thường rất khỏe mà, sao tự nhiên lại ngã bệnh?"
Tống Nghi không muốn nói về đề tài này nữa, cầm kịch bản trên tay mà lật lật vài trang, nhíu mày nói, "Em sẽ diễn bộ này à?"
Liễu Chân Chân ngồi ở sopha đối diện, chậm rãi gác chân chéo, "Phía công ti đang điều chỉnh lại hợp đồng cho cậu, cứ diễn bộ 'Nhiệt luyến thời đại' trước đi."
Mắt Tống Nghi giật giật, "Em nhớ là em đã từ chối."
"Nhiệt luyến thời đại" là kịch bản được cải biên lại từ tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng, nguyên tác nói về một tiểu bạch ngọt đơn thuần, cốt truyện kinh điển hai nam theo đuổi một nữ, ba tháng trước Tống Nghi có được mời vào vai nam thứ.
Nguyên tác không có vấn đề gì, chỉ là vai nữ chính có hơi vấn đề, bộ này chọn vai nữ chính là một tiểu hoa đán đang "hot", nổi danh là độc chết tỉ lệ người xem, không có kĩ năng diễn xuất chút nào, lại thích cọ nhiệt, những nam diễn viên từng hợp tác với cô đều bị cọ cho nóng hổi, có nam tài tử xa lánh cô ta sau khi bị cô cọ nhiệt trong quá trình quay, mà cô này lại được cái là có lượng fan đông, nam tài tử xấu số nọ bị dán mác tra nam, bị cộng đồng mạng mắng té tát.
Bản thân Tống Nghi danh tiếng cũng không phải quá tốt, còn dính thêm cái miếng cao da chó này, nhất định sẽ kéo đến một trận rơi đầu máu chảy.
Liễu Chân Chân nở một nụ cười nhẹ, "Công ti đã quyết, hiện tại kịch bản đô thị hiện đại rất tốt, sợ cậu diễn mấy cái khác chưa chắc đã nổi."
Trong lòng Tống Nghi hiễu rõ, hợp đồng của anh với công ti Tinh Ngu chỉ còn ba tháng nữa là hết hạn, công ti đang tranh thủ rút kiệt anh nhất có thể, ai thèm để ý sau này anh phát triển thế nào.
"Cậu sửa soạn chút đi, chị dẫn cậu đi tạo hình, lát nữa chị mua cho cậu chút thuốc." Liễu Chân Chân đứng lên.
Tống Nghi ở trên xe thay quần áo nhà tài trợ cung cấp, một bộ âu phục đậm màu nhàn nhã, trời sinh anh vóc người thon gọn, chân dài eo thon, mặc cái gì lên cũng giống người mẫu.
Hôm nay là ngày họp mặt của đoàn phim, đạo diễn tổ chức một buổi gặp mặt để mọi người quen biết nhau, còn buổi chụp ảnh quảng bá chính thức là tháng sau.
Hai người đi đến một khách sạn, đoàn phim thuê một phòng hội nghị nhỏ, Tống Nghi vừa xuống xe thì Liễu Chân Chân đã đi câu thông với người đoàn phim, còn Tống Nghi đi đến phòng hội nghị.
Tống Nghi đẩy cửa vào, đập vào mắt là phần gáy tiêu sái, tóc không dài cũng không ngắn, nhuộm một màu xám tro đang thịnh hành, tóc tùy ý được buộc gọn lại, nhìn rất thời trang.
Cố Hành Xuyên nghe tiếng bước chân, lấy tai nghe màu trắng trên tai xuống, xoay đầu lại thấy Tống Nghi, thần sắc lạnh nhạt.
Người quản lí của tổ diễn viên đứng lên cứu cánh, cười ha ha nói: "Đến rồi hả Tống Nghi, đây là Hành Xuyên, hai người quen nhau à?"
Làm diễn viên đã lâu, có mẫn cảm nghề nghiệp nên Tống Nghi nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, nở một nụ cười hoa đào sáng lạn: "Lần đầu gặp."
Cố Hành Xuyên nhìn anh chằm chằm, soi từ trên xuống dưới, Tống Nghi trong lòng nổi lửa, không cam lòng yếu thế mà trừng trừng nhìn lại.
Cố Hành Xuyên nâng cằm, đứng lên đưa tay ra, "Chào, tôi là Cố Hành Xuyên."
Đây là bàn tay sạch sẽ nồng mùi nam tính, mu bàn tay mơ hồ có gân xanh nổi lên, ngón tay thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, trên ngón trỏ còn đeo một chiếc nhẫn Rose Gold, là mẫu mới nhất của Cartier..