Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn


Đã mười phút trôi qua kể từ lúc Trần Thời Dữ gửi tin nhắn thoại đó đến.
Từ Thanh Đào ngồi trước máy tính, đối diện với file tài liệu trống không, đầu óc cô vẫn là một mảng trống rỗng.
Cô bị thả thính ngược rồi ư?
Độ nóng nơi gò má vẫn còn đó.
Dùng mu bàn tay xoa nhè nhẹ, Từ Thanh Đào bèn cảm thấy nhiệt độ của điều hòa trong phòng quá cao.
Cô rời khỏi ghế, chuẩn bị tới phòng khách tắt điều hòa trung tâm.
Vừa ra khỏi phòng được một bước, cô đã bị màn đêm tối đen như mực bên ngoài giữ chân lại trong tích tắc.
Nghĩ kỹ thì, bây giờ cũng đã giữa tháng năm rồi, nào có nhà ai còn mở điều hòa đâu.
Cô không hề thấy mình nhát, dù sao thì việc sợ bóng tối cũng không phải là chuyện đáng mất mặt, hơn nữa, cô còn mắc bệnh quáng gà nữa kìa.
Chỉ là, khi trở về phòng của mình, cô liếc nhìn ra bên ngoài một lần nữa.
Cô nhớ, khi cô chuyển đồ từ nhà đến Bách Nguyên Nhất Hào, phòng khách vào ban đêm luôn trong trạng thái “đèn đuốc sáng trưng”, đèn chưa tắt bao giờ.

Cô còn cho rằng Trần Thời Dữ quên không tắt đèn, dẫu sao thì đây cũng là thế giới của người có tiền mà, anh không cần băn khoăn quá nhiều về vấn đề lãng phí điện.
Nhưng mà, anh đã đi công tác suốt một tuần nay rồi.
Phòng khách thì chưa bao giờ sáng đèn.
Không biết sao lúc trước cô lại không quan tâm đến chi tiết này, mà bây giờ lại chợt chú tâm tới.
Lòng Từ Thanh Đào bất chợt xuất hiện bọt khí, tựa như vừa ném một viên đá vào nước soda cam vậy.
Không phải chứ, không phải chứ, không phải chứ!
Chẳng lẽ có “người nào đó” lo cho cô, lo rằng cô sẽ sợ nên mới tính tế mà để lại một ánh đèn cho cô? Thời Tiểu Dữ à, cuối cùng thì anh cũng đã bị tôi “nắm” được rồi!
Từ Thanh Đào lăn một mạch lên giường, tâm trạng rất rất tốt, mở WeChat lên.
Vừa đúng lúc Trần Thời Dữ gửi tin nhắn đến cho cô.
Cô nhận được một tin nhắn thoại.
[Câu thả thính này cũng sao chép từ Tiểu hồng thư à?]
Từ Thanh Đào nghiêm túc giải thích: [Tự tôi nghĩ ra, cảm ơn anh.]
Lòng chẳng chứa đựng ý nghĩ tốt đẹp gì, cô từ từ gõ chữ:
[Anh Thời Dữ ơi, anh nói xem, vì sao khi anh ở đây thì đèn trong phòng khách lại mở vậy nhỉ?]
[Còn khi anh không ở đây, sao đèn trong phòng khách lại không sáng thế?]
Suýt thì cô đã lỡ tay gõ luôn mấy chữ “tôi đã phát hiện anh đang lén lút quan tâm tôi” lên mặt luôn rồi!
Mau thừa nhận đi, thừa nhận rằng anh bật đèn vì tôi đi!
Trần Thời Dữ cũng chậm rãi đáp trả:
[Bởi vì tôi là thần của em.]
Câu thả thính mộc mạc “Anh Thời Dữ, anh là thần của tôi” mà Từ Thanh Đào gửi cho Trần Thời Dữ mấy ngày trước đột nhiên lại tấn công ký ức cô.
Một giây sau, Trần Thời Dữ kết thúc câu chuyện, giọng điệu lạnh lẽo: [Thần bảo phải có ánh sáng thì phải có ánh sáng.]
À.
Thừa nhận quan tâm tôi thì anh sẽ chết à!

Ngày hôm sau, Tạ Sênh bay về Vân Kinh.

Tất nhiên là Từ Thanh Đào sẽ không vì lẽ ấy mà thức dậy sớm để đi hẹn hò với cô ấy.

Hai người ăn ý ngủ một mạch đến tận trưa.

Đấu tranh khổ sở tận nửa tiếng đồng hồ giữa vấn đề “Cậu còn muốn đi không?” và “Hay là chúng mình bỏ đi?”, cuối cùng thì hai người cũng lựa chọn rời giường.
Dù gì thì cũng lâu rồi chưa gặp nhau, để bày tỏ sự tôn trọng dành cho cô bạn của mình, Từ Thanh Đào còn đặc biệt gội đầu.
Lúc trang điểm xong xuôi cho buổi hẹn hò này, thì đã là hai giờ chiều.
Vừa đúng ngay giờ trà chiều, Tạ Sênh vừa đến đã bóc phốt liền liền mấy chuyện phiếm trong giới giải trí gần đây.
Người nào đó lại ngoại tình, bị chặt chân.
Cặp đôi nào đó được xem là đẹp đôi nhất trong giới giải trí đã chia tay.
Người nào đó bị phạt mấy tỷ.
Những số không theo sau nhiều đế nỗi, nó khiến cho Từ Thanh Đào cảm thấy dường như cô đã không còn biết tiền là gì nữa rồi.
Tạ Sênh uống một ngụm trà sữa, hỏi han tình hình gần đây của Từ Thanh Đào.
Từ Thanh Đào bèn kể lại phát hiện lớn lao của mình vào tối qua cho cô ấy nghe, không dám chắc liệu tiến độ này có được coi là nhanh hay không: “Cậu nói xem, chắc anh ấy cũng có chút tình cảm với tớ phải không.”
Tạ Sênh trưng ra khuôn mặt không cảm xúc: “Cậu chuyển đến nhà cậu ấy mấy ngày nay rồi mà tiến độ chỉ đến thế thôi sao?”
Từ Thanh Đào: “Nếu không thì sao?”
“Không hôn à?”
“…”
“Không lên giường ư??”
“.”
Tạ Sênh kinh ngạc, giơ ngón tay cái ra: “Cậu đúng là sư cô Cyber thời đại mới mà.”
Từ Thanh Đào nghe đến nỗi mặt đỏ tía tai: “Tớ không nghĩ nhiều như vậy đâu.”
Cô ngừng lại một chút, đúng thật là cô chưa từng nghĩ kỹ về vấn đề này.
Nhưng cảm xúc cứ dần bay xa, Từ Thanh Đào không kiểm soát được mình nữa, trong đầu hiện ra một suy nghĩ, thật ra Trần Thời Dữ vừa đẹp trai lại vừa có vóc dáng đẹp, nếu lên giường với anh thì không biết ai mới là người “chiếm được của hời” nữa.
Nghĩ đến nỗi thất thần, Từ Thanh Đào lỡ nói ra lời thật lòng.
Giọng điệu rất thành thật: “Anh ấy nói chỉ cần dựa vào khuôn mặt đẹp trai của mình là đã có thể kiếm ra tám trăm nghìn tệ, tớ cảm thấy dù tớ có tán gia bại sản cũng không ngủ với anh ấy nổi.”
Tạ Sênh dùng ánh mắt thâm sâu khó dò mà liếc nhìn cô, an ủi: “Cậu cũng đừng nản lòng quá.”
Còn cho rằng Tạ Sênh sẽ nói ra mấy câu kiểu như “Cậu cũng rất tuyệt mà!” hoặc “Cậu cũng không hề kém cỏi gì”…
Thế mà cô ấy lại nghiêm túc kiến nghị: “Cậu có thể cho vay, sau đó chia theo từng giai đoạn, tích tiền hôn cậu ấy.”
Từ Thanh Đào: …
Tạ Tiểu Sênh, tớ cảm ơn cậu nhiều lắm luôn.

Hôm sau là thứ hai, sau ba tháng thực tập, cuối cùng thì Từ Thanh Đào cũng đã được chuyển sang làm chính thức trong hôm nay.
Hơn nữa, có hai việc vui diễn ra cùng một lúc.

Sau khi được lên làm chính thức, Lôi Minh Hàng không còn là phó chủ biên của cô nữa.

Tổng chủ biên của cô được đổi thành Nghiêm Linh, người phụ trách tổ tài chính quốc tế chủ yếu hoạt động trong nước.

Vị trí công việc được chuyên giao sang bên cạnh Nghiêm Linh, đối phương giơ cốc cà phê lên: “Chúc mừng em đã thành công chuyển sang công tác chính thức.

Làm cho thật tốt nhé, chị tốn không ít tiền vớt em lên nên đừng phụ lòng chị đó!”
Hơn nữa, để trải nghiệm cái gọi là “đừng phụ lòng chị”, đích thân chị ấy đã ném một đống tư liệu phỏng vấn, bảo cô xử lý cẩn thận.
Hai giờ chiều, tổ tài chính quốc tế bùng nổ bởi một chuyện bất ngờ.
Đồng nghiệp ngồi bên trái Từ Thanh Đào – Laura, vẫn luôn có phong cách thống nhất từ trên xuống dưới của tổ tài chính quốc tế, gần như luôn dùng tiếng Anh để nói chuyện và giao tiếp.
Laura chỉ vào tập san mới nhất của báo “Thời báo Vân Kinh”: “Phỏng vấn của Trần Thời Dữ lên sóng rồi này!”
Từ Thanh Đào nghe thấy cái tên quen thuộc, theo bản năng, cô ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, không tự chủ được mà nhìn qua đó.
Toàn bộ vốn liếng của Trần Thời Dữ đều được tích lũy và đã hoàn thiện ở Pháp.

Trong hai năm đã thể hiện tài năng, danh tiếng có một không hai, khi chưa về nước đã là đối tượng quan sát sát sao của tổ tài chính quốc tế.
Chỉ là, Trần Thời Dữ khá khiêm tốn, ít giao du với bên ngoài, không nhận phỏng vấn ở nước ngoài, bởi thế, cho tới nay, chưa có đơn vị truyền thông nào chụp được ảnh của anh một cách chính thức.
Thế nên rất ít người biết.
Hóa ra cậu chủ Trần của Hằng Gia lại có gương mặt quyến rũ đến nhường này.
Laura si mê và phấn khích đến nỗi tới cả tên tiếng Anh của Nghiêm Linh cũng quên không gọi: “Trời ơi, trước đây chị Linh nói với tôi là anh ấy đẹp trai lắm, tôi còn nghi ngờ không tin, bây giờ thì tôi tin thật rồi.

Nhan sắc này tuyệt vời thật, tôi phải lưu về làm hình nền mới được!”
“Hình như anh ấy đẹp đến nỗi được lên hot search luôn.”
“Cười chết mất thôi, đứng thứ hai trên bảng hot search rồi này, chèn ép tin tức giải trí chia tay của thần tượng nhà người ta luôn mới ghê.”
“Ai nấy đều đang nói anh ấy chính là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình, ha ha ha.”
Bấy giờ, trong phòng làm việc cứ vang lên một loạt câu “tôi được, tôi có thể” từ mọi người, ngay cả Từ Thanh Đào cũng bị ảnh hưởng, ma xui quỷ khiến lưu mấy tấm ảnh tạp chí của Trần Thời Dữ trong nhóm.
Cho đến khi mở trang đầu của “Thời báo Vân Kinh” lên, ở cột đời sống cá nhân, sau khi Trần Thời Dữ tỏ ý mình đã kết hôn, bầu không khí kích động của cả nhóm mới dừng lại.
Ngay đến cả Nghiêm Linh cũng lắc đầu: “Đáng tiếc, tổng tài bá đạo tuyệt vời như thế cơ mà, còn trẻ mà đã kết hôn sớm, không biết là lấy tiên nữ nhà ai nữa.”
Từ Thanh Đào khiêm tốn đáp: “Cũng không hẳn là tiên nữ…”
Nghiêm Linh lườm cô: “Không phải là tiên nữ, chẳng lẽ là yêu nữ như em à? Tỉnh táo lại đi, còn chưa tối mà đã bắt đầu nằm mơ rồi.”
Từ Thanh Đào: “…”
Trần Thời Dữ lên hot search được khoảng nửa tiếng, sau đó toàn cõi mạng bắt đầu xóa tiêu đề.
Lại nhấn vào mục tìm kiếm tên của Trần Thời Dữ, đã không còn ai nhìn thấy tin tức gì nữa, chỉ có tin tức về tập đoàn Hằng Gia.
Mọi người cũng không bất ngờ gì.
Dù gì thì doanh nhân cũng không phải là người nổi tiếng, không cần phải nhận quá nhiều sự quan tâm.
Chỉ có thể cảm thán một câu, rằng, không hổ là người đứng sau Hằng Gia.
Trong chiến trường dư luận, ai có tiền thì người đó có tiếng nói, rõ ràng là không gì có thể cản nổi.
Đến khi hot search bị chìm xuống, Từ Thanh Đào mới mở cuộc phỏng vấn của Trần Thời Dữ trên báo “Thời báo Vân Kinh” lên, chủ biên là Tống Lương.
Không thể không cảm thán rằng, khi Trần Thời Dữ làm việc, anh tỏa ra hào quang rất mạnh mẽ, trả lời lưu loát, dí dỏm nhưng lời nói vẫn rất sắc bén.

