Gần đây Lâm Dao rất thích ăn chua, vậy nên hôm nay mới làm món mì chua cay, nước sốt được hầm từ xương sườn, húp vào ngon vô cùng, có điều Tào ma ma nhìn chằm chằm ván dầu đỏ phía trên, nhịn không được dùng muỗng vớt bớt ra ngoài, nói: “Bây giờ người không thể ăn đồ quá cay”Tào ma ma biết chuyện Lâm Dao mang thai, đương nhiên là cực kỳ vui mừng, thậm chí còn nói với Lâm Dao: “Nếu Tam gia cảm thấy khó xử, ta thấy Lục gia cũng không tệ đâu, so với Tam gia thì Lục gia ở nhà không được xem trọng, lại từng đào hôn, sau này e rằng cũng khó mà định ra được một mối hôn sự thích hợp, vừa hay có thể gộp thành một đôi với phu nhân.
”Cũng không biết Vân Phó gặp phải kích thích gì mà thẳng một đường đi đến Tây Bắc, còn gửi đặc sản nơi đó cho Lâm Dao, là một loại thịt bò khô của nơi đó, tuy có hơi khó nhai nhưng mùi vị lại rất đặc trưng.
Lâm Dao không ngờ Tào ma ma lại có tư tưởng phóng khoáng như vậy, sau đấy lại nghe Tào ma ma tiếp tục đưa ra ý tưởng cho nàng: “Nếu không thì tìm một người ở rể cũng được, vừa hay chẳng phải lão gia và phu nhân chỉ có một nữ nhi là người thôi sao?”Lâm Dao thật đúng là dở khóc dở cười, cảm thấy Tào ma ma đúng là có ý nghĩ kỳ lạ, sao Vân Phó có thể đồng ý loại chuyện hoang đường thế này được chứ? Có điều tìm một người tới ở rễ cũng được, có bạc thì rồi cũng sẽ tìm được người bằng lòng thôi, nhưng phải làm một vụ mua bán người tình ta nguyện, theo nhu cầu mỗi người, cả hai nói rõ mọi chuyện ra với nhau là được.
Dù sao đứa nhỏ này thật sự quá mức quý báu, nàng cũng đã mong chờ thật lâu, ngay cả Tào ma ma trước nay vẫn luôn làm việc theo quy củ cũng không còn kiên định như ngày thường nữa.
Chỉ cần là chuyện tốt cho đứa nhỏ, thì nàng bằng lòng làm.
Thái Sâm bắt mạch một hồi lâu, cuối cùng cũng thở phào một hơi, sau đó nói: “Chúc mừng phu nhân, cái thai này đã cực kỳ ổn định rồi.
”Tuy Lâm Dao đã sớm biết nhưng nghe được từ trong miệng Thái Sâm lại hoàn toàn khác, dù sao cũng là người đã chữa bệnh cho mình, nàng nhịn không được mà cảm thấy chóp mũi cay xè, nước mắt lại chực trào.
Tào ma ma sốt ruột nói: “Phu nhân, bây giờ người không được khóc đâu.
”Lúc này Lâm Dao mới nhớ ra làm như vậy không tốt cho đứa nhỏ, vì vậy liền ổn định cảm xúc lại, nhưng Thái Sâm nói: “Không sao, đứa nhỏ cũng không yếu ớt đến vậy, nhịn vào lại càng không tốt hơn, phu nhân chỉ cần vẫn như ngày thường là được.
”Tào ma ma cảm thấy lời nói này của Thái Sâm không giống với những gì bà biết, có thai sao có thể khóc được? Nhưng nghĩ tới y thuật xuất chúng của Thái Sâm thì liền nhịn lại, đây là một người có bản lĩnh thật sự, có khi còn có cách hiểu khác cũng không chừng.
Lâm Dao cảm kích nói: “Còn chưa cảm tạ Thái lang trung nữa.
”Thái Sâm lại nói: “Cũng không cần cảm ơn ta, thật ra! ” Thái Sâm nói tới đây liền lộ ra vẻ mặt do dự, Lâm Dao yên lặng nhìn, nhưng cuối cùng lại thấy hắn thở dài một hơi, không nói tiếp nữa, mà ngược lại nói: “Là do thân thể phu nhân tốt, nên mới khôi phục lại như ban đầu.
”Lâm Dao cảm thấy hơi tiếc nuối, thật ra nàng rất muốn hỏi thử, tại sao lại trùng hợp như vậy? Nhưng Thái Sâm không nói thì nàng cũng không muốn hùng hổ ép người.
“Có cần tiếp tục uống thuốc bổ không?”“Không cần đâu, không những không cần uống thuốc an thai, mà thuốc trước kia ta đưa cho phu nhân cũng không cần uống nữa.
” Thái Sâm lại tỉ mỉ dặn dò Lâm Dao những chuyện quan trọng cần chú ý.
Lâm Dao nói: “Khéo thật, mấy ngày trước lão lang trung trong Nhân Hòa Đường cũng nói như vậy.
”“Nhân Hòa Đường?” Thái Sâm nghe thấy cái tên này liền nhịn không được nói: “Có phải là một ông lão tóc đã nửa bạc rồi không? Nếu nói trong kinh này có người khiến ta bội phục thì cũng chỉ có vị Khương lang trung của Nhân Hòa Đường này thôi, phu nhân có thể được ông ấy bắt mạch cũng coi như có vận khí tốt, ngày thường ông ấy còn chẳng rảnh”Lâm Dao nói lại những lời Khương lang trung đã nói cho hắn nghe, nói: “Nói là muốn thảo luận y thuật với ngài.
”Trên mặt Thái Sâm thoáng hiện nét ảm đạm, nói: “Ta không xứng là một y giả.
”Lâm Dao suy tư, cuối cùng vẫn hỏi: “Vốn là ngày tới tái khám nên ta liền đến tiệm thuốc tìm ngài, ai ngờ lại gặp phải nhạc mẫu của ngài! ”Sắc mặt Thái Tham trắng bệch, một hồi lâu vẫn không nói lời nào, Lâm Dao cũng không nhẫn tâm hỏi nữa, nói: “Thái lang trung, chạy vội cả đường nhất định đã vất vả rồi, nếu không chê thì ở lại đây nghỉ ngơi một lúc đi.
”Thái Sâm đứng dậy, nhưng rồi vừa đi lên trước được mấy bước, nhìn quần áo trên người mình mới nói lời cảm tạ: “Ngày thường đến chực ăn chực uống cũng thôi đi, còn phiền phu nhân chuẩn bị quần áo nữa, thật là quấy rầy quá.
”.