Nhớ năm đó khi ông ta còn trẻ, trong thôn cũng tiếp nhận vài gia đình bị lưu đày.
Ban đầu người trong thôn đối xử với họ rất tốt, kết quả họ lại cao ngạo, miệng luôn mắng người trong thôn là đồ nhà quê, đồ hạ tiện.
Còn có tên công tử bột không ra gì nào đó dám giở trò đồi bại với con gái nhà lành trong thôn, khiến cả thôn náo loạn.
Sau đó, chuyện ồn ào đến tai lý trưởng, bị trừng trị một trận nên thôn mới yên ổn trở lại, sau này nếu có người bị lưu đày đến thôn thì người trong thôn sẽ không còn nhiệt tình như vậy nữa.
Nếu không phải cấp trên ra lệnh, ông ta thật sự không muốn tiếp nhận những người này.
Haiz…
Trưởng thôn thở dài, quay đầu nhìn thôn bên cạnh còn đông hơn thôn mình mười mấy người, trong lòng bỗng nhiên thấy cân bằng hơn không ít.
“Thế nào, ai ngồi xe, nhanh lên!”
Ân Hoài Sơn nhìn thê nhi, lại nhìn muội muội và cháu gái, đứng ra đề nghị: “Chỉ chở được sáu người thì ta thấy cứ để bọn trẻ ngồi đi, bốn nhà chúng ta cộng lại có tám đứa trẻ, đứa nào cũng gầy gò, sẽ không vượt quá trọng lượng của sáu người lớn.”
Trưởng thôn nhìn bọn trẻ của bốn gia đình, đứa lớn nhất khoảng mười tuổi, có mấy đứa mới vài tuổi, không nặng lắm, cùng ngồi trên xe cũng được.
Thế là ông ta gật đầu cho họ đặt hành lý và lương thực lên xe, cuối cùng mới cho bọn trẻ lên xe.
Châu gia có hai bé trai tám chín tuổi và một cặp long phượng thai ba tuổi, Thái gia có ba phòng, nhị phòng và tam phòng mỗi phòng có một đứa trẻ ngồi lên xe, cộng thêm hai tỷ muội Ân gia vừa đúng tám đứa.
Mấy đứa trẻ ngồi trên xe khá hòa thuận, vậy mà lại có người không vừa mắt.
“Ân Hoài Sơn, nhà các ngươi cũng quá trơ trẽn, hai đứa con gái lớn như vậy còn gọi là trẻ con.
Không biết xấu hổ chen chúc với bọn trẻ.”
Mỗi nhà đều có người ngồi trên xe, chỉ có đại phòng Thái gia là không có.
Đại tẩu đại phòng Thái gia là Lưu Liên cảm thấy mình chịu thiệt nên không nhịn được đứng ra.
Châu gia nhiều nam nhân không dễ bắt nạt, người nhà mình cũng không tiện mắng, vậy thì chỉ có thể mắng Ân gia.
Dù sao bây giờ Ân gia cũng sa cơ lỡ vận, mọi người đều là người bị lưu đày, ai hơn ai chứ.
Trưởng thôn liếc nhìn nàng ta, hừ lạnh một tiếng nói: “Cảm thấy thiệt thòi thì tự đi bộ, đừng ở đây càm ràm làm lỡ việc của ta.
Các ngươi nhanh chóng đặt đồ lên xe rồi ngồi lên, lập tức về thôn.”
Lề mề, về đến thôn còn phải sắp xếp nhà cửa, thật phiền phức.