Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu


Tống Nghi về đế đô cũng đã được mấy ngày nhưng lúc nào cũng bận đến chân không chạm đất nên anh chưa có liên hệ với Trình Tụng, càng không nói đến chuyện cùng nhau xem phim, "Tôi chưa có xem, làm sao vậy?"
Cố Hành Xuyên thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng giương cao: "Tôi mua được bản gốc của 'XXX', để tôi dẫn cậu đi xem."
Tống Nghi đột nhiên tỉnh người, anh chỉ chỉ vào ngực: "Cậu muốn xem phim cùng tôi?"
Cố Hành Xuyên muốn cùng anh đi xem phim ư, bộ hắn đang phát bệnh à?
" Không được sao?" Ngữ khí Cố Hành Xuyên cứng ngắc hỏi ngược lại, hắn liếc nhìn anh, "Cậu có thể xem cùng Trình Tụng được thì sao không thể xem cùng tôi?"
Tống Nghi hít sâu một hơi, anh vỗ vỗ mu bàn tay của Cố Hành Xuyên, giọng ôn tồn hòa nhã, "Chúng ta có cần đi xem chung thế không?"
Lực tay của Cố Hành Xuyên rất mạnh, nắm chặt tay Tống Nghi khiến anh đau đớn, anh cố sức vùng ra cũng không được, Cố Hành Xuyên ngang ngược tuyên bố: "Tôi là Alpha của cậu, cùng cậu đi xem phim có làm sao hả?"
Đầu Tống Nghi giận đến bốc khói, anh lạnh lùng nói: "Cố Hành Xuyên, tôi nhìn bộ rất dễ bị bắt nạt à?"
"Ai nhìn cậu như vậy? Cậu rốt cuộc có đi hay không?" Cố Hành Xuyên hung tợn ép hỏi.

Tống Nghi cũng không bị hắn dọa, anh nhìn hắn chằm chằm, tức giận nói: "Không đi."
Ánh mắt Cố Hành Xuyên mang theo hung tàn và sát khí, giống như mắt của một con sói dữ, khiến cho trong lòng Tống Nghi hơi sợ hãi, anh cảm nhận được sức của Cố Hành Xuyên không phải là sức người, nếu mà hắn muốn động tay thì xác suất anh đánh thắng hắn là zero.

Cứ như thế qua vài giây, Cố Hành Xuyên nhìn thần sắc căng thẳng của Tống Nghi, tâm tình hắn trở nên khó chịu một cách kì lạ, lần này hắn đến không muốn chọc giận Tống Nghi chút nào, lực nắm tay Tống Nghi cũng buông lỏng ra vài phần, hắn chớp mắt mấy cái, hắn nhẹ giọng hỏi: "Tống Nghi, đi xem phim với tôi được không?"
Tống Nghi bị ánh mắt lập lòe mang theo mong đợi này làm cho bối rối, vốn dĩ Cố Hành Xuyên luôn ngang ngược, hắn dùng cứng đối cứng, xem ai là người tức chết trước, nhưng đối diện với một Cố Hành Xuyên ngữ khí mềm nhũn này khiến Tống Nghi thật sự không biết làm sao.

"Mẹ tôi đang chờ tôi về ăn, tôi phải về nhà." Tống Nghi có hơi sợ một Cố Hành Xuyên như vậy.

Cố Hành Xuyên chép miệng, thấp giọng lầm bầm, "Dì mới nói hôm nay không có mua đồ ăn, cậu trở về uống gió Tây Bắc à?"

Thần sắc Tống Nghi ngưng trọng, "Tôi với mẹ đi ăn bên ngoài."
Cố Hành Xuyên đảo mắt nhìn anh, lấy chìa khóa từ trong túi ra, hắn mở cửa, không cho anh từ chối: "Cậu đi xem phim với tôi, tôi mời cậu đi ăn."
Tống Nghi hiểu rõ, với sự vô lại này thì hôm nay anh không thể từ chối hắn được rồi, anh thở dài trong lòng rồi nhận mệnh khom người ngồi vào ghế phó lái.

Là Alpha thì đều có một thứ tình yêu với xe, tuy rằng Tống Nghi cảm thấy Cố Hành Xuyên là một tên ngốc nhưng anh không thể coi thường sở thích của hắn.

Xe thật sự là xe tốt, mà người cũng thật sự là ngốc xít.

