Ai ngờ Lâm Dao lại khó hiểu nói: “Ta chỉ bảo người lấy quần áo của Vương bá cho ngài thôi! bộ mà ngài đang mặc thì không phải.
” Sau đó nàng lại liếc Mậu Xuân đang đứng bên cạnh một cái, liền thấy thân hình đột nhiên cứng đờ của nàng ấy.
Thái Sâm thuận theo ánh mắt Lâm Dao nhìn qua, lập tức liền hiểu, đợi sau khi ra khỏi cửa rồi, Thái Sâm liền hỏi: “Mậu Xuân cô nương, bộ quần áo này là cô nương làm cho ta sao?”Mậu Xuân bỏ bừng cả mặt, gật đầu.
Thái Sâm nhìn người đang ngượng ngùng trước mặt, trong lòng tràn đầy phức tạp, bộ quần áo này vừa nhìn liền biết là được người ta dụng tâm làm, không nói đến đường kim chi chít bên trên, chỉ dựa vào số đo vừa người này thôi cũng đã rất hiếm có rồi, từ sau khi nương tử qua đời, hắn đã rất lâu không được mặc quần áo vừa người như vậy, đều là đến tiệm quần áo trong chợ mua, không phải tay áo quá dài thì là phần eo quá rộngMột lúc lâu sau, Thái Sâm nói: “Mậu Xuân cô nương, một cô nương chưa xuất giá như cô, đừng tùy tiện may quần áo cho người khác nữa.
”Mậu Xuân sững người, sau đó nghe thấy lời của Thái Sâm thì liền cực kỳ xấu hổ cùng giận dữ.
Thái Sâm vẫn tiếp tục tàn nhẫn nói: “Sau này đừng như vậy nữa.
” Nói xong liền nhanh chóng bước về phía trước, Mậu Xuân nhìn theo Thái Sâm, trong lòng sinh ra cảm giác bị phẫn tức giận, nàng ấy hét lên: “Tại sao!”“Thái Sâm ta không xứng với cô nương.
”Thái Sâm nhớ tới nương tử đã mất của mình, chỉ cảm thấy trong lòng lại khôi phục thành thảo nguyên hoang vu, chỉ có gió lạnh âm u, không có bất cứ màu sắc nào.
Thái Sâm nghỉ lại một lát trong biệt viện liền lập tức quay về tiệm thuốc, quả nhiên giống như những gì Lâm Dao nói, bên ngoài đã bị tạt đầy máu gà, còn có người không ngừng chỉ trỏ vào hắn, hắn mang vẻ mặt không cảm xúc bước đến, liền nhìn thấy nhạc mẫu Cam thị của hắn đang đứng trước cổng.
“Nương…”Cam thị đột nhiên giật mình tỉnh lại, cho đến khi nhìn thấy Thái Sâm ở trước mặt, trong mắt bà ta liền toát lên sự oán hận.
Bà ta bước lên trước tát cho hắn một cái, đánh cho hai mắt Thái Sâm lòng vòng đầy sao, nhưng hắn lại cứ như một người mất hồn mà đứng đó mặc cho bà ta đánh.
“Nương, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đó.
” Một nam tử rõ ràng là vừa ra ngoài mua đồ ăn về, trong tay còn cầm bánh nướng, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vàng chạy đến nói.
Thái Sâm bị đánh cho mặt mũi bầm dập, khiến Hoài Mạc sợ hãi, hắn ta vội vàng tiến lên trước kéo mẫu thân mình ra.
“Mấy năm nay ngươi trốn giỏi nhỉ, nếu không phải có người nói thấy ngươi ở kinh thành, ta cũng không biết ngươi lại bắt đầu mở tiệm thuốc đấy, sao nào, còn ngại người mà ngươi hại chết chưa đủ nhiều sao?” Cam thị nói tới đây liền nhịn không được mà khóc lên: “Nói cái gì mà phụ khoa thánh thủ, nữ nhi đáng thương của ta, trong bụng mang theo một đứa con, cứ vậy mà bị ngươi hại chết rồi.
”Thái Sâm nghe thấy lời này cũng đỏ bừng hốc mắt, cúi thấp đầu xuống, nước mắt ào ào rơi xuống đất, nhìn vô cùng đau thương, hắn nghẹn ngào nói: “Nương, sắp tới rồi.
”“Cái gì mà sắp tới rồi?”“Ngày báo thù cho nương tử.
”Lão phụ nhân nghe thấy lời này liền im lặng, nhưng cũng chỉ là một hồi ngắn ngủi, bà ta lại tiến lên trước tát Thái Sâm hai cái, mắng: “Một người làm lang trung như ngươi, lúc nấu thuốc cũng nên xem thử vị thuốc có đúng hay chưa, ngươi cũng không thoát được tội.
”“Đợi báo thù xong, con cũng không sống nữa.
”Cam thị nhìn vẻ mặt của Thái Sâm, nhất thời cảm thấy trong lòng tê rần, sau khi nữ nhi chết thảm, bà vẫn luôn cực kỳ hận Thái Sâm, nhưng nhìn vào đôi mắt đã không còn sức sống này của hắn, bà đột nhiên cảm thấy, bà mất đi con gái, Thái Sâm cũng đâu phải không mất đi nương tử và con?Khi đó nữ nhi khó sinh, Thái Sâm vội vàng đi bốc thuốc, ai ngờ trong đó có một vị thuốc là giả! Bởi vì vị thuốc không đúng, cuối cùng không cứu lại được.
Mấy năm nay Thái Sâm vẫn luôn bôn ba bên ngoài là vì muốn tìm người bán thuốc, nhưng lại phát hiện phía sau thương hộ kia có một núi dựa rất lớn, muốn lật đổ cực kỳ không dễ dàng.
Hoài Mạc kéo lấy Cam thị, nói: “Nương, trời cũng đã muộn rồi, chúng ta về trước đi, Tam nhi còn chưa ăn cơm nữa.
”Tam nhi là con trai của Hoài Mạc, là tâm can bảo bối của Cam thị, nghe thấy như vậy bà liền vội nói: “Suýt nữa quên mất chuyện này.
” Sau đó bà lại ác độc nhìn Thái Sâm nói: “Cho dù là vậy, thì sao ngươi lại mau chóng cưới vợ kế như thế?”Thái Sâm nhìn Hoài Mạc một cái, Hoài Mạc sờ sờ đâu, nói: “Nương, chẳng phải đã nói với người rồi sao, nữ tử đó là một vị thân thích của muội phu, chỉ mượn tạm cái danh mà thôi, ban đầu khi muội muội còn sống cũng đã nói trước rồi, sau này khi mọi chuyện thỏa đáng chẳng phải cũng hòa ly rồi sao, chuyện này con cũng biết, muội muội từng nói với con.
”Hiển nhiên Cam thị vẫn chưa hết tức, mắng: “Làm cái chuyện chó má gì, ta thấy ngươi chẳng làm được chuyện gì cho ra hồn cả! Ta khinh Nói xong nhổ một ngụm nước miếng liền quay đầu rời đi.
Đợi sau khi Cam thị đi rồi, Hoài Mạc im lặng một lát, nói: “Tính tình của bà ấy chính là vậy đấy, đệ cũng thấy bà ấy thương muội muội thế nào mà, sau khi muội muội đi rồi bà ấy có hơi chịu không nổi, cho dù ta giải thích bao nhiêu lần cũng không chịu nghe.
”.