Edit: Mây
- ---------
Chỉ nhìn ảnh đại diện của Diệp Đinh thôi đã khiến hai má Giang Tuần nóng bừng, cả người không thoải mái. Thấy Diệp Đinh nói muốn nói chuyện, anh lại càng xấu hổ đến mức muốn trốn khỏi trái đất ngay trong đêm.
Nói chuyện... Chuyện đêm qua thì có gì mà nói chuyện chứ, muốn nói việc hai người đã lăn lên giường như thế nào à? Những chi tiết ấy Giang Tuần căn bản không muốn nhớ lại. Anh thậm chí hy vọng có viên thuốc nào đó để uống vào rồi quên đi tất cả.
Đang lúc anh đang loay hoay không biết trả lời thế nào thì đột nhiên nhìn thấy biểu tượng chim cánh cụt nhỏ sáng lên.
[Biên tập viên Trường Dã: Thủy Tích đại đại, cuối tháng này Đại hội Tác giả online lần thứ 10 của Đỉnh Điểm sẽ tổ chức tại thành phố B, bạn có thời gian đến tham gia không?]
Giang Tuần hơi bất ngờ.
Tham gia Đại hội Tác giả luôn là vinh dự chỉ dành cho tác giả cấp tiểu thần trở lên, trước giờ anh chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện này, không ngờ biên tập viên vậy mà lại mời anh?
Do gần đây anh mới bán được bản quyền sao?
[Giang Tuần: Là chủ nhật cuối cùng của tháng này à? Có lẽ tôi rảnh.]
[Biên tập viên Trường Dã: Đúng vậy, là chủ nhật. Vé máy bay và tiền ăn ở đều do chúng tôi phụ trách. Lát nữa tôi sẽ gửi thư mời vào email bạn, sau khi nhận thì ấn vào chấp nhận lời mời là được.]
[Giang Tuần: Được, cảm ơn biên tập.]
Thoát QQ, ánh mắt của Giang Tuần lại rơi vào biểu tượng Wechat.
Dù không muốn đối mặt đến mức nào thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Suy nghĩ hồi lâu, Giang Tuần bấm khung thoại, bắt đầu gõ chữ.
—— Đêm qua chúng ta đều say rồi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra được không?
Không được, hành vi này của anh không phải hành vi của một tên cặn bã à. Ngủ xong rồi không thừa nhận, sao có thể như vậy được?!
—— Á, đêm qua có chuyện gì xảy ra à? Tôi không nhớ gì nữa.
Lấy mất trí nhớ làm lý do lỗi thời quá rồi, tiểu thuyết máu chó còn không viết như vậy nữa!
—— Nói chuyện? Có gì mà phải nói chuyện chứ, xem nó như một sai lầm hoang đường không được à? Tại sao phải nói chuyện? Tôi thật sự không muốn nói chuyện chút nào!
Xóa rồi lại sửa, cuối cùng trong khung thoại cũng không còn lại chữ nào. Giang Tuần đau đầu không chịu được, dứt khoát tắt nguồn điện thoại, vào phòng đi ngủ.
Biệt thự bên hồ.
Diệp Đinh không hề bất ngờ khi mãi không nhận được câu trả lời của Giang Tuần. Với tính cách của người ấy, nếu xảy ra chuyện như vậy, anh sẽ như một con ốc sên mà chui vào vỏ bọc của mình. Nếu nhất quyết ép buộc anh thì ngược lại sẽ phản tác dụng.
Diệp Đinh thở dài một tiếng rồi rời giường. Có lẽ Giang Tuần đi quá vội nên đã mặc nhầm áo hắn. Diệp Đinh vừa mặc chiếc áo phông có hình chú mèo vào thì ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa.
Lẽ nào là Giang Tuần trở lại? Muốn nói chuyện trực tiếp với hắn?
Tuy biết khả năng này rất mong manh, nhưng Diệp Đinh trong lòng vẫn rất căng thẳng. Hắn bước nhanh đến phòng khách, vừa nhìn thấy ánh mắt người đến, hắn sững sờ.
"Mẹ?"
"Làm sao vậy, nhìn thấy mẹ mà ngạc nhiên vậy?" Khang Nhân đặt đồ trong tay xuống bàn trà, "Mẹ có làm ít sủi cảo với bánh bao áp chảo, con ăn sáng chưa?"
