Lúc Tống Nghi thấy được tin nhắn trong điện thoại thì cũng đã chạng vạng tối, anh bình tĩnh gọi điện thoại cho Tống Khiết, nói rằng muốn cô ở bên ngoài chơi thêm vài ngày, đến cuối tháng rồi hãy về.
Tống Khiết giống như đã cảm nhận được chuyện gì nên cô không nói gì mà đồng ý.
Tống Nghi gửi đoạn tin nhắn cho luật sư làm bằng chứng, chờ đến khi ra tòa mà giao ra, muốn lấy tiền của anh à, không dễ vậy đâu.
Ngày hôm sau, Cố Hành Xuyên cảm giác hắn sắp phát điên vì chán rồi, từ khi chân bị thương đến giờ hắn chưa ra khỏi cửa nửa bước, trên đầu hắn cũng sắp mọc nấm đến nơi rồi.
Trước đây Tống Nghi từng nghỉ dưỡng tại một khu ở ngoại ô, câu cá, cưỡi ngựa, mấy con vật nhỏ đều có cả, thích hợp cho một kì nghỉ ngắn, quan trọng là ở đây ít người biết đến, mà chẳng ai có tâm trạng đi nghỉ dưỡng vào mùa này, nên sẽ không gặp phải fan hay cánh nhà báo.
"Câu cá hả?" Cố Hành Xuyên vừa nghe liền khịt mũi xem thường, "Tống Nghi, cậu bốn mươi tuổi rồi à?"
Ngụ ý chính là hoạt động câu cá nhàm chán không phải dành cho thanh niên bọn họ, hơn nữa Cố Hành Xuyên là người có sức sống bừng bừng, bình thường thích nhất là bóng rổ, trượt tuyết, lướt sóng, thỉnh thoảng lại đi nhảy dù, nhân sinh tràn đầy kích thích.
Bây giờ bảo hắn đi câu cá, ngồi yên một chỗ cả buổi, động cũng không thể động, nói không được lớn tiếng, không được nói chuyện phiếm, thế có khác nào bảo Trương Phi* đi thêu hoa đâu.
[Trương Phi: ai đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa chắc đều biết rồi, ông nổi tiếng với thân hình cường tráng]
Tống Nghi sửa soạn quần áo đơn giản cùng đồ dùng cá nhân, ở qua đêm cũng không cần mang nhiều đồ: "Câu cá rất thú vị, cậu đừng nóng quá."
"Có gì mà thú vị?" Cố Hành Xuyên phản bác.
Tống Nghi lười giải thích cái gì mà tu tâm dưỡng tính, bồi dưỡng tâm hồn, "Cậu nếu không muốn đi thì ở nhà dưỡng thương cho tốt, tôi nghỉ phép."
"Cậu nghỉ phép đi chơi một mình?" Cố Hành Xuyên chỉ chỉ vào người hắn, "Vậy tôi thì sao?"
Tống Nghi nghĩ thầm, ai bảo cậu đổ thừa cho tôi, dù sao anh cũng đã bồi thường, Cố Hành Xuyên còn muốn anh làm bảo mẫu miễn phí cả đời cho hắn chắc, không biết anh tạo phải nghiệp gì nữa, "Thương thế của cậu không phải đã tốt rồi sao? Không cần tôi chăm sóc cậu nữa đâu nhỉ?"
Cố Hành Xuyên trừng mắt nhìn anh, hừ nhẹ một tiếng, "Tốt hơn ở đâu, tôi bây giờ vẫn còn đau đây, tôi không cho phép cậu bỏ mặc tôi."
Tống Nghi nhìn không ra cái đau trên mặt của hắn, mặt hắn dày quá, anh nhìn không ra được, anh nghiêm túc giải thích: "Tôi đụng trúng cậu là tôi sai, tôi phải có trách nhiệm chăm sóc cậu, nhưng tôi cũng có cuộc sống của riêng tôi, tôi không có khả năng lúc nào cũng dành thời gian cho cậu được."
"Lúc nào cũng dành thời gian cho tôi thì làm sao?" Cố Hành Xuyên hỏi ngược lại một câu, ung dung khoanh hai tay trước ngực, hắn nhìn Tống Nghi chằm chằm, nâng cằm nói: "Một show diễn ba tiếng đồng hồ, lợi nhuận tôi thu về hai mươi triệu, cậu làm tôi mất hai mươi triệu, thời gian của cậu có giá trị nhiều như vậy không?"
Tống Nghi nghe hắn nói như vậy liền tức giận, Cố Hành Xuyên một chút cũng không thay đổi, thời cấp ba đã luôn thích gây khó dễ cho người khác, nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn giữ nguyên tật xấu đó.
