Sau đó lại hỏi: “Đệ tìm được người bán thuốc giả rồi sao?”“Ừm, tìm được rồi.
” Trong mắt Thái Sâm lộ ra oán hận.
“Là ai?”“Đừng hỏi nữa, đệ không muốn làm liên lụy tới mọi người, đệ có thể tự mình xử lý chuyện này.
”Mạc Hoài thở dài một hơi, đem bánh nướng nhét vào trong tay Thái Sâm, nói: “Đệ cũng đừng nói những lời như muốn tự sát nữa, làm người luôn phải nhìn về phía trước, không phải sao? Đợi sau khi báo thù xong liền tìm một nữ tử tốt sống những ngày tháng tốt đẹp của mình đi, ta tin rằng muội muội cũng không muốn thấy đệ sống thành bộ dáng này đâu.
”Đợi sau khi Hoài Mạc đi rồi, Thái Sâm cầm lấy bánh nướng vẫn còn hơi nóng kia, cắn mạnh một cái, sau đó quay đầu vào nhà, đợi một lát lại đi ra, thay một bộ đồ khác liền đi đến Thái phủ.
Thái ngự y đang dùng bữa tối, thấy cháu trai đi vào liền nhịn không được nói: “Mặt con bị sao thế?” Sau đó liền gọi người: “Thêm một đôi đũa nữa.
”“Không cần đâu, con chỉ muốn nói với ngài một tiếng, vị phu nhân kia có hỉ rồi.
”Đôi đũa trong tay Thái ngự y đột nhiên rơi xuống, nhịn không được nói: “Con nói thật sao?”“Vâng, con vừa bắt mạch xong, không sai đâu.
”Thái ngự y nuốt một ngụm nước miếng, đi qua đi lại tại chỗ vài vòng, một lúc lâu sau mới nhịn không được cười lớn lên, nói: “Ta nói Thái Sâm à, con đúng thật là nhân tài tuyệt thế mà, ta còn tưởng lời con nói trước đó chỉ là nói khoác thôi chứ, được rồi, con về đi, ta phải nhanh chóng đi báo lại với quý nhân rồi.
”Thái Sâm lại nói: “Vậy chuyện vị quý nhân kia đồng ý với con thì sao?”Thái ngự y nói: “Con yên tâm, trên đời này không có chuyện gì mà vị quý nhân kia làm không được.
”Thái Sâm gật đầu, thấy Thái ngự y vội vàng muốn vào phòng thay quần áo để ra ngoài, thì lại bổ sung một câu, nói: “Vị phu nhân kia đang có thai, cần có người chăm sóc, vẫn mong vị quý nhân kia chăm nom nhiều hơn.
”Thái ngự y đột nhiên nhìn hắn một cái, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cục diện nhất thời có hơi lúng túng, Thái Sâm nói: “Ngài mau đi đi, đừng làm lỡ chuyện chính.
”Thái ngự y gật đầu, nhưng vẫn nói với Thái Sâm: “Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, con cũng phải biết rõ trong lòng, đừng để thất bại trong gang tấc.
”Thái Sâm trịnh trọng gật đầu, lúc này Thái ngự y mới yên tâm, sau đó vội vàng vào phòng thay đồ rời di.
Hoàng đế đang đau đầu nhìn một đám người cãi nhau ở bên dưới, nguyên nhân là hôm nay ra đề cho mấy đứa trẻ, kiểm tra học vấn, nhưng thật sự là không thể nhìn nổi nữa, có một đứa đúng thật là học không tệ, nhưng tính cách lại cực kỳ cố chấp, thiếu sự linh hoạt.
Nhưng trong tông thất cũng chỉ có mấy người này, còn nữa thì hoặc là tuổi quá lớn, hoặc là tuổi quá nhỏ.
Thủ phụ đại nhân Chương Minh quỳ dưới đất, vô cùng đau đớn nói: “Bệ hạ, trữ quân tương lai là căn nguyên của triều đình, mấy đứa trẻ này tư chất ngu dốt, thật sự khó gánh nổi trọng trách, xin người suy nghĩ lại.
”Chương Minh cũng đã tỏ thái độ rồi, Ngô đại nhân trước nay vẫn luôn nịnh bợ ông ta đương nhiên cũng làm theo, ông ta cũng quỳ xuống nói: “Bệ hạ, Chương đại nhân nói đúng.
”Bạch Bằng Cử liếc Vương Chính Trạch một cái, từ sau khi Hoàng đế tỏ vẻ bất mãn với hắn ta, Vương Chính Trạch đã ngồi ở vị trí cách xa Hoàng đế nhất, có điều ở trong nội các bối phận của hắn ta là nhỏ nhất, cũng là người trẻ nhất, vốn dĩ nên ngồi ở vị trí này.
Vương Chính Trạch thấy Bạch Bằng Cử nhìn qua thì liền nhẹ nhàng lắc đầu, Bạch Bằng Cử nhớ đến lời Vương Chính Trạch từng nói trước đây, chẳng lẽ Bệ hạ chưa từng thấy cháu trai của Duệ Vương sao? Tại sao không chọn nó, có thể thấy trong lòng Bệ hạ không thích đứa bé đó, người làm thần tử như chúng ta, nếu đã là cánh tay trái phải của Bệ hạ thì đương nhiên phải chia sẻ lo âu với Bệ hạ, tại sao lại muốn làm trái lại ý của Bệ hạ chứ? Đến lúc đó chỉ cần nhìn trò hay của Thủ phụ đại nhân là được.
Thật ra Bạch Bằng Cử cũng có hơi lưỡng lự, cho dù bọn họ có lòng riêng, đề cử cháu trai của Duệ Vương nhưng nhìn từ phía đại cục thì cháu trai kia của Duệ Vương đúng thật là người thích hợp nhất rồi.
Hoàng đế cũng không tìm được chỗ sai của bọn họ, đợi khi Duệ Vương biết ai đề cử bọn họ thì sau này đương nhiên cũng sẽ có được lợi ích.
Nhưng nghĩ tới bản lĩnh của Vương Chính Trạch, ông ta vẫn nhịn lại.
Ánh mắt Hoàng đế dần trở nên lạnh lẽo, liếc nhìn những người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Vương Chính Trạch, hiển nhiên còn mang theo vài phần tức giận, hỏi: “Vương đại nhân, ngươi cảm thấy lời can gián của Chương đại nhân thế nào?”Vương Chính Trạch vẫn luôn biết Hoàng đế không thích mình, điều này cũng là sau này dần dần nhận ra được, người bên cạnh làm nên công tích, Hoàng đế đều sẽ tán thưởng một phen, nhưng khi đến lượt hắn ta thì cũng chỉ không đau không ngứa mà nói một câu làm tốt lắm.
Hắn ta cảm thấy có lẽ là vì chuyện hắn ta cùng Lâm Dao hòa ly khiến Hoàng đế hiểu lầm hắn ta là một người bạc tình bạc nghĩa.
Mà Hoàng đế hỏi hắn ta ngay trước mặt mọi người như vậy, cũng không phải bắt đầu coi trọng hắn ta mà là muốn đẩy hắn ta vào hố lửa.
Bởi vì cho dù hắn ta đáp lại thế nào cũng đều đắc tội người khác.
.