"...Chưa ạ."
Diệp Đinh nghĩ đến mớ hỗn độn trong phòng ngủ, nếu như bị Khang Nhân nhìn thấy rồi đoán ra điều gì... Hắn chột dạ dịch về phía phòng ngủ, ý đồ che đi tầm nhìn của Khang Nhân.
"Thế để mẹ làm bánh bao áp chảo cho. Trong nhà có hoa quả không?"
"Có ạ, đều trong tủ lạnh."
Khang Nhân gật gật đầu, vén gọn tóc mình lại. Diệp Đinh quay phim đến điên đảo ngày đêm, thường không ăn sáng, có một lần hắn còn phải nhập viện vì viêm túi mật cấp tính. Từ đó về sau Khang Nhân phải quan tâm đặc biệt đến một ngày ba bữa của hắn.
Đang chuẩn bị đi vào bếp, Khang Nhân chợt nhớ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía Diệp Đinh: "Hôm qua không phải sinh nhật Tiểu Giang à? Hai con không tổ chức cùng nhau à?"
Diệp Đinh còn chưa trả lời, ánh mắt của Khang Nhân đã nhìn đến bánh kem đang ăn dở và đồ kho trên bàn, bà cười nói, "Mẹ quên mất, năm nào các con cũng tổ chức với nhau. Tiểu Giang còn đang ngủ trong phòng đúng không?"
Bà vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ khách. Diệp Đinh vội vã đi theo phía sau, ý định lén lút đóng cửa phòng ngủ chính lại.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn... Lúc đi qua phòng ngủ chính, Khang Nhân vô thức liếc vào, lông mày bà lập tức nhíu lại, "Sao lại bừa bộn thế này, cũng không dọn dẹp gì cả."
Bà vốn thích sạch sẽ nên không nhìn nổi phòng Diệp Đinh bừa bộn như vậy, quyết định vào dọn dẹp giúp hắn. Chỉ là không biết nhìn thấy gì mà sắc mặt bà chợt thay đổi.
Ga giường và khăn trải giường nhàu nhĩ, cửa sổ trong phòng đóng kín, trong không khí còn luẩn quẩn hương vị không thể miêu tả, trên sàn vương vãi giấy bị vò thành cục...
Khang Nhân đỏ bừng mặt, ngại ngùng rời khỏi phòng ngủ chính.
Diệp Đinh cười miễn cưỡng, vội vã đóng cửa lại. Chỉ là hắn không quay người lại còn đỡ, vừa quay người, Khang Nhân liền nhìn thấy những vết đỏ nhàn nhàn như bị ngón tay cào trên cổ hắn.
Nhớ lại khuôn mặt hoảng loạn của Diệp Đinh khi bà vừa bước vào biệt thự, Khang Nhân bỗng nhiên hiểu hết rồi.
"Con trai, đêm qua con... đem ai về nhà à?"
Vừa nhìn thấy vẻ mặt tinh quái của Khang Nhân, Diệp Đinh liền biết bà hiểu lầm rồi. Hắn ngại ngùng xoa đầu, cố gắng chuyển chủ đề, "Con không mang ai về, mẹ đừng nghĩ linh tinh được không?"
Khang Nhân hoàn toàn không tin hắn, đi thẳng về phía phòng ngủ khách, "Mẹ còn tưởng tình cảm của con với Tiểu Giang sâu sắc đến nhường nào chứ, tỏ tình thì không dám, giờ còn đi tìm người khác, nếu Tiểu Giang..."
Ga giường trong phòng ngủ khách vẫn gọn gàng nghiêm chỉnh, rõ ràng đêm qua không có người ngủ. Khang Nhân nhất thời có hơi cạn lời, khó hiểu nhìn về hướng Diệp Đinh, "Đêm qua Tiểu Giang không ngủ đây à? Đêm qua còn mưa mà con đuổi người ta đi à?"
Giang Tuần nhất thời không nói nên lời. Với năng lực nhìn mặt đoán ý của bà, sớm muộn gì cũng đoán ra được toàn bộ sự việc. Hắn xoa xoa giữa mày, dứt khoái nói thẳng ra: "Đương nhiên cậu ấy không đi rồi, cậu ấy... ngủ với con."
