Hai người rời đi không vui vẻ gì, tuy Vân Phó không giúp được gì, nhưng ngày nào cũng đi qua đi lại trong quân doanh, muốn làm việc gì đó.
Tính tình hắn tốt, dễ nói chuyện, lại vô cùng rộng rãi, một hai lần như thế mọi người đều quen thân hết rồi, cũng dần thay đổi cách nhìn về hắn, cảm thấy hắn không tệ hại như trong lời đồn, lâu lâu đưa hắn việc nhẹ nhàng như chép sách cũng coi như giết thời gian.
Ngô Thanh Nguyên thì lại khác, tuy vì không dám về kinh nên vẫn cũng sống trong quân doanh, nhưng ngày nào hắn ta cũng ra ngoài chơi bời.
Ngày hôm nay, Ngô Thanh Nguyên hiếm khi về sớm, nói với Vân Phó: “Ngươi còn ngơ ra đó làm gì? Mau về kinh đi, trong cung xảy ra chuyện rồi.
” Nói xong liền đi thu dọn hành lý.
Vân Phó luôn ở đại doanh Tây Bắc, cách xa kinh thành, đương nhiên không biết chuyện gì, hỏi: “Chuyện gì thế?”“Thái hậu bệnh rồi.
”Vân Phó vừa nghe đã rất sốt ruột, từ nhỏ Thái hậu đã thương yêu hắn, đương nhiên là khác bình thường, vậy là hắn lập tức căn dặn nha hoàn thu dọn hành lý, cùng Ngô Thanh Nguyên hồi kinh một chuyến.
Ninh Quốc công phu nhân thấy Vân Phó liền nói: “Con về đúng lúc lắm, mau theo ta nhập cung đi.
”Vân Phó tắm rửa một chút rồi thay xiêm y vào cung, trên đường hắn hỏi đầu đuôi về việc Thái hậu bị bệnh, Ninh Quốc công phu nhân nói: “Chẳng phải dạo trước Bệ hạ đi chơi cho khuây khỏa sao? Dạo gần đây trời mưa hơi lớn, không cẩn thận bị đất đá lăn từ trên núi xuống nhốt trong hang động, ông trời phù hộ, không bị thương gì hết, nhưng lại làm cho Thái hậu sợ chết khiếp.
”Vân Phó nghe thế liền nhớ đến Lâm Dao, nhất thời sốt ruột vô cùng, thầm nghĩ có phải nàng cũng xảy ra chuyện rồi không? Vậy là liền hỏi: “Biệt viện của chúng ta xảy ra chuyện sao, vậy nhà đối diện thì sao?”Ninh Quốc công phu nhân nhìn Vân Phó với ánh mắt kỳ lạ: “Con hỏi cái này làm gì?”“Không có gì, bà con xa không bằng láng giềng gần, đều là hàng xóm cả, cũng phải hỏi thăm một tiếng.
”Ninh Quốc công phu nhân nghĩ thấy cũng phải, liền nói: “Chỉ biệt viện nhà chúng ta thôi, mấy nhà xung quanh không sao cả.
”Nghe thấy vậy, Vân Phó mới có thể yên tâm, khi hai người đến cửa cung Thọ Dương liền ngửi thấy mùi của thuốc, Hoàng đế đang ngồi bên cạnh Thái hậu, hắn bưng chén thuốc đút từng muỗng một, rất chu đáo hiếu thảo.
Lý Hiện đứng một bên bưng theo cái mâm, bên trên đặt một chiếc thìa cùng một đĩa mứt kẹo.
Khí sắc của Thái hậu không tệ, thấy Vân Phó đến liền vui vẻ bảo: “Tiểu Lục đến rồi à, nghe Hoàng đế nói đã tìm cho con một công việc rồi sao?” Sau đấy lại nói với Ninh Quốc công phu nhân: “Hà tất phải gọi thằng bé đến làm gì, để nó làm việc cho tốt mới phải, đợi một khoảng thời gian nữa ta chỉ hôn cho nó, mọi người không cần lo lắng nữa.
”Ninh Quốc công phu nhân biết Thái hậu lại đang chọn lựa người làm kế hậu cho Hoàng đế, dạo gần đây lấy danh nghĩa làm tiệc thọ đã gọi không ít cô nương vào cung, nhưng ngôi vị Hoàng hậu thì chỉ có một, những người còn lại sẽ được sắp xếp vào vị trí khác.
