Từ Thanh Đào đăng nhập mật khẩu mở khóa, sau khi đẩy cửa đi vào thì trông thấy bữa tối mà Từ Thư Âm đã chuẩn bị, bữa tối được đặt ở trong phòng bếp.
Cô ngồi xổm xuống đổi giày, dù đang ở trong phòng sách, Từ Thư Âm nghe thấy tiếng động thì vẫn lên tiếng hỏi một câu: “Cục cưng? Đi học về rồi à?”
Từ Thanh Đào để giày lên tủ đựng giày, giẫm chân lên đôi tất bông hồ ly trắng tinh, đổi sang một đôi dép lê: “Vâng ạ.”
Từ Thư Âm lại nói: ‘Thế thì mau rửa tay rồi chuẩn bị một chút đi, sắp ăn tối rồi.”
Từ Thanh Đào gật đầu ậm ừ cho qua, ôm túi vải của mình chạy vào trong phòng ngủ.
Tình cờ chạm mặt Từ Thư Âm đang bưng dưa hấu đã cắt xong qua, nhìn thấy mặt cô thì nghi hoặc hỏi một câu: “Sao mặt con lại đỏ vậy?”
Từ Thanh Đào trả lời qua loa: “Phơi nắng ở bên ngoài, nóng quá!”
Phơi nắng?
Từ Thư Âm vô thức nhìn ra ngoài ban công.
Mặt trời đã lặn từ lâu lắm rồi, làm gì còn nắng đâu mà phơi?
Sau khi Từ Thanh Đào đóng cửa phòng ngủ thì nhào lên trên giường ngay.
Ôm lấy gối ôm chó bắp cải, cô không nhịn được mà lăn lộn hai vòng, chỉ để lộ ra đôi mắt hồ ly ướt át.
Cô vô thức mím mím môi, chẳng chế trụ được suy nghĩ của mình – những gì vừa xảy ra dưới tòa nhà ban nãy cứ ào ạt “ghé thăm” tâm trí cô, lời khẩn cầu của nam sinh giống như máy phát lại vậy, cứ phát đi phát lại bên tai cô mãi không thôi.
Tai cũng đã bắt đầu nóng dần lên.
Chính ngay lúc này, điện thoại “brừm brừm” mấy tiếng rồi rung lên.
Trước khi đi, cô đã bị anh “ép buộc” thêm WeChat của anh.
C: [Về nhà chưa?]
Từ Thanh Đào cầm điện thoại gõ chữ: [Về rồi]
Anh đang soạn tin nhắn.
Từ Thanh Đào không nhịn được mà nhấn mở ảnh đại diện của Trần Thời Dữ ra xem, là ảnh Shin cậu bé bút chì giả dạng thành siêu nhân trứng.
Cô không biết đã từng nghe câu nói ở đâu, hình như có khoảng chín mươi chín phần trăm trai đẹp lấy ảnh Shin cậu bé bút chì làm ảnh đại diện là playboy hoặc là một gã đàn ông tồi.
Nhớ đến khuôn mặt đó của Trần Thời Dữ, hình như là anh cũng đã đủ “vốn liếng” để làm playboy, làm một gã đàn ông tồi rồi.
Nhấp vào chỉnh sửa biệt danh cho anh.
Đầu tiên thì cô đổi thành “Trần Thời Dữ”, nghe quá xa lạ.
Lại đổi thành “Đồ xấu xa”, hình như nghe hơi giống như đang tán tỉnh.
Đổi tới đổi lui, có đổi thế nào thì cũng không thấy vừa lòng.
Cuối cùng thì cô hít một hơi thật sâu, run rẩy gõ chữ và đổi thành: Người nào đó.
Sau khi thoát khỏi giao diện chỉnh sửa biệt danh, Trần Thời Dữ đã gửi đến một tấm ảnh.
Nam sinh đang ngồi và được chụp lại một cách tùy tiện, trong lòng bàn tay là một chiếc bùa màu xanh – trông chiếc bùa này vô cùng quen thuộc, trên đó còn có tám chữ nho nhỏ quen thuộc: “Bảng vàng đề tên, tiền đồ sáng lạn”.
Chẳng phải đây là tấm bùa mà hôm nay cô đã mua ở cửa hàng à?
Từ Thanh Đào sững sờ, rồi cô chợt nhận ra cái gì đó, vội vội vàng vàng ngồi dậy mở túi vải của mình ra, bên trong chỉ có mấy quyển sách luyện tập, còn có một chiếc bùa màu hồng lẻ loi trơ trọi, cái màu xanh lẽ ra phải nằm trong này mà nay đã mất tăm mất tích mất rồi.
Bây giờ thì không cần tìm làm gì nữa, biết được ai lấy nó đi rồi mà.
