Một lúc sau Tống Nghi mới lấy lại được hô hấp, anh rút khăn giấy ướt trên bàn mà lau miệng, một vệt máu tươi vô cùng chói mắt hiện ra, anh không cảm thấy đau, chắc là máu của Cố Hành Xuyên.
Anh thật sự không hiểu nổi, con người làm việc gì cũng phải theo logic, Thẩm Lê hôn anh thì đáng lẽ ra Cố Hành Xuyên phải đi cưỡng hôn Thẩm lê mới đúng, tại sao lại đi cưỡng hôn anh chứ?
Tống Nghi cầm lấy cái remote rồi tắt tivi, anh hít một hơi thật sâu: "Tôi mặc kệ cậu đang có suy tính thế nào, cậu cảm giác ngủ một đêm với tôi quá thích thì đó là cậu đang làm cho Thẩm Lê khó xử, bây giờ Thẩm Lê đã trở về, quan hệ lúc trước thế nào thì cứ giữ nguyên thế đấy."
Cố Hành Xuyên chạm vào môi bị rách của hắn, hắn nhìn thật sâu vào Tống Nghi, dửng dưng như không mà quay mặt đi, "Tôi không đồng ý."
Tống Nghi đỡ trán, anh bình tĩnh hỏi lại: "Thế cậu muốn thế nào?"
Cố Hành Xuyên sâu xa hỏi một câu: "Thẩm Lê tốt như vậy sao?"
Tống Nghi ngẩn ra, hắn hỏi một câu vô cùng mơ hồ, không đầu không đuôi: "Cậu cũng yêu Thẩm Lê mà, cậu đương nhiên là biết em ấy tốt chứ."
Hô hấp của Cố Hành Xuyên chựng lại, hắn dùng sức mím môi mỏng, đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, tùy tiện nở nụ cười: "Tất nhiên là tôi biết, tôi còn hiểu rõ hơn cậu rằng cậu ta tốt thế nào nữa kìa."
Hắn đứng lên, hai tay chống lên vai của Tống Nghi, trong lòng Tống Nghi hơi hoảng sợ, anh ngả người ra sau để kéo dãn khoảng cách.
"Cảm ơn chiêu đãi của cậu, tôi rất hài lòng." Cố Hành Xuyên liếm máu còn dính trên môi, nhìn qua có hơi u ám.
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, Tống Nghi mặt không đổi nhìn theo bóng lưng cao ngất của hắn, một lúc lâu sau mới khe khẽ thở dài một tiếng.
Rõ ràng anh là người bị cưỡng hôn, anh còn chưa nổi giận thì thôi, Cố Hành Xuyên còn làm ra vẻ mặt không vui, chuyện này nên nói như thế nào đây.
Phần diễn còn lại của Tống Nghi không nhiều, diễn liên tục mấy ngày là xong, ngày hơ khô thẻ tre, đạo diễn Dương còn làm riêng cho anh một bữa tiệc, cả đoàn đã ở cùng nhau hơn hai tháng, tất cả mọi người đều không nỡ xa anh.
Đêm hôm đó, Tống Nghi uống đến say mới thôi, anh vẫn không thấy Cố Hành Xuyên đâu, mắt không thấy, tâm không phiền, cũng tốt.
Ngày thứ hai sau khi Tống Nghi về đế đô, Tống Khiết cũng trở về từ nước ngoài, lâu lắm rồi cả nhà ba người mới cùng nhau ngồi ăn bữa cơm, Triệu Hồng Nham ôm Tống Khiết, hai mẹ con khóc ầm ĩ, Tống Nghi đứng bên cạnh mà khó chịu trong lòng, không biết nên dỗ ai.
Hợp đồng của Tống Nghi với công ti Tinh Ngu đã đến hạn, lần nghỉ ngơi này anh cũng đã chuẩn bị xong xuôi chuyện kết thúc hợp đồng, dựa theo quy trình bình thường thì anh còn phải chờ một tháng để cùng nhau bàn bạc trước khi anh chính thích giải trừ hợp đồng với Tinh Ngu.
Một tháng này, Tống Nghi tự thưởng cho mình một kì nghỉ, nghỉ ngơi thật tốt trước khi cân nhắc nên kí hợp đồng với công ti nào, vì tương lai mà lên kế hoạch, mấy năm nay anh bận đến đau đầu, trừ lúc bị bệnh thì rất ít khi có cơ hội được nghỉ dài như thế.