Có thể lọt vào mắt xanh của Thái hậu đương nhiên không tệ rồi, Ninh Quốc công phu nhân cũng có hơi rung động, nhưng nghĩ đến sự kiên trì của mình mấy năm nay nên vẫn đáp: “Thái hậu nương nương thương yêu Tiểu Lục từ lúc còn nhỏ, người không khỏe nó đương nhiên phải đến thăm, người xem, vừa nãy trên đường đến đây thằng bé sốt ruột vô cùng.
” Sau đấy lại nói tiếp: “Còn về hôn sự, thần cũng đang rầu đây, nhưng chuyện gì miễn cưỡng thì cũng không tốt, phải để đối phương đồng ý mới được.
”Đây cũng là lý do Vân Phó vẫn chưa thành thân, hắn có người cô cô như Thái hậu, tuy rằng danh tiếng có hơi kém nhưng cũng không đến nỗi không thể thành thân được, chủ yếu là do Ninh Quốc công phu nhân, hôn nhân bà ấy mỹ mãn nên cũng hy vọng con mình tìm được một người tình đầu ý hợp, vừa phải tìm một người môn đăng hộ đối, hơn nữa cũng không muốn Thái hậu hạ chỉ, mà phải là do đối phương tự nguyện.
Thế thì khó rồi đây, nhà môn đăng hộ đối có ai đồng ý gả con gái cho một người không có gì hết, tiếng xấu đầy đường, ngay cả tiểu thiếp của phụ thân mình cũng đụng tới chứ?Thái hậu cũng không kiên trì nữa, vốn là có ý tốt, nhưng nếu bọn họ không đồng ý thì cũng vô nghĩa, chỉ là trong lòng bà có hơi xót cho Vân Phó.
“Tiểu Lục, qua đây.
”Vân Phó là một người miệng rất ngọt, lại vô cùng chu đáo, thấy lúc Hoàng đế đút thuốc có mấy lần xém đổ ra ngoài, vậy là hắn liền cầm chén thuốc, bảo: “Sao có thể để Bệ hạ làm việc này chứ, để con.
”Hoàng đế như cởi bỏ được gánh nặng, giao cho Vân Phó.
Vân Phó khéo tay, cử chỉ lại rất nhẹ nhàng, đút thuốc cũng rất quen tay, Thái hậu rất hài lòng, đợi sau khi uống xong thuốc liền nói: “Vẫn là Tiểu Lục ngoan, giỏi hơn Hoàng đế nhiều, lúc nãy xém chút nữa là đút thuốc xuống cổ ta luôn rồi.
”“Bệ hạ là người làm việc lớn, những chuyện nhỏ như thế người bảo con làm là được, con cũng rất thích hầu hạ cô cô.
” Vân Phó nịnh nọt hết lời.
Thái hậu cười bảo: “Ai yo, yêu quá đi mà.
”Nói ra cũng thấy lạ, Vân Phó làm cái gì cũng làm không xong, nhưng khi có mặt hắn thì bầu không khí lại trở nên sôi động hơn rất nhiều, mọi người bỗng chốc đều cười nói vui vẻ, lát sau Thái hậu mệt rồi, mọi người lần lượt lui ra.
Lúc Hoàng đế đi ra thấy Vân Phó đang đứng ở trước cửa ngước cổ lên đợi hắn, hắn nói: “Sao thế, có việc gì à?” Sau khi hắn về thì bận đến nỗi chân không chạm đất, làm lỡ rất nhiều công vụ, còn phải đích thân chăm sóc Thái hậu, có lẽ là vì bị dọa nên Thái hậu không nhìn thấy hắn một lát là sẽ thấy căng thẳng.
“Lâm phu nhân không sao chứ?”Thần sắc Hoàng đế lạnh lùng, gỏi: “Đệ hỏi việc này làm gì?”“Bệ hạ, sao thần lại cảm thấy người đang đề phòng thần thế?” Cuối cùng Vân Phó cũng cảm giác được có gì đó sai sai: “Người nói xem thần ở không ăn chơi bao nhiêu lâu nay rồi, trước đó người cũng đâu có bảo là kiếm việc gì cho thần làm đâu, nhưng lúc thần ở biệt viện thì lại tìm cho thần một chức… Điều thần đi, có phải người đang cố ý hay không vậy?”Lý Hiện vừa nghe đã biết tiêu đời rồi, chắc cũng không giấu được nữa… Đang nghĩ nên che giấu chuyện này như thế nào thì lại nghe Vân Phó nói: “Bệ hạ, người muốn một mình ăn hết món ngon do Lâm phu nhân làm, chê thần làm lỡ việc của người chứ gì!”Lý Hiện: “…” Thôi, hắn đề cao Vân Lục gia quá rồi.
.