Từ Thanh Đào cạn lời, cô hít một hơi thật sâu, trả lời tin nhắn của anh: [Sao cậu lại lấy đồ của tôi?]
Người nào đó: [Ồ.]
Người nào đó: [Tôi thấy cậu mua hai cái, chẳng phải cái còn lại là mua cho tôi à?]
Chẳng cần nghe trực tiếp làm gì, chỉ thông qua giọng nói này, cô đã có thể mường tượng được ngữ khí và điệu bộ “ảo tưởng sức mạnh” của anh luôn rồi.
Từ Thanh Đào cạn lời hơn vừa nãy, nhắn vào trong hộp thoại: Ai nói với cậu đó là do tôi mua cho cậu…
Sau khi nhập được một nửa thì lại đành thôi.
Thôi bỏ đi, muốn lấy thì cứ lấy đi đi, dù gì thì cô cũng mua chiếc bùa đó cho anh thật mà.
Thấy cô soạn tin nhắn cả một lúc lâu mà vẫn không gửi tin nhắn gì qua, Trần Thời Dữ ở đầu bên kia đã đắc ý.
Liến thoắng gửi liền liền mấy tin nhắn qua.
Người nào đó: [Không nhìn ra luôn ấy, cậu quan tâm tới bạn trai cậu nhiều ghê luôn đó?]
Người nào đó: [Hiểu rồi, chỉ dựa vào đây thôi là biết ngay đấy mà, thể nào thì tôi cũng có thể đỗ vào cùng một trường đại học với vợ (Ngầu)]
Từ Thanh Đào đọc tin nhắn thôi mà cũng phải cười ra thành tiếng.
Đúng là mặt dày quá thể đáng mà, cô còn chưa đồng ý làm bạn gái anh đâu đấy.
Cô gửi tin nhắn sang: [Cậu thích thi gì thì thi đó đi, tôi không thèm quản cậu đâu nhé.]
Người nào đó: [Được rồi, được rồi]
Người nào đó: [Bạn gái của tôi nói gì cũng đúng hết]
Từ Thanh Đào: [Ai là bạn gái của cậu chứ]
Từ Thanh Đào: [Nhãn dán tiểu hồ ly cảnh cáo bạn.
jpg]
Người nào đó: [Chẳng phải tôi đây chỉ đang luyện tập trước thôi à]
Cứ thế, hai người cứ một câu đối một câu đáp, nghe thì có vẻ nhàm chán nhưng Từ Thanh Đào lại không hề thấy nhàm chán.
Nhịp đập trái tim càng lúc càng nhanh, ôm lòng mong chờ khôn nguôi trước mỗi tin nhắn đáp lại từ anh.
Mãi cho đến khi Từ Thư Âm ở trong phòng khách gọi cô ra ăn cơm, Từ Thanh Đào mới buồn điện thoại xuống.
Lúc ăn cơm, Từ Thư Âm bảo cô rằng, mấy ngày này chỉ cần đọc sách là được rồi, không cần quá căng thẳng, cách ngày thi đại học chỉ còn có mấy ngày ngắn ngủi, đừng ép cho bản thân mình căng thẳng quá.
Thú thật thì, với thành tích của Từ Thanh Đào, cô có thể dễ dàng lựa chọn đại học Vân Kinh.
Trước giờ Từ Thanh Đào luôn nghe lời, lúc Từ Thư Âm nói thì cô luôn ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc chuẩn bị bài buổi tối, cô lại lấy đề Vật lý ra xem từ trên xuống dưới hết một lượt.
Tắm rửa xong rồi quay về phòng ngủ, Từ Thanh Đào chuyên tâm giải đề.
Học sinh giỏi mà, cho dù bố mẹ thầy cô đã bảo cô cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, yên tâm thi cử, những tính kỷ luật của cô không cho phép cô được “buông dây xích” ngay trong thời kỳ quan trọng này.
Đúng lúc này, Từ Thư Âm đẩy cửa phòng ngủ của cô ra, đặt hoa quả đã được cắt tỉa xong xuôi lên trên bàn học của cô.
Lúc đi ra ngoài thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ làm phiền cô học tập.
Mãi cho đến mười một giờ rưỡi, cuối cùng thì Từ Thanh Đào cùng hoàn thành xong xuôi hết mọi bài tập trong hôm nay.
Bấy giờ, mái tóc ướt nhẹp sau khi gội đầu đã khô ráo hơn khi nãy khá nhiều, cô vô thức lấy điện thoại ra nhìn giờ, sau đó thì trông thấy rất nhiều tin nhắn WeChat của Trần Thời Dữ gửi đến mà cô chưa đọc.
Từ Thanh Đào vừa nhấn vào để xem thì toàn thấy mấy lời nói nghe vô cùng nhàm chán, như thể là anh chỉ muốn quấy rối cô mà thôi.