"Nếu cậu đã nói chuyện vô lí như vậy thì chúng ta không còn gì để nói." Tống Nghi hít sâu một hơi, cau chặt mày.
Đồng tử màu đen xinh đẹp của Cố Hành Xuyên nhìn anh không nói gì, Tống Nghi lúc tức giận nhìn rất thú vị, chân mày tỉa gọn cau lại, hai gò má vì nghiến răng mà hơi rung động, như một con mèo đang tức giận xù lông vậy, bất thình lình có thể lao đến cào người.
"Tôi nói không đúng sao?" Cố Hành Xuyên cười cợt, "Thời gian của cậu đặt trên người tôi thì chẳng phải cậu đang có lời sao, cậu thử suy nghĩ xem, một vụ làm ăn kiếm lời hai mươi triệu, cậu đóng phim cả năm chắc cũng được nhiêu đó nhỉ?"
Tống Nghi đang giận cũng tức cười, nếu nói theo logic của Cố Hành Xuyên thì bệnh viện là nơi kiếm lời nhiều nhất rồi đấy, "Trước khi cậu học được cách tôn trọng người khác thì tốt nhất chúng ta đừng nên nói chuyện với nhau."
Cố Hành Xuyên thấy câu chuyện có chuyển biến tốt thì chớp mắt mấy cái, vô tội nhìn anh, "Không phải là cậu nói muốn đi câu cá sao?"
"..."
"Ba tôi cũng rất thích câu cá." Cố Hành Xuyên bổ sung thêm một câu.
Tống Nghi cười nhạt, chưa nguôi được cơn giận liền chọc ngoáy, "Khéo làm sao, tôi với ba cậu giống nhau, có cùng sở thích."
Cố Hành Xuyên nhăn mặt, thần sắc không vui, "Cậu đừng có chiếm tiện nghi tôi."
Tống Nghi nghĩ thầm, ai thèm muốn chiếm của cậu, cậu có cho bao nhiêu tiền tôi cùng không muốn, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cho cậu tức chết.
Phong cảnh vùng ngoại thành rất đẹp, núi xanh sông thẫm, sóng nước dập dờn, gió thổi nhẹ nhàng khiến lòng người vui vẻ thoải mái.
Cảnh vật đẹp đẽ cùng có thể làm cho lòng người vui lây là thật, Tống Nghi thuê một chiếc thuyền, thong thả bơi thuyền trên hồ, ánh hòng hôn phủ lên mặt hồ một màu sắc vàng, không hề có tiếng ầm ĩ của thành phố nhộn nhịp, chỉ có loáng thoáng vài tiếng ếch kêu.
Tống Nghi vươn vai, đếm vài con cá trong giỏ, không nhiều cũng không ít, đúng bảy con, thu hoạch cả buổi chiều cũng coi như phong phú.
Cố Hành Xuyên lười biếng dựa vào ghế, nằm phơi nắng đến thoải mái, tin nhắn weibo từ điện thoại bỗng vang lên, hắn cầm lấy điện thoại xem tin nhắn.
"Chụp hình cho tôi để gửi cho người đại diện."
Cố Hành Xuyên là một nhân vật lưu lượng, thỉnh thoảng cũng phải thông báo hoạt động để duy trì độ hot, Tống Nghi có thể hiểu rõ chuyện này.
Tống Nghi nhận điện thoại chụp vài tấm ảnh, mặc dù Cố Hành Xuyên có thể chọc tức chết người với tính cách của hắn nhưng mà cũng không thể phủ nhận rằng giá trị nhan sắc của hắn đã vượt qua người thường rất nhiều, tùy ý nằm đó, tóc rối bù rũ xuống bên gò má, càng làm tôn lên làn da trắng không tì vết của hắn, môi hồng răng trắng, ngũ quan sinh ra vài phần gợi cảm cùng nguy hiểm, ánh mặt trời phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
Tiện tay chụp vài tấm thôi mà giống như đang tuyên truyền cho một khu nghỉ dưỡng vậy.
Đúng là khuôn mặt ăn tiền mà, Tống Nghi cảm thán một câu sau đó gửi hình qua weibo của người đại diện, tùy ý chọn thêm vài tấm hình cũ.
Lúc tắt điện thoại, Tống Nghi vô tình chọn một tấm hình thì nó đã thu hút tầm mắt của anh ngay.
Theo ngày sắp xếp trong thư viện ảnh thì hẳn đã từ rất lâu rồi, nam nhân vóc người hoàn mỹ nằm trên ghế, trên mặt che mũ, hai chân thon dài tùy ý vắt chéo.
