Lâm Dao cảm thấy Triệu Hằng đúng là chuyện bé xé ra to mà, tuy nàng có thai, nhưng cơ bản không có phản ứng nôn nghén gì quá thái quá, chỉ có khứu giác hơi mẫn cảm hơn một chút thôi, mà sở thích ăn uống cũng có hơi thay đổi một chút, ngoại trừ những điều này ra thì thân thể không có phản ứng gì quá lớn cả.Nhưng nàng nghĩ tới chuyện Triệu Hằng vì sợ chạm vào nàng mà đã mấy ngày liên tiếp không được ngủ ngon giấc, nhất thời hiểu được sự lo lắng của hắn, liền cười cười dùng tay trái xoa xoa lên bàn tay hắn đang đè lên cổ tay phải của nàng, nói: “Không sao, ta sẽ cẩn thận mà.”Có lẽ là vì Lâm Dao quá dịu dàng, hoặc do vẻ mặt của nàng quá mức thong thả, nên cũng đã an ủi được Triệu Hằng, hắn nói: “Vậy nàng thái đi, nhưng phải cẩn thận một chút.”Lâm Dao gật đầu, lại cúi đầu tiếp tục thái thịt, ai ngờ lúc thái thì bốn bề yên tĩnh, gần như chỉ có thể nghe thấy tiếng nổ lách tách từ củi cháy dưới đáy lò, nàng nhịn không được mà ngẩng đầu lên, liền thấy Triệu Hằng đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào mình.
Theo mỗi lần nàng dùng sức thái xuống, người hít sâu một hơi không chỉ có hắn, mà ngay cả người ở bên cạnh cũng bắt đầu căng thẳng theo.
Ban đầu thấy Lâm Dao hành động tự nhiên, động tác cũng cực kỳ nhanh gọn giống với người thường nên bọn họ cũng gần như quên mất nàng là một người mang thai lại đi làm chuyện này, lúc này được Triệu Hằng nhắc nhở, mọi người mới bừng tỉnh, Lâm Dao đang mang thai mà.Lâm Dao thật sự không thái nổi nữa, nhịn không được mà bất lực bật cười, thả dao thái thịt xuống, nói với Triệu Hằng: “Được rồi, ta không làm nữa.”Triệu Hằng thở phào một hơi, trù nương Trần thị, Tào ma ma, Mậu Xuân, ngay cả Lý Hiện cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nói ra thì vừa nãy khi Triệu Hằng chau mày, căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Dao, hắn đã không tự chủ mà lộ ra uy áp của mình, vốn lo cho Lâm Dao, lại thêm vào khí thế khủng bố của Triệu Hằng nữa, khiến cho mấy người xung quanh bỗng chốc đều không dám nói gì.Hai người ra khỏi phòng bếp, Triệu Hằng bảo nàng vòng tay qua cánh tay mình, nói: “Cũng không phải ta không cho nàng nấu ăn, Thái lang trung nói rồi, phải vận động thích hợp, như vậy mới tốt cho thai nhi, nhưng con dao kia cũng bén quá.”Lâm Dao cảm thấy Triệu Hằng không căng thẳng mới lạ đấy, dáng vẻ vừa rồi thật đúng là...!Nhưng thật ra trong lòng nàng cũng cực kỳ ấm áp, lúc trước khi nàng lần đầu mang thai, Vương Chính Trạch cũng rất vui vẻ, dù sao hai người cũng đã kết hôn nhiều năm, nhưng Vương Chính Trạch lại càng xem trọng con đường làm quan của mình hơn, căn bản không thèm quan tâm nàng có mệt không, có thoải mái không.Lâm Dao lại nhìn Triệu Hằng, hắn bước đi cực kỳ vững vàng, thậm chí còn chậm hơn cả ngày thường.