Bây giờ cô mới đáp lại một câu: [Cậu nhàm chán thật đấy]
Vừa gửi đi xong, đối phương đã gọi video đến.
Từ Thanh Đào sững sờ, không biết có nên nhận máy hay không, cứ do dự như thế một lúc, cơ thể thì như đã sinh ra phản xạ có điều kiện, vô thức ấn nhận cuộc gọi.
Khuôn mặt của Trần Thời Dữ đột ngột xuất hiện trên màn hình.
Khung cảnh hiện lên trước mắt cô là phòng ngủ của anh, nhìn bằng mắt thường cũng biết là rất to, bên cạnh còn có một tủ trưng bày, để những cúp mà anh nhận được từ bé cho đến lớn, cũng có cả máy chơi game bóng đá, cùng mấy mô hình Gundam.
Điển hình cho căn phòng của con trai.
Từ Thanh Đào tò mò nhìn ngó đánh giá.
“Nhìn gì đó?” Giọng của Trần Thời Dữ vang lên.
Trái tim Từ Thanh Đào đập nhanh vô cùng, nhỏ giọng nói: “Cậu đợi một chút.”
Cô đứng dậy đi đóng cửa phòng ngủ của mình lại, tuy bây giờ đã là mười một giờ rưỡi, Từ Thư Âm đã đi ngủ rồi nhưng cô vẫn hơi chột dạ, thậm chí, cô còn lặng lẽ khóa cửa phòng lại một lượt.
“Cạch…” Một tiếng động không rõ lắm, nhưng trong đêm mùa hè yên tĩnh, tiếng động này nghe cực kỳ vang dội.
Trong video call vang lên tiếng cười khe khẽ của Trần Thời Dữ.
Từ Thanh Đào vừa ngồi xuống, anh giở giọng cà lơ phất phơ hỏi cô ngay: “Sao lại khóa cửa thế?”
Cô đeo tai nghe bluetooth, nghiêm túc phản bác: “Tôi chỉ đang lo lỡ đâu mình nói chuyện rồi làm ồn đến mẹ tôi thì sao.”
“Vậy à.” Trần Thời Dữ chống cằm, thái độ tùy ý mà nhìn chằm chằm vào màn hình: “Tôi còn tưởng là cậu định làm chút chuyện xấu xa gì đó với tôi cơ đấy?”
Cô: “…”
Không hề muốn biết có chuyện xấu gì có thể làm.
Từ Thanh Đào nhìn màn hình, phát hiện Trần Thời Dữ đang ngồi trước bàn học.
Tay phải nhàm chán mà xoay xoay bút, cổ tay còn đang đè lên một đề Toán.
Từ Thanh Đào còn tưởng rằng anh rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới làm phiền mình cả một buổi tối, hóa ra là anh cũng đang làm bài tập.
Trong video call, cô đã đổi sang đồ ngủ, rất khác với dáng vẻ lúc ban ngày cô mặc áo đồng phục, làn da trắng nõn – trắng đến chói mắt, giống như tuyết trắng vậy, như thể là có phơi nắng cỡ nào thì cũng sẽ không bị đen, ngọt ngào mà mềm mại, thi thoảng sẽ hơi nóng nảy, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ khiến cho trái tim anh ngứa ngáy đến khó chịu.
Tất nhiên là Từ Thanh Đào không hề nhận ra lúc này mình mê người đến nhường nào, cô ngoan ngoãn hỏi anh: “Sao muộn vậy rồi mà cậu còn gọi video call thế, có chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi à?” Trần Thời Dữ nhìn cô: “Chỉ muốn nhìn cậu thôi, không được ư.”
Từ Thanh Đào lẩm bẩm: “Chẳng phải chiều nay mới nhìn rồi à, có gì hay mà nhìn chứ.”
Trần Thời Dữ: “Tôi nhìn mãi cũng không đủ đấy, không được à, hai mươi tư giờ tôi đều muốn nhìn, có vấn đề gì sao?”
… Cái này đâu thể xem là có vấn đề hay gì.
Từ Thanh Đào cảm thấy anh đang “cưỡng từ đoạt lý”.
Rồi bất chợt Trần Thời Dữ cúi đầu cười, có thể nghe ra được rằng, chẳng có gì tốt lành từ giọng cười này cả, giọng điệu nghe xấu xa và lưu manh vô cùng: “Hơn nữa, chẳng phải là vẫn còn có mấy chỗ tôi chưa từng thấy hay sao.”
Anh ngừng lại một chút, ngầm ám chỉ: “Nếu như bây giờ cậu muốn cho tôi xem, thì cũng được thôi.”
Từ Thanh Đào mất chừng mấy giây mới nhận ra anh đang nói đến cái gì.
Khuôn mặt đỏ ửng, rõ ràng là cô đã ăn mặc áo quần chỉnh tề, nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác như thể là mình đã bị anh nhìn thấy hết.
Cô che ngực lại mà mắng anh: “Cậu, cái đồ lưu manh này!”
Trần Thời Dữ chống chế, anh nhướng mày: “Tôi cũng chưa nhìn đến đó mà, sao lại là lưu manh cho được? Tưởng tượng chút thôi mà cũng không được à.”
“Không được, không được!” Khuôn mặt của Từ Thanh Đào đỏ ửng, đỏ như muốn nhỏ máu: “Không cho phép cậu tưởng tượng lung tung.”
Cô nhắm mắt lại, không muốn để ý đến anh nữa.
Mãi cho đến khi màn hình vang lên mấy tiếng gõ gõ: “Tức giận rồi à?”
Giọng của Từ Thanh Đào khó chịu, nói nghe rất nặng: “Ừm!”
Trần Thời Dữ cười nhẹ mấy tiếng, chẳng nghe ra chút ý nghĩ hối lỗi nào: “Tôi sai rồi, đừng tức giận nữa mà.”
Người này đúng thật là, xin lỗi gì mà chẳng có thành ý gì cả.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, hai người không nói chuyện.
Trần Thời Dữ lại mở miệng: “Này, Từ Thanh Đào, tôi chỉ nhắc nhở cậu một câu thôi.”
Từ Thanh Đào lặng lẽ liếc nhìn màn hình.
Trần Thời Dữ nói: “Đừng quên những lời cậu nói hồi chiều.”
Hồi chiều…
Lúc đó Từ Thanh Đào bị anh hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, nhưng cô không hề quên bản thân mình đã nói những gì.
Trần Thời Dữ chậm rãi nói: “Cậu đồng ý với tôi rồi, thi đại học xong thì sẽ yêu đương với tôi.”
Chắc là qua một, hai giây, giọng nói của anh lại nhẹ hơn, còn mang theo ý tứ cầu xin: “Đừng lừa gạt tôi nhé, có được không?”
Một lúc sau, Từ Thanh Đào mới đáp lại, đáy mắt tựa một mảng mênh mông sóng nước: “Không lừa gạt cậu.”
…
Rất nhanh sau đó, Vân Kinh đã đón kỳ thi đại học năm 2016.
Buổi chiều hôm trước, tất cả tuyến đường giao thông chính đã bị cảnh sát phong tỏa, hòng tạo sự thuận tiện cho phụ huynh học sinh thi đại học.
Với tư cách là trường cấp ba số một số hai của Vân Kinh, trường trung học phụ thuộc cũng trở thành một trong những địa điểm thi đại học của các trường trung tâm thành phố.
Từ sáng đã có không ít học sinh từ các trường cấp ba khác cầm thẻ dự thi đến và lần lượt đi vào lớp học.
Từ Thanh Đào nhìn thẻ dự thi của mình, tuy thứ tự tên của cô và Trần Thời Dữ không xa nhau lắm.
Nhưng lần thi đại học này đã phá vỡ hết mọi thứ tự tên của trường cấp ba Vân Kinh, tất nhiên là hai người không thi cùng một địa điểm.
Từ Thư Âm lái xe đưa Từ Thanh Đào đến trường học.
Buổi sáng ngày đầu tiên thi Ngữ văn, buổi chiều thi tiếng Anh.
Buổi sáng ngày thứ hai thi Toán, chiều mới là tổng hợp.
Buổi trưa thì có hai tiếng nghỉ ngơi, Từ Thư Âm cũng đồng hành cùng con gái suốt cả quá trình.
Có vô số bậc phụ huynh hôm nay cũng giống như bà, con ở trong trường thi, phụ huynh thì ở ngoài đội nắng mà chờ đợi, còn nôn nóng hơn cả con mình.
Năm nay trường trung học phụ thuộc “có nhân tính” hơn, đặc biệt bố trí phòng tiếp đón, nghỉ ngơi cho phụ huynh học sinh đi thi, bên trong trang bị đầy đủ điều hòa, quạt điện, còn có thức uống mát lạnh và các loại báo chí, tạp chí để có thể giết thời gian.
Các phụ huynh nói chuyện xôn xao, chủ đề nói chuyện là con gái ở trong phòng thi hoặc là tâm trạng lúc này của mọi người như thế nào, thế nên cuộc nói chuyện trôi chảy đến lạ.
Từ Thư Âm cũng nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp vừa mới quen.
Khí chất của hai người phi phàm, tuy đã hơn bốn mươi, nhưng vì được chăm sóc rất kỹ nên trông như chỉ hơn ba mươi.
Không nói gì thì còn đỡ, vừa nói thì mới biết, hai người không chỉ là đồng hương, đến cả con của hai người còn là bạn cùng lớp.
