Nhưng động tác của Trì Tư Việt hoàn toàn không dừng lại, chiếc ghế mang theo áp lực đè lên chân cô.
Thù Đồng theo quán tính tiến lên phía trước vài bước, ngay sau đó, một cánh tay khỏe mạnh vòng qua eo cô, ôm cô vào trong ngực.
Cậu dùng sức đẩy eo cô hướng lên trên, ra tay vén nhẹ mép váy lên, hai chân Thù Đồng mở rộng ngồi lên đùi cậu.
Trì Tư Việt lấy điện thoại từ tay cô, click mở WeChat rồi nhấp vào cột tìm kiếm bạn mới trước mặt cô.
Đằng sau avatar đen tuyền là dòng chữ ‘thi xong rồi’ được hiển thị ấn tượng.
Trì Tư Việt nhướng mày nhìn cô một cái, sau đó dùng ngón tay với khớp xương rõ ràng bấm mở ra, sau bước xác minh, tiện tay hoàn thành yêu cầu thêm bạn.
Thù Đồng không hề chớp mắt nhìn động tác của cậu, rất nhanh đã hiểu ra, cảm giác hụt hẫng trong lòng vừa rồi bỗng biến mất, thay vào đó là sự vui mừng khôn xiết khi biết cậu chủ động add tài khoản WeChat của mình.
Hóa ra, mấy ngày nay cậu có đi tìm cô.
Trì Tư Việt thả điện thoại lại vào túi cô, hàng mi mỏng hơi nhướng lên, nhìn vào mắt cô.
“Không muốn nói chuyện với tôi?”“Không, không phải…”Gần nhau như vậy, hai chân dang rộng ngồi trên đùi cậu, Thù Đồng ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Ngập ngừng một lúc lâu, mới khẽ nói rằng mình không add những người mình không quen…Ảnh đại diện là một màu đen tuyền, cột tên chỉ có một chữ cái tiếng Anh là C, dù nghĩ thế nào cô cũng không thể ngờ rằng Trì Tư Việt sẽ tự add cô.
Hơn nữa, trong lòng cô, những lần chạm mặt lẻ tẻ giữa hai người đều là do ngẫu nhiên.
Trì Tư Việt nhìn cô chằm chằm một hồi, thấy cô không giống đang nói dối, cũng không truy hỏi nữa, chỉ xoa nắn eo cô lúc nặng lúc nhẹ xem như trừng phạt.
Hơi thở nóng rực phả lên làn da mỏng ở cổ cô, Thù Đồng hơi co rúm người lại, sau đó liền nghe thấy cậu thấp giọng nói: “Mấy ngày rồi tôi không chạm vào cậu, nhớ quá đi.
”Trái tim Thù Đồng vô cớ mềm xuống, cô biết Trì Tư Việt nói “Nhớ”, đại khái là nói “nhớ” cơ thể cô, nhưng ngay cả như vậy, khóe miệng cô vẫn vô thức cong lên.
Tiếng ve sầu mùa hè kêu râm ran ngoài cửa sổ, Trì Tư Việt hơi cúi đầu, cắn nhẹ lên xương quai xanh nhô lên như hình lưỡi liềm của cô.
Bộ râu lún phún hơi cứng dụi dụi vào má cô, Thù Đồng theo bản năng quay đầu sang một bên: “Ngứa…”Trì Tư Việt giương mắt nhìn cô, khoảng cách gần đến mức lúc cậu nói chuyện cô có thể cảm nhận được tiếng vang từ lồng ngực cậu: “Chỗ này sao?”.