Nhấp vào mục tin nhắn, Hứa Mễ Nhạc gửi liên tiếp hơn chục sticker chú heo con vui vẻ phấn khích.
“Đồng Đồng! Đồng Đồng! Kiều Dương thêm WeChat mình rồi! Ahhhhh! Vui quá đi!”“Sướng ghê! Vừa rồi ở trong phòng hưng phấn quá chơi một bộ quyền anh, mẹ mình còn tưởng mình bị điên đấy!”“Aaaaa!”“Aaaaaaaa, mình vừa chấp nhận kết bạn của cậu ấy xong, nhưng chưa thấy cậu ấy nhắn gì, cậu có nghĩ mình nên chủ động trò chuyện với cậu ấy trước không?”Thù Đồng cúi đầu nhìn những khung thoại màu trắng liên tiếp trên điện thoại, không kìm được mà bật cười thành tiếng.
“Tiểu Mễ, mình không có tí kinh nghiệm nào trong tình yêu, về vấn đề này mình thực sự không thể cho cậu bất kỳ lời khuyên nào.
”‘Tích’ một tiếng, tin nhắn đã được gửi đi.
“Aaaa, Đồng Đồng ơi, hiện tại mình không tiện nói chuyện với cậu được, mình thấy cậu ấy đang nhập tin nhắn, lát nữa sẽ báo cáo tình hình chiến đấu cho cậu nghe, cậu ngoan ngoãn làm bài tập đi, mình cảm thấy mình không có tâm tình làm bài đâu.
Thế nên xin cậu nể tình chị em, làm xong bài tập chụp gửi mình với được không?”Theo sau tin nhắn trên là biểu tượng cảm xúc một cô bé cúi đầu và trên đầu viết, mình xin lỗi, mình thật sự cần đáp án bài tập này.
Thù Đồng không có ấn tượng gì về ngoại hình của Kiều Dương, nhưng cô cảm thấy một cô gái đáng yêu và xinh đẹp như Tiểu Mễ, đối phương nhất định phải ưu tú mới có thể xứng đáng với cô ấy.
Bất tri bất giác, kim đồng hồ đã nhích đến con số 12 giờ, ‘mẫu hậu’ Lãnh Minh Khiết sao còn chưa về nhỉ.
Thù Đồng có chút buồn ngủ khép sách vở lại, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Trở lại phòng ngủ, điện thoại lóe sáng, rung không ngừng.
Đầu ngón tay bấm vào nút nhận màu xanh lá cây, giọng nói vừa kìm nén vừa phấn khích của Hứa Mễ Nhạc từ đầu dây bên kia truyền đến.
Nghe giọng kiểu thế, rõ ràng là núp ở trong chăn gọi cho cô rồi.
“Đồng Đồng! Vừa nãy mình và Kiều Dương trò chuyện với nhau rất lâu! Cậu ấy còn nói cậu ấy biết mình, làm sao bây giờ đây, mình cảm giác sau lần trò chuyện đêm nay, mình lại thích cậu ấy hơn một chút rồi.
”Hứa Mễ Nhạc vui vẻ lăn lộn trong chăn, thỉnh thoảng có tiếng sột soạt phát ra từ ống nghe.
Thù Đồng thật lòng mừng cho cô ấy, nhưng vẫn lý trí nhắc nhở thêm: “Tiểu Mễ, chỉ hôm nay như thế này thôi, sau này không thể chỉ vì trò chuyện với cậu ấy mà chậm trễ bài tập được.
”“ y da, mình biết rồi, cảm ơn bảo bối Đồng Đồng!”.