"Này mới đúng chứ, mà Tiểu Giang cũng thật là, sao không ăn sáng rồi——"
Khang Nhân chợt giật mình.
Trong chớp mắt, bà đột nhiên hiểu ra gì đó, nhưng sự thật ấy lại hoang đường đến mức bà không thể tin nổi, trái lại bà vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Đinh.
"Con nói lại một lần nữa, đêm qua con... đã ngủ với Tiểu Giang?"
"Vâng ạ."
Khang Nhân không thở nổi, bà chỉ vào Diệp Đinh, ngón tay run rẩy, "Vậy con... có phải đã cùng Tiểu Giang——"
Tâm tư nhỏ của Diệp Đinh đối với Giang Tuần từ khi hai người học cấp ba bà đã nhìn ra rồi. Lúc đầu bà nghĩ do Diệp Đinh còn quá trẻ, những quan niệm tính dục còn non nớt nên mới nảy ra suy nghĩ khác với bạn thân mình. Sau này khi Diệp Đinh biết Giang Tuần có người yêu, hắn gần như ở trong nhà cả ngày, đến cơm cũng không ăn, bà mới ý thức được con trai mình đã hãm sâu rồi.
Còn làm sao được nữa, mình cũng chỉ có một thằng con ruột đấy, thích đàn ông thì thích vậy. Hơn nữa Tiểu Giang đẹp người đẹp nết, con trai bà thích cũng bình thường.
Lại sau đó, sau khi chồng bà qua đời, Khang Nhân dứt khoát nhìn thoáng hơn. Chỉ cần con trai vui vẻ hạnh phúc, bà quan tâm hắn thích ai làm gì.
Nhưng những năm qua con trai cầu mà không được, bà cũng buồn bã thay hắn. Vốn dĩ còn nghĩ hai đứa chỉ có thể làm bạn thân cả đời, ai ngờ được còn một màn kích thích như vậy!
"Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy, con là tên cuồng ảo tưởng vậy sao? Không có được thì ép buộc?"
Khuôn mặt trắng như ngọc của Diệp Đình hơi đỏ lên, hắn ho khan hai tiếng, "Bọn con chỉ là uống rượu say rồi hồ đồ mà... Con không cưỡng ép cậu ấy."
Nghe thấy Diệp Đinh không làm chuyện gì phạm pháp, Khang Nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một giây sau, đôi lông mày thanh tú của bà lại nhăn lại.
"Gì mà hồ đồ, con đã làm chuyện này thì phải có trách nhiệm với Tiểu Giang, biết không?"
Diệp Đinh:...
Giang Tuần có đồng ý thừa nhận chuyện xảy ra đêm qua không còn là vấn đề đấy!
"Trách nhiệm này con đồng ý nhận, nhưng không chắc Giang Tuần...". Không biết Diệp Đinh nghĩ đến gì mà trong mắt trở nên ảm đạm.
"Tóm lại, đây là chuyện giữa con và Giang Tuần, mẹ đừng quan tâm nữa."
Khang Nhân không khuyên nổi hắn, cũng không muốn can thiệp cuộc sống tình cảm của con trai, bà dứt khoát vào bếp làm bữa sáng. Vừa bỏ bánh bao vào nồi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy người gọi đến, trên mặt bà lập tức xuất hiện nụ cười.
Nhưng không biết đầu bên kia nói gì, nụ cười trên mặt bà dần dần biến mất, thần thái cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Con trai."
Diệp Đinh đang dùng máy tính bảng xem tin tức, qua loa đáp lời.
"Có phải hôm qua tâm trạng của Tiểu Giang không tốt không?"
Khang Nhân lo lắng đi tới.
Nhắc đến Giang Tuần, Diệp Đinh lập tức đặt máy tính bảng xuống.
"Sao mẹ đoán ra được? Hôm qua cậu ấy cãi nhau với bố mẹ, con cũng không biết vì sao."
Khang Nhân bất lực thở dài, "Vừa nãy mẹ Tiểu Giang gọi cho mẹ, nói muốn trả lại năm mươi vạn ngày trước từng mượn mẹ."
Diệp Đinh bất ngờ.