Hôm nay, Trình Tụng gọi điện hẹn anh đi đánh cầu, trước đây khi rảnh rỗi thì hai người thường cùng nhau đi chơi, Tống Nghi ngứa tay nên vui vẻ đến.
Nơi hẹn là một nhà thi đấu, Tống Nghi vừa vào thì liền nhìn thấy Trình Tụng, y đứng giữa một đám học sinh chưa đủ lông đủ cánh vô cùng nổi bật, Trình Tụng mặc quần áo thể thao đơn giản, làm giảm đi vẻ nghiêm túc thường ngày, khiến y trẻ lại không ít.
Tống Nghi lên tiếng chào hỏi rồi anh đi thay đồ.
Trình Tụng đánh cầu rất tốt, tốc độ chính xác, góc độ khó đoán, Tống Nghi trước đây còn có thể miễn cưỡng đánh hòa với y, nhưng gần đây không luyện tập thì khiến anh cứng tay, chỉ qua vài ván thì Tống Nghi đã bị đánh đến tơi bời hoa lá.
Tống Nghi mệt quá, anh ném vợt đi, ngồi xuống khu nghỉ ngơi, một tay kéo cổ áo lên lau mồ hôi trên trán, "Trình tổng đúng là cao thủ, tại hạ xin bái phục!"
Trình Tụng cúi đầu cười cười, y mở chai nước rồi đưa cho anh, "Sức chịu đựng của cậu so với trước chênh lệch rất nhiều đấy, gần đây không đi tập gì đúng không?"
Tống Nghi uống một ngụm nước, anh khẽ cười nói: "Bị cậu phát hiện rồi."
Không biết có phải là do gần đây không đi tập thể hình hay không mà gần đây anh thường xuyên cảm thấy cả người vô lực.
Sau lưng của Tống Nghi ướt đẫm mồ hôi khiến cho áo dính chặt vào lưng, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, sau gáy phủ một tầng mồ hôi, giống như được bôi lên một lớp ánh sáng vậy.
Trình Tụng ngồi bên cạnh anh, nhịn không được mà nhìn qua nhiều lần, y có chút cảm giác khó nói, y híp mắt lại, cười cười, "Cậu bây giờ có dự định gì không?"
" Nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc mẹ với em tớ." Thuận tiện liên lạc với Thẩm Lê câu kéo tình cảm, Tống Nghi đã sắp xếp xong hết việc cho những ngày nghỉ ngơi rồi.
Trình Tụng nghiêng đầu, y trêu chọc hỏi: "Cậu không nghĩ đến chuyện kết hôn sao? Dì không thúc giục cậu à?"
Tống Nghi vừa nghe đến thì tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh thở dài một hơi: "Ngày nào cũng nói, mà chuyện này không có vội vàng được, bà ấy có gấp cũng vô dụng."
Trình Tụng vỗ vỗ vai anh: "Cậu định tìm kiểu người như thế nào?"
Tống Nghi sững sờ một chốc, trước đây anh chưa từng nói với Trình Tụng về chuyện tình cảm cá nhân, đột ngột như thế này khiến anh không phản ứng kịp, anh suy nghĩ một lát rồi nói thật: "Tớ muốn tìm một người có thể sống chung."
Tương lai của anh tạo ra rất đơn giản, cùng nhau trải qua một cuộc sống bình thường, tình cảm vợ chồng chân thành đối đãi nhau là được.
Trình Tụng như đang suy nghĩ gì, y nhẹ giọng nói rằng: "Nếu muốn ở chung lâu dài thì phải lấy vui vẻ cùng hạnh phúc làm cơ sở, thích hợp sống chung là một chuyện, còn phải nhìn xem cậu sống với người kia có thật sự hạnh phúc không."
Tống Nghi cười cười, anh gật đầu, khách khí nói: "Còn cậu muốn tìm kiểu người nào?"
Trình Tụng híp mặt, y có thâm ý khác mà cười cười: "Tớ chỉ muốn tìm một người có cùng sở thích, là người có thể khiến cho tớ mở lòng hơn."
"Vậy thì cậu phải cố mà tìm nha." Tống Nghi có cảm giác gì đó sai sai, nhưng anh lại không nhận ra chỗ sai là chỗ nào.