Cố Hành Xuyên không mang anh về nhà mà đưa anh đến một rạp chiếu phim tư nhân cao cấp, Tống Nghi nhìn hắn và quản lí rất thân quen mà chào hỏi, rồi đưa họ đến phòng chiếu phim.

Bên trong phòng vô cùng rộng rãi, trang thiết bị hiện đại, mới mẻ cùng độc đáo, ở giữa phòng là hai ghế mát xa đặt sát nhau, đối diện là tường lớn để chiếu phim.

"XXX" là một bộ phim hoạt hình hành động, đạo diễn phim đã lợi dụng điểm mạnh của những tạo hình sau đó chụp ảnh liên tục rồi mới tạo dựng bộ phim bằng chúng, thế nên quá trình chế tác rất tốn thời gian, Tống Nghi rất thích thể loại hoạt hình mang khuynh hướng phục cổ như vậy.

Tống Nghi xem đến chăm chú, nội dung bộ phim tuy đơn giản nhưng rất cảm động, tuy rằng anh đã xem rất nhiều lần nhưng mỗi lần xem đều tự nhiên bị cảm xúc mộc mạc của nội dung bộ phim làm cho đau lòng.

Tâm tư của Cố Hành Xuyên lại không đặt trong bộ phim một chút nào.

Phòng xem phim muốn đạt được hiệu quả nên hoàn toàn đóng kín, không có một tia sáng nào lọt vào, trong tình huống này càng làm cho tri giác trở nên nhạy cảm.


Cố Hành Xuyên nghe được tiếng thở dồn dập của Tống Nghi, theo nhịp độ của bộ phim mà thay đổi, giống như tiếng sóng biển đang nhẹ nhàng ve vuốt bãi cát dài.

Hắn không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn, Tống Nghi hoàn toàn bị bộ phim thu hút, ánh sáng màu xanh nhạt phủ lên gương mặt anh, vài sợi tóc không theo quy luật mà vểnh vểnh lên, đôi môi nhạt màu khẽ nhếch, nhìn qua rất mềm mại cùng ướt át, giống như muốn được người khác hôn một cái.

Cố Hành Xuyên vuốt ve ngón tay nóng hổi, cảm xúc non mềm đã lâu như vậy mà vẫn chưa phai, tuy rằng hắn đã làm với Tống Nghi nhưng khi đó hắn chỉ quan tâm đến chính sự, chưa từng chạm đến đôi môi này.

"Tống Nghi, cậu đã từng quen mấy người?" Cố Hành Xuyên quay mặt về, hờ hững hỏi.

Tống Nghi đắm chìm vào màn hình, không chút suy nghĩ mà trả lời: "Ba, bốn người gì đó."
"Ba người hay là bốn người?"
"Có khác gì nhau sao?"
"Tất nhiên là có, cậu nói nhanh chút." Cố Hành Xuyên thúc giục.

Tống Nghi xoa xoa cằm, "Ba người, mà cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Cố Hành Xuyên suy nghĩ rồi nở một nụ cười, "Cậu có từng ngủ với họ chưa?"
Tống Nghi liếc nhìn hắn sau đó tiếp tục xem phim, anh từ chối trả lời vấn đề này.

Cố Hành Xuyên hừ một tiếng, hắn híp mắt nhìn màn ảnh, trong lòng có chút ngứa ngáy còn trong đầu toàn là hình ảnh đôi môi mềm mại của Tống Nghi, càng nghĩ thì miệng lưỡi càng khô khốc, hắn muốn hôn, Tống Nghi nhất định sẽ trào phúng hắn đang động dục mất.


Lúc đang do dự có nên làm hay không thì hắn chợt ngửi thấy mùi hoa cánh cát hơi nhạt, vừa trong trẻo vừa đắng chát, lại vừa lạnh lùng, là mùi nước hoa mà Tống Nghi thường sử dụng.

Mùi của sự lãnh cảm, là mùi thuộc về Tống Nghi.

Đợi đến khi Cố Hành Xuyên phản ứng lại thì hắn đã tiến đến gần, Tống Nghi thấy cử động của hắn thì nghiêng đầu qua hỏi xem Cố Hành Xuyên đang muốn làm gì, đột nhiên môi của anh đụng bao trùm một tầng cảm giác vừa ấm áp vừa ướt át khiên anh không kịp phản ứng.

Pháo hoa nổ đùng đùng trong đầu Tống Nghi, tiếng ồ ồ vang lên trong tai, trước mặt là gương mặt đẹp đến vô thực của Cố Hành Xuyên, lông mi vừa dài vừa dày, đuôi mắt thon dài nhếch lên, mang theo sự ngạo mạn, đồng tử lại mang theo xúc cảm ảm đạm, hai màu đen trắng rõ ràng.