Văn Huệ nói: “Tôi hâm mộ cô đấy, có con gái, cô không biết chứ, thằng nhóc thối nhà tôi từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng khiến cho người khác lo lắng rất nhiều.”
Từ Thư Âm cũng cười: “Con trai cũng tốt mà, chúng ta không mong mỏi gì nhiều, chỉ hy vọng bọn trẻ khỏe mạnh, bình an.”
Văn Huệ che miệng cười: “Có gì mà tốt chứ, không hề hiểu chuyện chút nào!”
Chỉ mới nói một chút thôi mà môn thi đầu tiên trong buổi sáng hôm nay đã kết thúc rồi.
Trần Thời Dữ vừa bước ra cửa thì đã nhận được tin nhắn do thư ký của bố anh gửi đến, nói mẹ của anh vẫn còn đang ở phòng tiếp đón của phụ huynh học sinh đi thi đợi anh.
Thiếu niên dáng người cao ráo vừa bước vào cửa đã thu hút sự chú ý của rất nhiều phụ huynh.
Văn Huệ cũng vừa nhìn thoáng qua đã trông thấy con trai nhà mình, giới thiệu với Từ Thư Âm: “À, đây chính là thằng nhóc nhà tôi.”
Rồi nói với Trần Thời Dữ: “Đây là vị phụ huynh mà mẹ vừa mới quen, con gái của cô ấy học cùng lớp với con, tên là Từ Thanh Đào, con có quen bạn ấy không?”
Trần Thời Dữ nhướng mày, ngồi xuống: “Quen ạ, sao không quen cho được, con và cậu ấy còn rất thân nữa đấy.”
Từ Thư Âm rất vui vẻ, suy cho cùng, con gái nhà mình ngoan ngoãn hướng nội, không giống như người tính cách hướng ngoại, bà còn sợ mối quan hệ của con bé ở trong lớp không tốt.
Nếu thế này thì lại rất tốt đấy chứ.
Hơn nữa, Trần Thời Dữ cũng không phải là không ngoan ngoãn như như lời Văn Huệ nói.
Vừa ngồi xuống đã rót trà nước cho bà, lại pha trò chọc bà vui, khiến cho bà cười không ngừng, thậm chí bà còn thực sự nghĩ rằng, sinh được đứa con trai như thế này cũng tốt mà.
Trước khi đi, Văn Huệ còn tò mò nhìn Trần Thời Dữ: “Con trai, sao hôm nay con khác lạ vậy, tốt với cô đó thế?”
“Bình thường mà.
Mẹ ghen tị à?” Trần Thời Dữ nhướng nhướng lông mày.
Văn Huệ đảo mắt, đập anh một cái: “Đến cả mẹ mà cũng trêu chọc à, cái thằng nhóc thối tha này, giống y hệt bố con vậy, sớm muộn gì cũng hại không biết bao nhiêu cô gái!”
Rồi mạnh mẽ nhấn đầu con trai mình xuống, đẩy anh vào trong xe.
…
Ba ngày thi đại học, nói ngắn thì cũng không ngắn, nói dài thì cũng chẳng dài.
Thi ba ngày, các chủ đề liên quan cũng treo trên hot search đủ ba ngày mới thôi.
Năm nay thì độ khó của đề thi trong khuôn khổ kỳ thi quốc gia lại tăng thêm một tầng cao mới, phần viết của tiếng Anh vẫn là giúp Lí Hoa viết mail cho người bạn nước ngoài, viết đến mức Từ Thanh Đào cũng phải cảm thán rằng, Lí Hoa à, nếu như bạn không học được tiếng Anh được thì chẳng thà bạn đừng dạy bạn người nước ngoài đó nữa?
Phần viết trong môn Ngữ văn cũng là chủ đề muôn thuở, phần thi viết là “Ra khỏi sách giáo khoa, bước vào xã hội”, độ khó không quá cao, giáo viên Ngữ văn cũng từng cho đề này, Từ Thanh Đào cảm thấy mình đã lập được dàn ý và trọng tâm khá ổn.
Ra khỏi trường thi, cô giống như là đã hoàn thành một giai đoạn của cuộc đời mình, chuẩn bị bước vào giai đoạn mới của cuộc đời, gánh nặng trên đôi vai cũng được trút bỏ một chút.
Quay đầu nhìn tòa nhà dạy học mình theo theo học ba năm, tiếng chuông tan học “Ngày mai sẽ tốt hơn” của trường trung học phụ thuộc lại chậm rãi vai lên, cô biết mình đang chào tạm biệt tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, điểm đánh giá của Từ Thanh Đào rất thuận lợi.
Điểm tổng của Vân Kinh là 700 điểm, chắc cô ở khoảng 670 điểm.