Trình Tụng cầm lấy chai nước đặt trên băng ghế của Tống Nghi, như không có chuyện gì xảy ra mà uống một ngụm, "Người như thế lại khó tìm, so với người có thể sống chung càng khó hơn."
Tống Nghi bối rối vài giây, cảm giác thân mật này dường như đã vượt quá tầm bạn bè rồi, anh ổn định lại tâm trí, cố gắng đổi đề tài, "Tìm không được thì cứ chầm chậm mà tìm thôi, đúng rồi, cậu có xem trận bóng gần đây không?"
Trình Tụng nhìn anh, y nở một nụ cười thản nhiên, đáp lại câu hỏi của anh một cách vô cùng tự nhiên, không nhìn ra một chút khác thường nào.
Tống Nghi hiểu ý của Trình Tụng nhưng việc này vạch trần ra cũng không tốt, nếu nói thì Trình Tụng đúng là đối tượng yêu đương rất tốt, nhưng đáng tiếc y lại là Alpha, còn Tống Nghi lại thích Omega mềm mại.
Trên đường về kẹt xe nghiêm trọng, Tống Nghi về đến nhà thì đã bảy giờ tối, anh đậu xe xong thì đi lên nhà, anh thấy trước nhà có một đôi giày nam hiệu Hermes.
Cách cửa chống trộm truyền đến vài tiếng cười, Tống Nghi cau mày, anh vặn chìa khóa đẩy cửa vào.
Triệu Hồng Nham đang ngồi trên ghế sopha, bà thân mật ôm một thanh niên tóc ngang vai, thanh niên nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn, da dẻ trắng như tuyết, đôi mắt tỏa sáng, "Tống Nghi, sao giờ anh mới về?"
"Sao em lại đến đây?" Tống Nghi cởi áo khoác, khó hiểu nhìn Thẩm Lê đến nhà mình mà không hề báo trước một tiếng.
Thẩm Lê gãi gãi đầu, cậu ngượng ngùng cười, "Là do em nhớ đồ ăn của dì quá, trong điện thoại lại có số của dì, nên em không nhịn được mà gọi cho dì..."
Tống Nghi cười cười: "Em nên nói sớm với anh một tiếng, để anh nói mẹ mua nhiều đồ ăn chút, làm một bữa tiệc lớn cho em."
"Không cần đâu! Một bữa cơm bình thường là được rồi, em đây là nhớ lúc cùng mọi người ăn cơm, em ở nhà ăn chỉ có một mình, rất cô đơn." Thẩm Lê mong đợi nhìn Tống Nghi.
Tống Nghi xoa đầu của Thẩm Lê, còn chưa đợi anh mở miệng thì Triệu Hồng Nham đã tràn đầy phấn khởi mà xách làn đi chợ đi xuống lầu mua thức ăn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, cô A quả O, Tống Nghi pha một bình trà, anh hàn huyên một lúc với Thẩm Lê, hỏi đến cuộc sống du học sinh của Thẩm Lê ở nước ngoài, cuối cùng quay về cái tin nhắn ngày hôm đó.
Thẩm Lê cúi đầu đầy lúng túng, cậu liếm môi, "Vốn là em định hẹn bạn học cùng đi ăn một bữa để ôn chuyện, kết quả vừa xuống máy bay đã gặp anh của em, ảnh vứt em về nông thôn, nên em không kịp hủy hẹn với mọi người."
"..."
Tống Nghi vỗ trán, anh nghẹn đến không còn gì để nói.
Thẩm Lê nhìn anh, lo lắng hỏi: "Anh đi à? Hai người có phải lại đánh nhau vì em không?"
Tống Nghi cứng đờ mặt, anh xua đi cảm giác hoảng loạn, ho nhẹ một tiếng: "Không có gì, anh không có đi, hôm đó anh có việc."
Thẩm Lê thở dài một hơi, cậu vuốt ngực: "Vậy thì tốt rồi, em chỉ sợ Cố Hành Xuyên bắt nạt anh."
Hai người nói chuyện về mấy năm nay, lớp trọng điểm năm đó bây giờ đều thành công, Thẩm Lê và không ít người trong lớp đều có điều kiện, cậu ta chuẩn bị mở một trung tâm đào tạo nhiếp ảnh gia trong nước, Tống Nghi rất ủng hộ, còn định hỏi vài người bạn tìm mặt bằng thích hợp.
