Sau khi làm chuyện đó với người mình thích trong lớp, cả buổi chiều Thù Đồng cứ có chút bồn chồn không yên.
Đặc biệt là khi ánh mắt cô lơ đãng liếc nhìn, có thể nhìn thấy bộ bàn ghế trong góc đã bị ái dịch trong cơ thể cô thấm ướt cách đây không lâu.
Ngay lập tức, trong đầu tràn ngập những hình ảnh dâm mĩ sắc tình đó.
Loại tâm trạng căng thẳng này kéo dài đến tiết vật lý thứ hai, lúc giáo viên yêu cầu học sinh lấy bài kiểm tra mỗi tuần ra để sửa đề giải thích, cũng là lúc cảm xúc lên đến đỉnh điểm.
Trên bề mặt bài thi vốn sạch sẽ và nhẵn nhụi lúc này bị làm nhàu và nhăn nheo rất nhiều, còn chỗ câu hỏi đề thi, các bước giải đề và ý tưởng do Trần Gia Minh viết đều bị phủ một lớp thủy dịch trong suốt, trên dấu vết mờ mờ của bút ký màu đen còn bọc một lớp mỏng tinh dịch.
Đó là dấu vết để lại khi cô bị Trì Tư Việt ôm và ngồi lên đó.
Thù Đồng đỏ mặt, đưa tay che lại vết nhỏ đấy, nhưng khi ngón tay chạm vào dấu vết trơn ướt, tim cô ngược lại đập càng nhanh hơn.
“Thù Đồng, cậu có chỗ nào không thoải mái hả?” Trần Gia Minh là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của cô.
Đầu ngón tay gắt gao che giấu vết ấn ký xấu hổ kia, Thù Đồng hơi cúi đầu, thấp giọng đáp lại mình không sao.
Trần Gia Minh nhìn chiếc cổ non mịn của cô lộ ra giữa làn tóc, dần dần ửng hồng, cậu đưa tay mở rộng cửa sổ bên cạnh.
“Có phải nóng quá hay không? Nếu mình mở cửa sổ rộng ra, kéo rèm che bớt ánh sáng thì có đỡ hơn chút nào không?”“Ừm…Được đấy, cảm ơn cậu.
”Thù Đồng ngẩng đầu lên, cố gắng chuyển sự chú ý lên bảng đen, vết nhỏ trên tờ giấy kiểm tra mà chỉ mình cô biết chuyện gì đã xảy ra khẽ nhúc nhích, xê dịch đến núp dưới bóng vở bài tập đặt bên cạnh.
Suốt cả buổi học, giáo viên giảng bài tập ra sao Thù Đồng căn bản không nghe hiểu bao nhiêu, mãi đến lúc tan học, tâm tư của cô chỉ quanh quẩn việc Trì Tư Việt đã đến tìm mình, hơn nữa còn add WeChat của cô.
Theo bản năng cô đút tay vào túi, miết nhẹ mép điện thoại, lúc này cô thật muốn bấm vào cái avatar đen tuyền kia, âm thầm nhìn lướt qua cuộc sống của cậu.
Trước đây cô không có cách nào biết được, hiện tại lại có cơ hội nhìn thấu được thông qua từng status của Trì Tư Việt.
“Đồng Đồng?!”Hứa Mễ Nhạc chống khuỷu tay lên bàn, đột nhiên đưa một tay ra quơ quơ trước mặt cô, cố gắng để cô tỉnh táo lại.
“Đồng Đồng? Cậu đang nghĩ gì thế?”Hứa Mễ Nhạc búng tay cái ‘chóc’, vẻ mặt tò mò nhìn cô.
“Không…Mình, mình đang nghĩ về câu hỏi mà giáo viên vừa giảng trên bảng.
”“Hầy! Mình còn tưởng cậu đang suy nghĩ gì đó, nói với cậu hồi lâu mà chả thèm để ý đến mình.
” Hứa Mễ Nhạc vỗ vỗ mu bàn tay, giả vờ không vui nói.
“Có gì không hiểu cậu cứ hỏi Trần Gia Minh ấy! Có sẵn một đại học bá ở đây, cậu nên ‘tranh thủ’ hợp lý mới phải! Đúng không? Học bá?!”Hứa Mễ Nhạc nháy mắt chu môi nhìn về phía Trần Gia Minh.
Trần Gia Minh đang tập trung ghi chép chợt sửng sốt một chút, rồi lặng lẽ gật đầu: “Thật ra…chỉ cần đó là câu bài tập mà mình biết, ai tới hỏi mình, mình đều nguyện ý giải đáp…Nếu có thắc mắc gì thì cứ nói.
”Thù Đồng mím môi cười cười, lo lắng Trần Gia Minh bởi vì mấy lời đồn đãi của người khác mà hiểu lầm chính mình – đồn cậu có tình tình quái dị, lén lút học tập, không muốn chia sẻ kinh nghiệm học tập cho người khác, thế nên không dám hỏi cậu nhiều, vội vàng xoay người nghiêm túc nói cảm ơn: “Mình đã tìm ra đáp án câu hỏi trên bảng đen rồi, dù sao…dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp mình.