Không lâu sau, thành tích và điểm thi đại học được công bố: Từ Thanh Đào đăng nhập vào web Xuexin để tra điểm.
Sau khi bị tắc nghẽn thì tầm mười phút sau đã nhảy ra điểm số của cô, so với điểm cô dự tính thì cao hơn một chút.
Cùng lúc này, danh sách xếp hạng của cả thành phố cũng ra lò, xếp thứ năm!
Cũng coi như là điểm số tốt nhất từ trước đến nay của cô.
Từ Thư Âm nhìn thấy điểm số này, kích động đến mức hai mắt rưng rưng.
Người khác không biết thì thôi, chỉ có bà biết, là một người mẹ đơn thân mà dạy dỗ một đứa con gái ưu tú như vậy đã khiến bà tự hào đến nhường nào.
Buổi tối ngày hôm đó, không chỉ Từ Thư Âm cả đêm mất ngủ, Từ Thanh Đào cũng trợn mắt cả đêm không ngủ được.
Ôm điện thoại đứng bên ban công trong phòng ngủ của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khoảng thời gian này bận rộn tốt nghiệp các thứ, đã mấy ngày nay không gặp Trần Thời Dữ.
Cô do dự một lúc, ấn vào số điện thoại của anh, sau khi “tút” hai tiếng, đối phương nhận điện thoại.
“Muộn vậy còn gọi cho tôi, nhớ tôi à?”
Vừa nhận điện thoại là đã nghe thấy cái giọng cà lơ phất phơ của anh.
Từ Thanh Đào nghiêm túc nói: “Cậu đừng nói linh tinh.
Tôi gọi là để hỏi cậu thi thế nào.”
Trong thời gian này, tra điểm thì cũng đã tra xong rồi.
“Gấp gáp đến vậy à?”
“.”
Ai gấp gáp cơ chứ?
Rõ ràng là anh nói muốn thi cùng trường đại học với cô, chẳng lẽ anh không hề để ý đến một chút nào hay sao?
“Cậu mau nói điểm của cậu đi.” Đúng là Từ Thanh Đào cũng thấy hơi nôn nóng.
“Cũng được.” Trần Thời Dữ nói ra một điểm số: “Xếp thứ mười bảy trên toàn thành phố, thế này thì cậu yên tâm rồi chứ, nhất định là có thể thi vào cùng trường với cậu.”
“Ừm.
Ai quan tâm đến cậu, tóm lại là cậu có vào đại học nào thì chẳng liên quan gì đến tôi cả.” Từ Thanh Đào nói một câu: “Tôi cúp máy đây.”
Trần Thời Dữ vội vã nói: “Đừng cúp máy nhé?”
Đầu ngón tay đang chuẩn bị ấn nút ngắt máy thì dừng lại.
Đeo tai nghe bluetooth, giọng nói của Trần Thời Dữ như đang vang vọng bên tai cô vậy: “Từ Thanh Đào, cậu vẫn còn nhớ lúc trước cậu đã đồng ý chuyện gì với tôi không?”
Từ Thanh Đào chợt nhớ ra cái gì đó, tai bắt đầu đỏ ửng lên, cô lẩm bẩm: “Đồng ý cái gì? Tôi quên rồi.”
Trần Thời Dữ bất chợt bật cười: “Cậu đừng lừa tôi.”
Từ Thanh Đào: “.”
“Tự bản thân cậu nói mà, nói rằng sau khi kết thúc kỳ thi đại học thì sẽ làm bạn gái của tôi, bây giờ còn tính không?”
“…”
Tuy rằng anh đã hỏi cô câu hỏi này rất nhiều lần.
Nhưng lúc hỏi lại lần nữa, tay của nam sinh mười bảy tuổi vẫn hơi run run, cổ họng căng cứng.
Đầu bên kia điện thoại vẫn không có âm thanh gì, câu hỏi đưa ra như hòn đá rơi xuống biển sâu.
Trái tim của Trần Thời Dữ trống rỗng, hít một hơi, tự an ủi chính mình rằng “Đừng gấp gáp, đừng ép cậu ấy” rồi anh lại hỏi: “Đang làm gì thế?”
Giọng nói của thiếu nữ ngọt ngào mềm mại, thông qua điện thoại mà truyền đến anh: “Đang nói chuyện điện thoại với bạn trai.”
Trần Thời Dữ sững sờ.
…
Ngắt điện thoại xong, mặt của Từ Thanh Đào vẫn ở trong trạng thái nóng bỏng.
Một buổi đêm mùa hè ôn hoà như thế này, bỗng nhiên cô có một người bạn trai, thay đổi thân phận, cô yêu đương lần đầu tiên trong cuộc đời, khiến cho đầu óc của cô lúc bấy giờ rối tinh rối mù rồi như đã bắn pháo hoa, không thể nói ra thành lời.