Đây chính là tấm hình "Anh giai chân dài" gửi cho Tống Nghi!
Trong đầu Tống Nghi đoàng một cái, khó tin nhìn Cố Hành Xuyên rồi chỉ chỉ người trong tấm ảnh, "Đây là cậu hả?"
Cố Hành Xuyên hờ hững liếc qua, cau mày nói, "Là tôi, đẹp trai quá à?"
"Chắc chắn là cậu sao?" Tống Nghi không tin nổi.
Cố Hành Xuyên không hiểu Tống Nghi bị làm sao, chỉ chỉ vào trong hình, "Cậu mở mắt ra mà nhìn, có thấy hình xăm dưới áo sơ mi không? Cậu nghĩ người khác có hả?"
Tống Nghi định thần nhìn lại, người trong hình mặt áo sơ mi trắng rất mỏng, vị trí bên hông mơ hồ nhìn ra được một hình xăm màu đen, hình xăm rất nhỏ, nếu như không nhìn kĩ sẽ không thấy.
Ngày mà Tống Nghi giúp hắn tắm thì anh có nhớ mang máng bên eo Cố Hành Xuyên có một hình xăm, hình như là một chuỗi chữ cái Hy Lạp, nhìn rất khốc.
"Cậu chụp tấm hình này lúc nào vậy?"
"Mùa hè năm ngoái ở Hawai, có sao hả?"
Tống Nghi sắp hộc máu đến nơi rồi, hô hấp ngày càng nặng nề, "Cậu có từng cho ai xem tấm hình này chưa?"
Cố Hành Xuyên dùng ánh mắt kì quái nhìn anh, "Tấm này có đăng lên ins, nhưng người đại diện của tôi thấy lộ liễu quá nên đã xóa, nhưng mà chắc nhiều người còn giữ nó."
"Anh giai chân dài" mày rậm mắt to lại là một tên trộm hình!
Tống Nghi bị nghẹn một cục tức trong lòng, cảm giác bị đùa giỡn, bị lừa phẫn nộ bành trướng, thất vọng vạn phần, được tôn làm hiện tượng, người mà anh trở thành fan, không ngừng up lên top, lại là một tên lấy hình người khác giả làm của mình.
Quân thất đức.
Hơn nữa, trộm của ai không trộm, lại đi trộm của Cố Hành Xuyên, là một tên không có chút chí khí!
Khó cho Tống Nghi khi anh thật sự thích "Anh giai chân dài", cách nhau một mạng lưới internet đúng là biết người không biết lòng, ca hát hay cũng vô dụng khi nhân cách thối nát như vậy.
Tống Nghi thật sự đau lòng cho đống đồ đã tặng cho "Anh giai chân dài" trong mấy năm nay.
"Sắc đẹp của tôi làm cậu đứng hình rồi à?" Cố Hành Xuyên chú ý thấy biểu tình của anh sai sai liền hỏi.
Tống Nghi trả điện thoại lại cho hắn, cả người từ trên xuống dưới rất buồn bực như đánh phải trái hồng mềm, không nói nên lời.
Cố Hành Xuyên nhìn chằm chằm anh, nhìn Tống Nghi ủ rũ như vậy thì tâm trạng hắn cũng không thoải mái, yên lặng ngồi bên cạnh, không nói gì nữa.
Sắc trời trong núi tối rất sớm, không tới bảy tám giờ thì bốn phía đã không còn chút ánh sáng, Tống Nghi và Cố Hành Xuyên trọ ở nhà dân, Tống Nghi đã đi tắm rửa trước.
Tống Nghi thật sự muốn hỏi "Anh giai chân dài" tại sao lại đi lấy hình của người khác như thế, nhưng nghĩ lại thì hỏi có ý nghĩa gì nữa sao?
Sự thật đã bày ra trước mắt, "Anh giai chân dài" mà Tống Nghi yêu thích chính là một tên cặn bã từ đầu đến chân.
Cũng may là năng lực chữa trị vết thương lòng của anh giống như bạn tiểu cường, lúc từ trong phòng tắm đi ra đã tốt hơn rồi.
Cố Hành Xuyên hình như đang call video với ai, đáp có lệ: "Biết rồi, biết rồi."
Tống Nghi lúc đi ngang qua thì nghe thấy một tiếng cười như chuông bạc, xinh đẹp đáng yêu, giống hệt như một nàng công chúa nhỏ.
"Ai nha! Bảo bối! Mẹ nhìn cậu ấy rất giống lớp phó học tập của con hồi đó." Giọng của người phụ nữ rất ngọt ngào ôn nhu.