"Họ vốn dĩ nói mượn tiền cho Tiểu Giang mua nhà, có lẽ Tiểu Giang không đồng ý nên mới cãi nhau... Ài, lòng tốt của mẹ lại lỡ tạo nên chuyện không vui rồi."
Diệp Đinh cụp mắt không nói gì.
Lòng tự trọng của Giang Tuần lớn đến mức nào, không ai rõ ràng hơn hắn. Trước đây bố Giang bị bệnh, Giang Tuần mượn hắn mười hai vạn, hắn chưa từng nghĩ cần Giang Tuần trả tiền nhưng anh sau đó ăn uống tiết kiệm, khó khăn lắm mới dành dụm được hai năm tiền lương, kiên trì muốn trả mười hai vạn đó cho hắn.
"Nếu chú dì đã muốn trả thì mẹ cứ nhận đi ạ."
Diệp Đinh có dự cảm, Giang Tuần cãi nhau với bố mẹ không chỉ vì chuyện mượn tiền. Bố mẹ Giang muốn Giang Tuần mua nhà chắc chắn là vì muốn anh nhanh chóng lập gia đình, mà Giang Tuần không đồng ý. Rốt cuộc anh đã nói gì mới khiến bố mẹ Giang tức giận đuổi anh ra khỏi nhà?
Nhất định là có chuyện gì đó đã đụng chạm đến giới hạn của bố mẹ Giang.
Chợt, một suy đoán táo bạo xuất hiện: Chẳng lẽ... là do xu hướng tính dục của Giang Tuần sao?
Liệu có khả năng, hiện tại Giang Tuần thích con trai?
**
Giang Tuần ngủ một giấc đến tối.
Anh ngủ đến đầu óc mê man, sau khi tắm nước lạnh mới trở nên tỉnh táo hơn. Anh xử lý bữa tối qua loa với món mì trứng rau cải xanh.
Nhưng tay nghề nấu ăn vốn rất tốt của anh hôm nay lại đi đâu mất, rau cải chưa luộc chín, trứng rán chín quá, luộc mì cũng không bỏ muối. Cả bát mì đều thật nhạt nhẽo.
Dù vậy, Giang Tuần vẫn giữ vững nguyên tắc không lãng phí đồ ăn mà ăn sạch bát mì. Rửa bát xong, anh đăng nhập email, quả nhiên nhìn thấy thư mời mà biên tập viên gửi đến.
Trả lời thư xong, Giang Tuần không còn việc gì làm. Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, ở trong phòng quá bức bối nên anh quyết định ra ngoài đi dạo.
Trước đây nghe Hứa Điềm nói quảng trường ngầm gần đây có một quán bar nhẹ nhàng, có ca sĩ hát chính, môi trường rất tốt nên Giang Tuần quyết định đến đấy xem sao.
Sau khi tìm kiếm phát hiện quán bar chỉ cách chỗ ở 3 km nên anh lựa chọn đi xe đạp.
Gió đêm mát lạnh, cơn mưa lớn ngày hôm qua làm không khí hôm nay rất tươi mới.
Giang Tuần đạp xe đạp, bất giác nhớ về thời đi học, anh và Diệp Đinh mỗi ngày cùng nhau đạp xe đến trường. Có những lúc Diệp Đinh cố ý trêu chọc anh, không biết lấy túi giấy từ đâu ra trùm lên đầu Giang Tuần.
Mỗi lần anh nghĩ mình sắp đâm vào cây rồi thì Diệp Đinh đều vững vàng giữ lấy tay lái của anh, không để anh bị chệch hướng.
Hai người quen biết nhau đã hơn mười năm, cùng sở hữu quá nhiều hồi ức đẹp đẽ trân quý. Là người bạn thân thiết nhất, cũng là người bạn xứng đáng để giao phó tấm lòng chân thành nhất. Anh không dám tưởng tượng sẽ có một ngày, anh và Diệp Đinh trở thành người xa, giả vờ không quen biết nhau vì một chuyện gì đó...
Giang Tuần mang theo tâm trạng vừa chua chát vừa u sầu bước vào quán bar. Khách khứa bên trong không ít, trang trí cũng vô cùng tinh xảo và lộng lẫy.