Cảm giác khó thở kéo đến, tim Tống Nghi đập loạn lên, anh nhanh chóng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người, anh vô cùng khó hiểu, "Cậu làm gì vậy?"
Cố Hành Xuyên không để ý lắm, ngón tay hắn tùy tiện lau môi, giọng cà lơ cà phất: "Tôi muốn hỏi cậu uống gì, ai ngờ cậu tự nhiên hôn tôi, tôi chịu lỗ rồi."
Tống Nghi không tin hắn, anh không phải con nít, làm gì có chuyện đúng lúc như vậy, nhưng anh lại không tìm được chứng cứ phản bác lại.

Cố Hành Xuyên nhìn anh, hắn nâng cằm, "Cậu cũng biết cách quyến rũ đấy."
"..."
Tống Nghi nén giận, anh ngửa đầu ra sau tựa lưng vào ghế, cũng không còn tâm tình xem phim nữa, "Không phải cậu muốn hỏi tôi uống gì sao? Lấy cho tôi chai sữa chua."
Cố Hành Xuyên chiếm được tiện nghi nên rất chịu khó đúng dậy, hắn lấy sữa chua từ trong tủ lạnh ra ném cho Tống Nghi, "Trên người cậu không có một chút thịt, nên uống nhiều sữa chút."
Tống Nghi mở nắp chai, uống một hớp nhỏ, sữa dính một chút trên miệng.

Cố Hành Xuyên nhìn một cách mờ ám, cả người hắn khô nóng, Tống Nghi im lặng không nói mà tiến đến, kéo hẹp khoảng cách của hai người, hô hấp ấm nóng của anh phả và sống mũi cao thẳng của Cố Hành Xuyên, mang đến cảm giác ngưa ngứa.

Cố Hành Xuyên ngẩn ra, hắn vô tội chớp chớp mắt, "Cậu làm gì thế?"
"Cậu vừa nói tôi biết cách quyến rũ sao?" Tống Nghi nhỏ giọng hỏi.


Cố Hành Xuyên ngửi thấy mùi sữa chua trên môi anh, hắn hưng phấn liếm môi một cái nhưng lại cảm thấy sai sai, lại không biết tại sao nên cứng nhắc gật đầu.

Tống Nghi kéo lên khóe môi, một tay vỗ nhẹ vào má của Cố Hành Xuyên: "Tôi quyến rũ đấy, nhưng tôi quyến rũ ai cũng được ngoại trừ cậu."
Cố Hành Xuyên lạnh lùng quay mặt đi, đột nhiên hạ thân cảm giác hơi ướt lạnh, hắn nhìn xuống thì thấy quần bò màu tối của hắn nay đã dính một đống sữa chưa, Tống Nghi vung vẩy chai trong tay, một giọt cũng không thiếu mà bắn vào người Cố Hành Xuyên.

"Làm gì vậy hả?" Cố Hành Xuyên ghét bỏ nhìn anh, hắn cau màu nhăn nhó.

Tống Nghi quăng cho hắn mấy tờ khăn giấy, anh bình tĩnh nói: "Xin lỗi, bị cậu thở làm cho run tay."
Đáng đời, dám trêu đùa anh, chắc chán sống rồi.

Nhất định là cố ý, Cố Hành Xuyên lườm anh, hắn cầm khăn giấy lau lau.

Lau một lúc lâu thì Cố Hành Xuyên mới phát hiện ra lau không sạch được, tuy rằng không còn cảm giác ẩm ướt nhưng vẫn để lại dấu tích màu trắng, trên quần đen càng dễ nhìn thấy, khiến cho người khác có thể suy nghĩ bậy bạ.

Tống Nghi nhìn hắn, rồi mang kính gọng vàng đặt bên cạnh lên, rất vui vẻ mà nhét hai tay vào túi rồi đi ra ngoài.

Con rùa nhỏ à, thật sự không có tiến bộ gì, đã nhiều năm như vậy mà ở phương diện chỉnh người này Cố Hành Xuyên vẫn không thắng được anh.

Cố Hành Xuyên nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu sái của anh, hắn ném khăn giấy rồi cất bước đi theo.

Lúc ra khỏi cửa, hắn nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên, còn có một câu thán phục nhỏ nhẹ: "Xem phim hoạt hình mà cũng có thể à?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận