Edit: Mây
----------
Giang Tuần chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, nước trên mái tóc đen còn đang rơi xuống từng giọt. Hơi nóng bốc lên làm làn da anh ửng hồng, đôi mắt đen nháy cũng trong sáng như vừa được nước rửa sạch.
"Cảm ơn nhé."
Anh chớp chớp mắt, cầm lấy chiếc quần trong từ tay Diệp Đinh rồi đóng cửa phòng tắm lại.
Diệp Đinh đứng đó, sửng sốt mất vài giây mới tỉnh táo để đi về phía phòng khách.
Giang Tuần thay xong áo tắm mới bước ra. Chưa đến phòng khách, anh đã ngửi thấy mùi thơm của tôm hùm đất cay và thịt nướng. Anh nhăn nhăn mũi, bước nhanh tới thì thấy Diệp Đinh đang nằm xoài trên sô pha như người không xương. Đôi chân dài vắt trên bàn trà, điều khiển TV đang được cầm trong tay mà hai mặt lại nhắm nghiền, dường như hắn đã ngủ mất.
Hắn ngồi máy bay mười mấy giờ đồng hồ có vẻ rất mệt. Giang Tuần nhẹ tay nhẹ chân rón rén đi tới, đang định cầm lấy điều khiển từ trong tay hắn thì thấy hàng lông mi vừa dày vừa dài của người đàn ông chớp chớp rồi đột nhiên mở mắt ra.
"Làm gì vậy?"
"Tôi giúp cậu tắt TV, dù gì cậu cũng không xem."
"Ai bảo tôi không xem." Diệp Đinh nhún vai, ngồi thẳng dậy trên sô pha, tay hắn chỉ chỉ món tôm hùm đất và thịt nướng trên bàn, "Ăn nhanh lên không nguội mất đấy."
Giang Tuần nhìn tôm hùm đất cay đỏ rực trong hộp không khỏi nuốt nước miếng, anh lấy găng tay dùng một lần ra đeo vào, vừa định bóc vỏ tôm thì nhìn thấy Diệp Đinh vẫn vùi mình trên sô pha với bộ dạng chán đời. Nhất thời trong lòng không chịu nổi.
"Cậu không ăn cùng sao?"
"Cậu ăn đi, hai hôm sau tôi có lịch trình."
Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Đinh nhìn anh ăn mà hắn không được ăn rồi. Mỗi lần như vậy Giang Tuần đều cảm thấy làm một người bình thường cũng tốt, không cần có áp lực lên hình như Diệp Đinh, ăn gì cũng phải tính toán lượng calo, ăn thừa một lá rau cũng không được.
"Hôm nay họp lớp Lương Vy cũng đi à?"
Giang Tuần vừa cầm lên một xiên thịt ba chỉ thì đột nhiên nghe thấy tiếng Diệp Đinh.
Anh thắc mắc, "Sao cậu biết?"
"Cô ấy đăng lên vòng bạn bè."
Giang Tầm ồ một tiếng. Anh suýt thì quên mất, thời cấp ba hai người đã kết bạn Wechat với nhau, Diệp Đinh nhìn thấy bài của Lương Vy cũng bình thường.
"Nhìn thấy tình đầu kiêm bạn gái cũ không có cảm giác gì sao?"
Diệp Đinh đổi tư thế ngồi, đôi mắt hẹp dài mà sâu thẳm nhìn chằm chằm vào anh, không rõ là đang hóng chuyện hay trêu chọc.
"Con người ta đã học tiểu học rồi, tôi còn có suy nghĩ gì được chứ?"
Giang Tuần ăn xong một xiên thịt ba chỉ nướng ngoài giòn trong mềm, thèm thuồng mà liếm liếm gia vị trên môi. Còn chưa kịp lấy xiên khác thì Diệp Đinh đã ném cho anh bịch giấy ướt.
"Tôi còn tưởng cậu mấy năm nay không yêu đương là do nhớ mãi không quên cô ấy đấy."
Giang Tuần cầm lấy giấy ướt, bất lực cười nói, "Không liên quan đến cô ấy, đã là quá khứ rồi. Hơn nữa mấy năm trước bố tôi bị bệnh phải nằm viện, tôi cũng không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác."
"Vậy bây giờ có tâm trạng chưa?"
Giang Tuần nhìn vào mắt Diệp Đinh. Khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo như sứ mang theo chút trêu ghẹo, như thể đặc biệt quan tâm đến sự kiện trọng đại của đời anh.
Giang Tuần cụp mắt, tránh đi ánh mắt của hắn, cười tự giễu nói: "Tôi không nhà không xe, nên thôi không trì hoãn người khác. Hơn nữa, tôi..."
Giang Tuần đột nhiên ngập ngừng, nguyên nhân thực sự là gì? Cho dù hai người là bạn thân thì hiện tại anh cũng không có dũng khí nói cho Diệp Đinh biết.
"Tôi còn phải phấn đấu mấy năm nữa, bây giờ không có tâm trạng nghĩ mấy chuyện này."
Giang Tuần nhanh chóng bỏ qua chủ đề này rồi lại đeo găng tay lên, bắt đầu bóc những con tôm còn lại.
Ăn đêm xong, Giang Tuần dọn bàn trà sạch sẽ, mang quần áo vừa giặt xong phơi ở ban công rồi mới quay về phòng khách.
Diệp Đinh vùi mình trên sô pha lướt điện thoại, vẻ mặt hắn mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng và đầy tinh thần.
"Cậu còn chưa ngủ à?" Giang Tuần ngáp một cái.
"Cậu ngủ trước đi, tôi đang bị lệch múi giờ."
Giang Tuần gật gật đầu, lê bước chân nặng nề đến phòng ngủ cho khách. Tối nay anh đã uống rượu nên đầu óc có chút choáng váng, gần như má vừa chạm vào gối đã ngủ mất.
Một đêm không mộng mị.
Lúc anh tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Giang Tuần vươn vai, đứng lên ra ban công thu dọn quần áo. Lúc đi qua hành lang, thấy cửa phòng ngủ chính đang hé mở, anh không nhịn được mà đi qua nhìn.
Diệp Đinh còn chưa ngủ sao?
Giang Tuần mở cửa phòng ngủ chính nhìn vào thì thấy Diệp Đinh đang ngủ say, cả khuôn mặt vùi kín trong chăn, mái tóc đen bù xù lộ ra ngoài. Giang Tuần vốn định mời hắn đi ăn sáng với mình, nhưng anh đã từ bỏ ý tưởng đấy sau khi nhìn thấy hắn như vậy.
Cái tên này có lẽ tối qua không ngủ, sáng nay mới bắt đầu ngủ bù.
Giang Tuần mở tủ lạnh trong bếp thấy bên trong trống rỗng, ngoại trừ mấy chai nước khoáng thì không có chút đồ ăn nào. Giang Tuần thở dài, cầm điện thoại lên đi ra ngoài.
Anh đơn giản xử lý bữa sáng, khi trở về thì mua bánh mì ngũ cốc, giăm bông, cà chua và trứng gà. Giang Tuần dùng những nguyên liệu này làm hai chiếc bánh mì sandwich đơn giản rồi gói trong màng bọc thực phẩm để vào tủ lạnh.
Chiều nay người lắp đặt gas phải đến bảo trì nên Giang Tuần đành phải quay lại mình chỗ thuê, anh để lại lời nhắn cho Diệp Đình rồi bắt xe về chỗ ở.
Nơi anh thuê gần công ty, là khu tập thể cao bảy tầng, không có thang máy, được xây dựng từ những năm 1990. Giang Tuần sống ở tầng sáu, anh đã quen với việc leo cầu thang nên cũng xem đó như việc rèn luyện hàng ngày, leo liên tục sáu tầng mà không cần phải thở dốc.
Sau khi lấy tờ rơi nhét trên cửa sắt xuống, Giang Tuần mở cửa liền nhận ra có điều gì đó không ổn.
"A Tuần, con về rồi à."
Một người phụ nữ trung niên mặc váy giản dị bước ra từ phòng bếp.
"Mẹ?" Giang Tuần đứng ở cửa huyền quan, có hơi bất ngờ, "Sao mẹ đến mà không nói với con một tiếng ạ?"
Mẹ Giang đeo tạp dề, trên tay cầm một nắm rau muống, "Mẹ sợ con tăng ca ở công ty mệt quá nên muốn nấu cho con bữa cơm, đợi khi con tan làm về nhà, vừa hay nhận được điều bất ngờ."
Giang Tuần bất đắc dĩ cười, "Bố đâu ạ? Mẹ để bố một mình ở nhà à?"
"Ông ấy à, đi câu cá với người ta rồi. Mẹ nói bố con đến, ông cũng không chịu, bảo không muốn leo cầu thang. Thật là, đàn ông năm mươi mấy tuổi còn không bằng ông già trong công viên."
"Tim của bố không phù hợp để leo cầu thang đâu, không đến cũng được ạ."
Giang Tuần đặt ô và chìa khóa trong tay xuống, đi vào bếp giúp mẹ nhặt rau. Thấy anh không có vẻ gì là mới từ công ty về, mẹ Giang đang cắt rau vờ thản nhiên nói: "Tối qua con không về phải không? Ra ngoài chơi với ai à?"
Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của mẹ, Giang Tuần đại khái cũng đoán được bà muốn hỏi điều gì, anh bỏ rau muống vào chậu rồi mở vòi nước: "Diệp Đình về nước rồi, tối qua con đến nhà cậu ấy."
"Ồ, là Tiểu Diệp à."
Mẹ Giang có vẻ hơi thất vọng, bà nhìn con trai mình dáng cao, chân dài, không khỏi tiếc nuối nghĩ, với vẻ ngoài đẹp trai như này sao đến bây giờ nó vẫn độc thân vậy?
Giang Tuần biết mẹ Giang sẽ không vô duyên vô cớ mà tới chỗ mình, nên trong bữa ăn anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Quả nhiên, mẹ Giang đưa bát canh gà đến trước mặt anh, vẻ mặt có chút do dự.
"A Tuần, hôm nay mẹ đến đây là có chuyện muốn nói với con. Con gái của đồng nghiệp của dì hai con vừa đi du học thạc sĩ ở nước ngoài về, dáng vẻ xinh xắn, đang làm việc cho công ty nước ngoài, điều kiện gia đình cũng khá giả..."
Mẹ vừa mở lời Giang Tuần đã đoán được phân nửa, anh nuốt xuống cơm trong miệng, bất đắc dĩ cười, "Mẹ à, với cái điều kiện này của con thì thôi đi, không xứng với người ta."
Mẹ Giang nghe vậy lập tức không vui, bà đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Giang Tuần, "Con trai mẹ có chỗ nào không bằng người khác đâu. Hơn nữa, người ta cũng không phải loại con gái ham vật chất như vậy. Cô ấy đã xem ảnh của con rồi, hài lòng lắm. Mẹ hẹn lịch xong cả rồi, tuần sau——"
Giang Tuần khẽ cau mày, cảm giác cơm trong miệng có chút khó nuốt.
"Mẹ à, mẹ sắp đặt chuyện này, con có nói là đồng ý chưa ạ?"
Giang Tuần ngữ khí nghiêm túc, mang theo một chút chất vấn, mẹ Giang dù biết làm trước rồi mới thông báo* là không đúng nhưng bà vẫn đứng thẳng người, bày ra dáng vẻ của người lớn.
*Nguyên văn 先斩后奏: tiền trảm hậu tấu; chém trước tâu sau; hành động trước, báo cáo sau.
"Con gái người ta cũng đồng ý rồi, con có gì mà không đồng ý nữa. A Tuần, con đã 30 tuổi rồi. Mẹ có thể hiểu được hai năm trước con không tìm là vì bệnh tình của bố. Nhưng bây giờ ông ấy đã khỏe rồi, công việc con cũng ổn định rồi, sao vẫn không chịu..."
"Mẹ à, mẹ cũng biết con 30 tuổi rồi. Con là người lớn rồi, con biết mình muốn sống như thế nào. Xin mẹ đừng can thiệp vào đời tư của con được không?"
Nhìn khuôn mặt vô cảm của Giang Tuần, mẹ Giang thấp thỏm trong lòng.
Giang Tuần từ bé đã là một đứa trẻ có chủ kiến. Dù nó hiếu thảo nhưng cũng không phải hiếu thảo một cách ngốc nghếch. Nếu ép buộc nó gay gắt quá, sau này nó sẽ đối đầu với mình mất, như vậy lại càng không được lợi gì.