Cố Hành Xuyên nhìn Tống Nghi rồi miễn cưỡng gật đầu, "Dạ, là cậu ta đó."
Tống Nghi ngồi đối diện hắn chậm rãi lau tóc, dùng ánh mắt xin lỗi Cố Hành Xuyên, anh không cố ý để bản thân hiện trong gương.
"Cậu nhóc phải tên là Tống Nghi không?" Bà cười cười, "Mẹ nhớ nhóc ấy học rất giỏi, kì thi nào cũng đứng đầu lớp các con."
Cố Hành Xuyên ừm một tiếng, giống như không muốn đề cập về Tống Nghi nữa.
Nhưng bà cố ý lại rất có hứng thú với Tống Nghi, "Nhóc ấy với con cùng theo đuổi Thẩm Lê đúng không?"
"Ừ."
"Thẩm Lê không đi chơi với con hả?"
"Thẩm Lê em ấy không đi được, gần đây em ấy bận lắm."
"Bảo bối, người con thích thì mẹ sẽ không phản đối gì, nhưng mẹ cảm thấy Thẩm Lê không chân thành, con vẫn nên suy xét cẩn thận."
"Con biết rồi." Cố Hành Xuyên cau mày không vui.
"Bảo bối, mẹ muốn nói chuyện với Tống Nghi, có được không?"
Giọng nói như thiếu nữ khí phách xinh đẹp, không chút giả tạo, biểu lộ vô cùng tự nhiên.
Cố Hành Xuyên càng cau chặt mày, không tình nguyện nói, "Mẹ cùng cậu ta có gì để nói sao?"
"Thì cảm ơn cậu ấy đã chăm sóc con nha!"
Cố Hành Xuyên chần chừ một chút, gằn giọng dặn một câu, "Mẹ đừng nói chuyện lung tung."
Dứt lời liền đưa điện thoại cho Tống Nghi.
Tống Nghi ngược lại rất tình nguyện tán gẫu cùng mẹ Cố Hành Xuyên, Cố Hành Xuyên có một người mẹ như vậy thì không tên đàn ông nào không muốn có.
Người phụ nữ trong màn hình nhìn thoáng qua nghĩ rằng quá lắm cũng chỉ mới đầu ba thôi, năm tháng trôi qua không để lại chút dấu vết nào trên người bà, mái tóc xoăn màu nâu ngọt ngào, vén tùy ý, làn da trắng tuyết hệt như Cố Hành Xuyên, hóa thành một món trang sức trang nhã, miệng bà nở một nụ cười nhu hòa, bà ngồi trên một ghế sopha nhung tơ, trên người phảng phất còn mang theo khí tức thanh xuân của thiếu nữ mới lớn.
Có lần họp phụ huynh vào năm lớp 11, mẹ Cố có tới dự, nói không khoa trương thì toàn bộ đàn ông con trai trong phòng đều bị bà mê hoặc, người bình thường trầm mặc ít nói cũng vì đóa sen rực rỡ kia mà tranh nhau lên bục phát biểu.
Sau đó, Alpha kết bạn với Cố Hành Xuyên như sóng sau xô sóng trước, sóng này bị đuổi thì đến lớp sóng khác, ai cũng muốn trở thành cha dượng của Cố Hành Xuyên.
"Chào con!" Mẹ Cố vô cùng phấn khởi, đôi mắt tỏa sáng, "Cảm ơn con gần đây luôn chăm sóc cho Cố Hành Xuyên, nó không đem phiền phức gì tới cho con chứ?"
Con của mình ra sao thì bà hiểu hắn nhất, cái tính tình này của Cố Hành Xuyên thì có bạn đã là tốt lắm rồi.
"Không có ạ." Đối mặt với một Omega xinh đẹp như vậy, Tống Nghi khó tránh khỏi có chút cẩn trọng.
Mẹ Cố nói: "Sao mà không có phiền phức được? Con có thể lén nói cho dì biết."
"Cậu ta đã nói không phiền rồi, mẹ còn nói nhiều như vậy làm gì?" Cố Hành Xuyên nhịn không được nói.
"Thật là hung dữ mà!" Mẹ Cố cười nói với Tống Nghi, giống như một nàng tiên nữ vậy, "Tống Nghi, sau này nó mà có làm gì con thì con không cần phải nhịn nó, nó nha, lúc nào cũng làm người ta ghét."
Tống Nghi mặc dù không có cảm giác với phụ nữ như hai tai lại nóng đến hoảng hốt, mẹ Cố nói chuyện giống như đang làm nũng vậy, là đàn ông thì ai chịu nổi.
Thật không hiểu sao một Omega như vậy lại có một tên con trai như Cố Hành Xuyên nữa..