Thậm chí còn chưa kịp nghĩ câu “Đợi anh” trước lúc cúp điện thoại của Trần Thời Dữ là có ý gì.
Liếc nhìn biệt danh WeChat của anh, Từ Thanh Đào mang khuôn mặt đỏ ửng đổi thành hai chữ “Bạn trai”.
Nằm trên giường hơn nửa tiếng mà vẫn không ngủ được.
Bỗng dưng Trần Thời Dữ lại gọi điện thoại đến, lúc Từ Thanh Đào nhận máy thì anh chỉ nói hai chữ: “Xuống lầu.”
…
Đèn trong nhà đã tắt rồi.
Cô vội đổi dép rồi đi thang máy xuống lầu, quả nhiên là cô đã nhìn thấy Trần Thời Dữ đang đứng ở chỗ bồn hoa của khu nhà.
Tuy rằng đã sắp mười một giờ, nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn không hề giảm đi một chút nào.
Anh mặc áo tay ngắn màu đen, tôn lên làn da trắng nõn, chỉ tùy tiện đứng đó thôi mà cũng đã toát lên vẻ đẹp trai biếng nhác.
Từ Thanh Đào không ngờ muộn vậy rồi mà anh còn đến tìm cô, kinh ngạc nói: “Sao anh lại đến đây thế?”
Trần Thời Dữ chỉ thấy rất muốn cười: “Sao anh không thể đến, em cảm thấy anh sẽ ngủ được à.”
Từ Thanh Đào lắc lắc đầu: “Muộn như thế này rồi thì làm gì còn tàu điện ngầm nữa, sao anh đến được?”
Trần Thời Dữ: “Lái xe.”
Lái xe?
Anh còn chưa trưởng thành mà, làm gì có bằng lái, lái xe là phạm pháp.
Trần Thời Dữ bổ sung thêm: “Tài xế lái xe đưa anh đến, được chưa.”
Từ Thanh Đào còn chưa kịp thả lỏng thì đã cảm thấy mình bị anh mạnh mẽ ôm vào lòng.
Trên người thiếu nữ có mùi của hương hoa diên vỹ, hương thơm nhàn nhạt.
Vừa mới tắm rửa xong, chỗ nào trên làn da cô cũng trơn mịn, mềm mại như bông vây, đánh loạn xạ vào lòng anh: “Anh làm gì thế…”
“Ôm một chút thôi.”
Đầu tiên là Trần Thời Dữ ôm cô, sau đó thì lại không nhịn được mà hôn cô.
Từ Thanh Đào đã quen thuộc với sự quanh co vòng vèo của anh từ lâu lắm rồi, sau khi đồng ý với anh, dường như là đến cả quyền từ chối anh, cô cũng đã không còn.
Dưới sự che đậy của bóng cây ở dưới khu nhà, cô bị anh ôm eo mà hôn rất lâu, đuôi mắt đỏ ửng, ánh nước lấp lánh.
Sau nụ hôn sâu vừa mạnh mẽ vừa hung hăng, anh ôm mặt cô mà vui vẻ hôn hôn, nụ hôn dày đặc, từ mũi xuống đến cằm, dường như có hôn nhiều thế nào cũng chẳng đủ.
Từ Thanh Đào thở không ra hơi, vội đẩy anh ra: “Được rồi, được rồi, đừng hôn nữa, đừng hôn nữa.”
“Hôn thêm một lúc nữa đi.” Trần Thời Dữ lẩm bẩm, ép cô vào lòng mình mà bắt nạt tiếp, cứ hôn mãi không ngừng, mãi cho đến khi cô run lên nhè nhẹ.
Hôn đủ rồi thì anh mới thả lỏng tay.
Từ Thanh Đào cạn lời: “Anh thật là, muộn vậy rồi mà còn chạy ra ngoài.”
“Trải qua hai chuyện vui lớn trong cuộc đời, chỉ là kích động một chút thôi mà, em không thể hiểu cho anh được ư?”
Từ Thanh Đào cười nói: “Cậu có hai chuyện vui lớn gì?”
“Bảng vàng đề tên.” Trần Thời Dữ nhướng mày, sau đó xấu xa cắn vào tai của cô: “Còn có động phòng hoa chúc?”
Từ Thanh Đào: “…”
Bệnh thần kinh!
Đúng là nghiêm túc không quá ba giây!
Trần Thời Dữ đến thì cũng đã đến rồi, Từ Thanh Đào cũng không thể đuổi anh đi.
Chỉ là, bên ngoài quá nóng, mà cô thì lại không dám dẫn anh về nhà mình, thế là chỉ đành để mặc cho mình bị anh dắt đi, hai người lặng lẽ rời khỏi khu nhà, hưởng thụ không khí của một đêm hè tĩnh lặng, thế giới chỉ có hai người.