Mẹ Giang nhẹ giọng, "Không phải mẹ muốn can thiệp chuyện của con, mẹ cũng chỉ là quan tâm con mà thôi."
"Sự quan tâm của mẹ con ghi nhớ trong lòng. Chiều nay con còn có việc, làm phiền mẹ rồi ạ."
Ăn xong, Giang Tầm rửa bát rồi cầm laptop ra ngoài mà không nói một lời.
Mẹ Giang nhìn bóng lưng anh khuất dần ở hành lang, buồn bã thở dài.
Biệt thự bên hồ
Diệp Đinh ngủ mãi đến chiều mới tỉnh, vẫn chưa hoàn toàn hết cảm giác lệch múi giờ. Lúc mở mắt ra, hắn nhất thời không phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm. Đợi đến khi mắt đã thích ứng với ánh sáng bên ngoài, hắn mới lười biếng rời giường và đi tới phòng khách.
"Giang Tuần?"
Nhìn căn phòng trống rỗng như thường lệ, Diệp Đình cau mày. Khi hắn đang xoa xoa giữa lông mày thì chợt nhìn thấy tờ giấy trên bàn trà.
—— Trong nhà có việc, tôi về trước đây. Trong tủ lạnh có sandwich tôi làm, nhớ lấy ăn nhé.
Diệp Đinh cười bất đắc dĩ, cẩn thận gấp tờ giấy lại rồi cất vào ngăn kéo dưới bàn trà. Hắn đi vào bếp mở cửa tủ lạnh thì thấy tầng trên cùng là miếng bánh sandwich giăm bông đã được cắt làm đôi.
Diệp Đinh không muốn ăn, hắn đóng tủ lạnh lại rồi đi về phía phòng khách Giang Tuần đã ngủ hôm qua. Chăn gối đã được anh gấp gọn gàng, ga trải giường không có một nếp nhăn như chưa từng có người ngủ ở đó.
Đây chính là phong cách của Giang Tuần, làm việc đúng mực, chu đáo và luôn luôn suy nghĩ đến người khác, nhưng đôi khi cái Diệp Đinh ghét nhất lại là sự chu đáo này của anh.
Pha một tách cà phê nóng xong, Diệp Đinh vẻ mặt chán nản đi ra ban công, đang nhìn chằm chằm vào hồ nước nhân tạo cách đó không xa thì chợt thoáng thấy một góc áo choàng tắm.
Hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện Giang Tuần còn giặt cả áo tắm dùng một lần anh mặc hôm qua. Diệp Đinh cười nhẹ, nắm chặt chiếc cốc trong tay, ánh mắt rơi vào chiếc quần short màu xanh đậm bên cạnh, ánh mắt chợt cứng đờ.
Đây là chiếc quần hôm qua Giang Tuần đã mặc.
Không biết Diệp Đinh nghĩ đến điều gì mà yết hầu chợt lăn mạnh. Hắn đặt chiếc cốc trong tay xuống rồi đột nhiên kéo mạnh mảnh vải đấy.
Rèm cửa phòng ngủ lập lờ.
Trong căn phòng tối tăm, Diệp Đinh cúi đầu ngửi mùi hương nhàn nhạt của người đó trên lớp vải mỏng, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một tia điên cuồng.
Đôi tay mảnh khảnh của Diệp Đinh nắm chặt lấy mảnh vải ấy, chậm rãi kéo xuống. Hắn dựa đầu vào gối, hàng mi duyên dáng như cánh bướm khép hờ, yết hầu không ngừng run rẩy chuyển động.
Trong đầu hắn ngập tràn hình ảnh đêm qua Giang Tuần ngồi ở bàn trà, đôi môi đỏ mọng vì tôm hùm đất cay, đôi mắt đen mơ hồ long lanh ánh nước.
Anh ở trước mặt hắn không một lớp phòng bị, áo choàng tắm mặc trên người được buộc lỏng lẻo, cần cổ thon dài, xương quai xanh thẳng tắp lộ rõ, càng xuống phía dưới...
Tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên thức tỉnh Diệp Đinh từ trong ảo giác.
Hắn tặc lưỡi cáu kỉnh, duỗi tay ấn chế độ loa ngoài.
"Có chuyện gì vậy?"