”“Này? Đồng Đồng, thầy Hà giảng cái đề kia cậu nghe hiểu không? Sao lại như thế nhỉ? Mình ngồi chỗ bị chiếu sáng trắng lóa, vừa nãy thầy Hà viết gì mình căn bản không thấy được, sau đó mình dứt khoát không nghe nữa, nếu cậu hiểu rồi thì lát nữa giảng lại cho mình với…” Hứa Mễ Nhạc vừa soi gương nhỏ trong tay vừa nói.
Thù Đồng lo lắng Hứa Mễ Nhạc bộc phát ý tưởng muốn xem các bước giải mà trước đó Trần Gia Minh đã viết trên bài thi của cô, thế nên vội vàng gật đầu, cầm tờ giấy nháp bên cạnh, giả bộ giảng đề cho Hứa Mễ Nhạc.
Cũng may Hứa Mễ Nhạc rõ ràng là tùy tiện nhắc thế thôi, thấy cô bạn mình thật sự muốn giảng bài cho mình, vội vươn tay đè giấy bút trong tay cô ấy lại, làm như oán giận nói: “ y da, Đồng Đồng, sắp tan học đến nơi rồi, cậu tạm tha cho mình đi, hiện tại mình không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến sửa bài thi đâu.
”“À đúng rồi, cô Lâm bảo giữa trưa mình có thời gian thì đến văn phòng tìm cô ấy, đoán chừng là bàn bạc mấy tiết mục biểu diễn nhân ngày quốc khánh, bây giờ cậu đi với mình một chuyến được không? Nếu không, mình mà một thân một mình bước vào văn phòng, áp lực rất lớn.
”Thấy Hứa Mễ Nhạc không có ý định muốn xem bài thi, Thù Đồng gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, vẫn lo sợ tờ giấy thi kia sẽ bị người khác nhìn thấy, trước khi bị Hứa Mễ Nhạc kéo ra khỏi chỗ ngồi, cô đã lấy thêm vài cuốn sách để che bài thi đó lại.
Đồng ý đi cùng Hứa Mễ Nhạc lên văn phòng tầng 5, trong lòng Thù Đồng thật ra cũng có chút tâm tư.
Cô có chút muốn nhân lúc đi ngang qua cửa sổ, có thể liếc mắt nhìn Trì Tư Việt một cái.
Hầu hết các lớp cao nhị của trường trung học đều nằm trên tầng 4, nhưng duy nhất từ ban mười trở lên là ngẫu nhiên được sắp xếp ở tầng 5, không những thế hai lớp kề cạnh với ban mười lại là lớp nghệ thuật đặc biệt và lớp thể thao chuyên ngành.
Cô vẫn nhớ rõ không lâu sau khi cô chuyển đến trường trung học Ngự Mộc, khi lần đầu tiên gặp Hứa Mễ Nhạc sôi nổi và vui vẻ, Hứa Mễ Nhạc đã phàn nàn với cô một cách điên cuồng về việc sắp xếp vị trí lớp học kiểu thế trong một khoảng thời gian.
“Mình nghi ngờ rằng nhà trường có động cơ thầm kín trong việc sắp xếp như vậy, trước đó đã sắp xếp tầng 5 là dành cho mấy lớp trên chuẩn bị thi đại học rồi, cậu nói xem, toàn bộ học sinh giỏi nhất khối đều học ban mười, trong đó có không ít học bá thông minh đẹp trai mà nhà trường lại sắp xếp như thế, trừ việc trong lớp ‘tự cung tự cấp’ nội bộ với nhau, còn có thể tiếp xúc với những học sinh nghệ thuật bên cạnh, các nữ học bá cũng có thể giao lưu với các nam sinh bên lớp thể thao, liếc mắt đưa tình các thứ, vậy còn các lớp khác như lớp chúng ta thì sao!”Chỉ là lúc đó cô nghe vào tai chỉ cảm thấy cô ấy luyên thuyên không ngừng, tuy vô nghĩa nhưng lại khá đáng yêu và thú vị, nhưng bây giờ, Thù Đồng cũng có chút đồng tình với cô ấy.
Nhìn Tùng Thù Đình thoải mái hào phóng ngồi ở hàng sau của ban mười, hòa nhập với mọi người xung quanh trong bầu không khí vui vẻ, trò chuyện cười đùa cùng nhau, Thù Đồng nhìn sang chỗ khác, hơi cụp mắt xuống, môi mím chặt.
Ngoài việc tiếp xúc thân thể với cậu ấy, cô thật sự không biết một tí gì về cậu ấy, thậm chí, cơ hội được gần gũi với cậu ấy trong trường như Tùng Thù Đình và hòa nhập vào môi trường của cậu ấy cô cũng không có.
.