Đang nói chuyện thì Triệu Hồng Nham vô cùng phấn khởi trở về, bà đẩy cửa vào, cất cao giọng: "Tống Nghi, con mau nhìn xem ai tới này!"
Tống Nghi nghiêng đầu thì nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, Cố Hành Xuyên mặc một set VLONE, đầu đội mũ, hắn cầm trong tay một túi gói tinh xảo, ngạo nghễ từng bước đi vào.
Tống Nghi sững sờ, Cố Hành Xuyên đến nhà anh làm gì thế?
Triệu Hồng Nham cười híp mắt: "Trùng hợp mẹ lại gặp tiểu Cố ở siêu thị nên có mời cậu ấy đến cùng ăn bữa cơm."
Tống Nghi ồ một tiếng thật dài, lừa quỷ à, tám phần mười là tới gặp Thẩm Lê.
Cố Hành Xuyên liếc mắt nhìn anh, tầm mắt của hắn đảo qua Thẩm Lê lộ ra vẻ không thích, hắn tiện tay đặt túi đồ trong tay xuống bàn trà, Cố Hành Xuyên ngồi xuống bên cạnh Tống Nghi, giống như ngọn núi cao lớn mà tách hai người Tống Nghi với Thẩm Lê ra.
Tống Nghi lườm hắn một cái, thật là ấu trĩ, ban ngày ban mặt, anh có thể làm gì được với Thẩm Lê sao?
"Anh mua bánh ngọt của tiệm Black Swan này." Thẩm Lê cố ý nhếch nhếch mép, làm ra bộ dáng thèm ăn của mèo, "Sao mà anh biết em thích ăn bánh của tiệm này?"
Cố Hành Xuyên ngẩn ra, hắn cau mày: "Cậu thích ăn bánh ngọt của tiệm này?"
Thẩm Lê gật đầu, cười đến cong cong hai mắt: "Cảm ơn anh đã mua bánh cho em, anh thật là tri kỉ của em."
Tống Nghi cảm giác được hô hấp dồn dập của Cố Hành Xuyên bên cạnh, lồng ngực hắn nhẹ nhàng phập phồng, giống như là đang nhịn cái gì, anh khó hiểu nhìn Cố Hành Xuyên rồi Thẩm Lê.
Một lúc sau, Cố Hành Xuyên mới cười một tiếng, hắn thâm sâu nhìn chằm chằm Thẩm Lê, giống như nhìn đến ăn tuôi nuốt sống vậy, nghiến răng chậm rãi nói: "Là tôi mua cho cậu đó, bây giờ thì ăn đi."
"A?" Lúc này Thẩm Lê chưa đói bụng, nhưng bởi vì nhìn thấy ánh mắt dọa người của Cố Hành Xuyên, nên cậu ta không thể làm gì khác ngoài bĩu môi rồi mở dây ruy băng trên hộp bánh.
Bên trong là một cái bánh ngọt màu hồng, tô điểm bởi dâu tây tươi rói, trang trí rất đẹp, vị lại vô cùng ngon, trên bánh ngọt còn cắm một mảnh giấy nhỏ, trên đó vẽ một trái tim màu hồng nhạt, còn có một mũi tên đâm xuyên qua.
Thẩm Lê nháy mắt một cái: "Đây là anh vẽ cho em sao?"
Tống Nghi tằng hắng một cái, nhắc nhở hai người bọn họ nên khiêm tốn lại xíu.
Cố Hành Xuyên ở trong nhà anh, ngay trước mặt anh mà tán tỉnh Thẩm Lê, bộ coi anh là tàng hình rồi à?
Hơi quá đáng rồi đó.
Cố Hành Xuyên nghe thấy tiếng ho khan của anh thì chậm rãi nắm chặt nắm đấm, dùng sức đến vang lên tiếng rôm rốp, nhịn xuống cảm giác muốn nện một đấm xuống bàn.
Editor có lời muốn nói: Bộ này chỉ có một mình thầu thôi nên sẽ trách không được việc mắc lỗi, cảm ơn mọi người đã chỉ ra lỗi để mình sửa và hoàn thiện bộ truyện này hơn.
Sau khi kết thúc bộ này thì mình sẽ beta lại một lần cả bộ để khiến nó thật hoàn hảo khi đến tay các bạn đọc..