Trước kia khi hai người tản bộ, Triệu Hằng đã cực kỳ chu đáo rồi, bước chân của nam nhẫn vẫn luôn nhanh hơn nữ nhân, nhưng Triệu Hằng vẫn đi cùng nàng, cũng là qua rất lâu rồi nàng mới phát hiện, mỗi lần đi tản bộ với Triệu Hằng đều cực kỳ thoải mái, nên mới nhận ra.Lần này lại càng không cần nói, Triệu Hằng vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống đường, phía trước chỉ cần có một gò đất hơi nhô lên chút thôi, Triệu Hằng đã trực tiếp ôm nàng lên, nói: “Chỉ một đoạn đường thế này thôi, cũng không xa, ta ôm nàng vào.”Lâm Dao ôm lấy cổ Triệu Hằng, cười tủm tỉm nhìn hắn, vùi mặt mình vào lồng ngực hắn.Trước kia Lâm Dao vẫn luôn đuổi theo Vương Chính Trạch, hắn ta thích ăn gì, dùng gì, bất cứ sở thích hay thói quen trong sinh hoạt nào, Lâm Dao cũng đều chiều theo hắn ta, bởi vì chồng chính là trời, càng đừng nói tới việc Vương Chính Trạch từng cực kỳ khinh miệt mà nói với nàng, ngươi chỉ là con gái của một thương nhân, có thể gả cho ta là may mắn của ngươi.Câu nói này khiến nàng vừa tức giận lại vừa cảm thấy tổn thương lòng tự tôn, còn từng thầm khóc, sau đó nàng liền cố gắng làm một hiền thê nội trợ thật đảm đang.
Nàng muốn chứng minh cho Vương Chính Trạch thấy, tuy nàng là con gái của thương nhân, nhưng vẫn có thể xứng với sự yêu thích của hắn ta, thậm chí còn muốn dùng chuyện này đạt được sự công nhận của hắn ta.Nhưng cuối cùng nàng có được gì?Lâm Dao nhớ tới kiếp trước, bản thân từng bước nhường nhịn, chẳng những không có được sự cảm kích cùng công nhận của Vương Chính Trạch, mà ngược lại còn bị hắn ta đối xử như chiếc giày rách, cuối cùng chết thảm trong Am ni cô.Đó là nàng còn là nương tử được Vương Chính Trạch dùng kiệu tám người nâng, cưới hỏi đàng hoàng đấy, mà nàng với Triệu Hằng thì sao? Hai người chỉ vì nhìn trúng nhau, muốn kiếm chút vui sướng nên ngủ với nhau mà thôi.Nhưng Triệu Hằng cũng đã cho nàng sự yêu thương và tỉ mỉ mà nàng chưa từng có được, dịu dàng như vậy khiến nàng khó mà từ chối nổi.Đợi khi vào phòng rồi, Triệu Hằng liền đặt nàng vào ghế thái sư trong thính đường, sau đó còn kê thêm một cái gối cho nàng, nói: “Dựa vào đây sẽ thoải mái hơn.”Trong lòng Lâm Dao ngọt ngào, hôn một cái lên mặt Triệu Hằng, sắc mặt căng chặt của Triệu Hằng thoáng chốc đã mềm lại, vừa cười vừa sờ đầu Lâm Dao.Một lát sau phòng bếp liền bưng canh thịt bò lên, bên trong bỏ sẵn sợi miến đã nấu chín, cải trắng thái lát.
Thịt bò thái lát Lâm Dao đã thái trước đó rồi, lại rưới vào dầu ớt màu đỏ, thêm lá hành màu xanh, đỏ phối với xanh, tươi ngon bắt mắt, nhìn là đã thấy cay ngon, khiến người ta rục rịch muốn ăn.Mùi nước cốt bò hầm hồi lâu nồng nàn tươi ngon, sợi miến trơn mềm, lại thêm mùi thơm từ thịt bò thái lát, cực kỳ khoái khẩu, nhưng khiến người ta cảm thấy bắt mắt nhất chính là dầu ớt Lâm Dao tự chế, vừa thơm vừa cay, thêm vào vị nồng đậm của nước thịt bò, trộn lẫn trong miệng, càng ăn càng mê.Lâm Dao ăn được miến bò mà mình muốn ăn, đương nhiên là cực kỳ vui vẻ, nhai kỹ nuốt chậm cũng ăn sạch được cả bát lớn, đợi ăn xong lại lau đi mồ hôi trên trán, dạ dày ấm nóng, cực kỳ thoải mái.Triệu Hằng vốn chỉ định ăn cùng với Lâm Dao vài miếng, ai ngờ càng ăn càng mê, ăn xong một bát nhỏ lại thêm một bát lớn, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn mà dừng lại..