Trên sân khấu ở trung tâm, một nữ ca sĩ đang hát một ca khúc tiếng Anh với giai điệu du dương và buồn bã khiến người ta không khỏi cảm động.
Giang Tuần tìm một chỗ trống ngồi xuống, lúc này anh cũng không nhận ra quán bar có gì đặc biệt, cho đến khi hai người đàn ông ngồi cách đó không xa ôm hôn nhau như ở nơi không người.
Sắc mặt Giang Tuần cứng đờ, xấu hổ quay mặt đi.
Làm sao một cô bé như Hứa Điềm lại thích đến gay bar. Anh còn tưởng đây chỉ là một quán bar nhẹ nhàng bình thường chứ.
Cocktail anh gọi còn chưa lên, Giang Tuần không thể rời đi ngay chỉ đành hướng ánh mắt về phía sân khấu, nhìn chằm chằm vào nữ ca sĩ đang hát một cách thâm tình trên sân khấu.
Lúc này, trong phòng kính riêng trên tầng hai.
Thẩm Đan Thù đang cùng người bạn gay uống rượu, tán gẫu chuyện phiếm, vừa mới rũ mắt xuống thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi ở quầy bar.
Góc nghiêng điển trai ấy, chiếc eo nhỏ ấy, đôi chân dài thẳng ấy, không phải là anh đẹp trai đã giúp cô tìm Đản Tử ở nhà Diệp sư huynh sao?
Anh ấy vậy mà đến gay bar?
Người bạn gay chú ý đến ánh mắt đánh giá của cô thì cũng nhìn theo, đôi mắt lập tức sáng lên.
"Quào, hôm nay tớ gặp vận may gì vậy, thế mà gặp được trai đẹp cực phẩm như này!"
Mắt thấy người bạn gay đặt ly rượu xuống chuẩn bị đi tán tỉnh người ta, Thẩm Đan Thù vội vã kéo cậu ta lại.
"Ngồi xuống cho tớ, đó không phải là người cậu chọc đến được đâu!"
Thẩm Đan Thù nhanh nhẹn lấy điện thoại từ trong túi ra, chụp ảnh người ở tầng dưới rồi vội vã gửi cho Diệp Đinh.
Lúc này, tại biệt thự ven hồ.
Diệp Đinh vừa bơi xong vòng cuối cùng đã mệt mỏi vô cùng. Hắn đỡ lấy lan can trèo lên, ngồi xuống thảm cỏ rồi dùng khăn lau người. Điện thoại đột nhiên rung lên.
[Thẩm Đan Thù: Diệp sư huynh, hình như em thấy bạn anh ở quán bar.]
Phía dưới là một bức ảnh.
Ánh mắt Diệp Đinh rơi vào bóng lưng quen thuộc trong bức ảnh, đồng tử chợt co rút.
[Diệp Đinh: Quán bar ở đâu?]
Thấy câu trả lời của Diệp Đinh, trong lòng Thẩm Đan Thù vui mừng. Cô đã nói mà, giữa hai người này chắc chắn có gì đó, nếu không Diệp Đinh cũng không đến mức căng thẳng như vậy.
[Thẩm Đan Thù: Số 123 đường Tân Uyển. Hình như có người đang bắt chuyện với bạn anh. Diệp sư huynh, anh đến nhanh lên.]
Tầng một quán bar.
Sau khi từ chối lời bắt chuyện của người đàn ông thứ ba xong, cocktail anh gọi cuối cùng cũng được mang lên. Anh vội nếm thử hai ngụm nhưng lại không nếm được vị gì nên có chút thất vọng đặt ly xuống.
Anh có thể cảm nhận được trong bóng tối vẫn còn rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, mặc dù xu hướng tính dục của anh đã thay đổi nhưng anh không thích kiểu đánh giá xen lẫn dò xét tình dục này. Nhất là khi nghĩ đến một trong những người bắt chuyện với anh ánh mặt luôn nhìn xuống phía dưới, Giang Tuần liền cảm thấy buồn nôn.
Bỏ đi, chỗ này không hợp với anh, anh vẫn nên về nhà thì hơn.
Nhưng vừa đi được hai bước, một thân hình đột nhiên chặn trước mặt anh.
- ---------
Huhu, bận quá nên giờ này mới up chương mới được, sorry cả nhà iu ạ T.T