Giống như đang trốn chạy vậy.
Ý nghĩ này vừa nảy ra đã khiến cho Từ Thanh Đào thấy vui vẻ.
Mười ngón tay đan vào nhau, trái tim đập thình thịch và nhịp đập ngày một nhanh hơn.
Dù có buồn ngủ thì vẫn không muốn mở lời nói rằng hãy về nhà đi ngủ, đi ngang qua giao lộ, chờ đèn đỏ hơi lâu một chút, rồi lại đi qua một giao lộ nữa.
Chỉ mới đi có một chút mà thời gian đã chậm rãi trôi đi, cũng được nửa tiếng rồi.
Đi một lúc thì dừng lại một lần, Trần Thời Dữ sẽ quay đầu giữ lấy cô, hôn cô một lát.
Cứ vậy đi dạo xung quanh nhà một tiếng, Từ Thanh Đào do dự mở miệng: “Đã muộn rồi, em phải về nhà anh à.”
Trần Thời Dữ ôm cô: “Không được, ở bên anh thêm một chút nữa đi, anh từ xa chạy đến đây, sắp mệt chết rồi.”
… Là do tài xế lái xe đưa anh đến, có phải là anh chạy đến đây, mệt gì chứ.
Nhưng có đôi khi Trần Thời Dữ rất trẻ trâu, giống như trẻ con vậy, chẳng thèm nói lý lẽ gì cả.
Từ Thanh Đào bó tay, Trần Thời Dữ với khuôn mặt không biến sắc mà nói tiếp: “Hơn nữa, anh đã nằm mơ, ở một mình rất sợ hãi.”
Cô: “…”
Bây giờ nói dối cũng không cần bản nháp nữa rồi à.
Thấy cô không tin, Trần Thời Dữ nói: “Thật đó, chú Dương đưa anh qua đây, lúc anh ở trên xe, anh ngủ một lúc rồi nằm mơ thấy ác mộng.”
Từ Thanh Đào vừa cười vừa hỏi anh: “Anh đã mơ thấy gì?”
“Mơ thấy…”
Trần Thời Dữ bỗng dừng lại.
Mơ thấy lúc anh học cấp ba, bố mẹ anh bị tai nạn máy bay, cả hai đều mất.
Mơ thấy Từ Thanh Đào có một người chị họ, cô ta hại cô không thể múa được nữa.
Mơ thấy lúc bọn họ học cấp ba, đến lần gặp mặt sau cuối cũng không có, cứ thế mà vội vã chia xa nhau.
Mơ thấy bọn họ chia xa nhau rất rất nhiều năm, nhiều năm trôi qua như thế, mỗi một giây, một phút trôi qua, chỉ toàn là khó khăn.
Mơ thấy cô sống không hề tốt, mơ thấy cuộc đời này của cô vất vả vô cùng.
Trần Thời Dữ lại trưng vẻ mặt như thường, chuyển đề tài: “Mơ thấy em đá anh rồi chạy theo người đàn ông khác, anh tức chết.”
Từ Thanh Đào không nhịn được, bật cười ra thành tiếng, cảm thấy anh trẻ con đến đáng yêu vô cùng, giống như trẻ con vậy, cô ôm mặt của anh, kiễng chân hôn lên một cái: “Giấc mơ thì sẽ ngược lại, thế thì em ở bên anh thêm một lúc nữa nhé, được không anh?”
Sau đó, bọn họ dắt tay nhau đến bên bờ hồ.
Từ Thanh Đào nhìn thời gian trên điện thoại rồi tính toán giờ, còn ba mươi giây nữa là sang ngày mới, hạ chí ở Vân Kinh sắp đến rồi.
Cô thầm đếm ngược trong lòng, đếm đến số không, Từ Thanh Đào bỗng nhảy lên người anh.
Trần Thời Dữ không hề lắc lư một chút nào, trực tiếp ôm lấy cô, nghe thấy Từ Thanh Đào nói: “Chúc bạn trai sinh nhật vui vẻ!”
Trần Thời Dữ cười ra thành tiếng, ôm chặt eo cô mà đáp lại: “Cảm ơn vợ.”
Từ Thanh Đào: “?”
Mặt của nam sinh cũng dày vô cùng: “Gọi trước mấy năm cho quen.”
Mặt Từ Thanh Đào đỏ ửng, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng tay đập anh: “Ai muốn làm vợ anh đâu, anh nghĩ hay lắm!”
Trong đêm tối, tiếng chuông báo truyền đến rất xa.
Giữa trời đêm giăng lối, trăng tròn treo trên cao, trước mắt chính là mùa hè của cô.
Thế này tốt đẹp vô cùng, là một mùa hè rất dài..