Từ Thanh Đào chỉ định xem sơ qua một chút thôi, nhưng, rất nhanh sau đó, cô đã đắm chìm vào bài báo một cách sâu sắc vô cùng.

Đến khi xem tới mục phỏng vấn đời sống cá nhân của anh, thì cũng đã hết một tiếng đồng hồ.
Cô liếc mắt sang nhìn, hơi tò mò liệu Trần Thời Dữ đã nói gì trong buổi phỏng vấn riêng.
Cô kéo xuống dưới, cái đầu tiên nhìn thấy chính là…
Hỏi: Anh cảm thấy thứ hoàn hảo nhất trong tính cách của mình là gì?
Đáp: Tính cách của tôi có chỗ nào không hoàn hảo à?
Hỏi: Anh cảm thấy khuyết điểm lớn nhất của mình là gì?
Đáp: Không có khuyết điểm nào.
Sau khi xem xong hai câu hỏi và câu trả lời này, Từ Thanh Đào suýt thì cười ra thành tiếng.
Cô có thể tưởng tượng ra được biểu cảm chết ngạt của Tống Lương trước thái độ vô liêm sỉ, thẳng thắn mà hùng hồn của Trần Thời Dữ khi phỏng vấn anh.
Kéo đến câu hỏi cuối cùng.
Tống Lương gần như đã bó tay bó chân, tùy ý chọn một câu để hỏi.
Hỏi: Có danh ngôn nào mà bản thân anh khá tâm đắc không?
Câu hỏi này là câu hỏi thường thấy trong các buổi phỏng vấn cá nhân.
Lựa chọn đầu tiên của doanh nhân thường sẽ là một trích dẫn theo chủ trương trung dung [*] ở bậc đại học.

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ chính là, Trần Thời Dữ đã để lại một câu tiếng Anh.
[*] Trung dung: không thiên về một bên nào, mà luôn giữ thái độ đứng giữa, không thái quá cũng không bất cập trong quan hệ đối với người, với việc (một chủ trương của Nho giáo).
Đáp: But every once in a while, you find someone who’s iridescent, and when you do, nothing will ever compare.

[*]
[*]: Trích từ “Flipped” - Wendelin Van Draanen.

Dịch nghĩa: Nhưng rồi, sẽ có một lúc nào đó bạn tìm được một người toả sáng rực rỡ, và khi ấy, sẽ chẳng có thứ gì có thể sánh bằng.
… Nếu thật sự có ai đó tỏa sáng như cầu vồng, ta phải gặp rồi mới biết.

“Nếu ai đó tỏa sáng như cầu vồng, phải gặp rồi mới biết.” Tống Lương nhìn tạp chí, thuận miệng nói một câu: “Đây không phải là lời thoại trong bộ phim mà Tiểu Đào thích nhất ư?”
Dứt lời, văn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.
Bấy giờ Tống Lương mới ý thức được bản thân mình đã nói gì, hơi ngượng ngùng bổ sung thêm một câu: “Quên mất, bây giờ cháu sắp đính hôn với chị gái cô ấy rồi.”
Trong phòng khách, câu trả lời của Tống Gia Mộc chỉ là sự im lặng – cũng là sở trường của anh ta.
Tống Lương liếc nhìn anh ta, im lặng thở dài.
Về chuyện Tống Gia Mộc chia tay với Từ Thanh Đào, Tống Lương là người đầu tiên phản đối.
Ông ta nhìn đứa cháu trai này lớn lên, không hẳn là hiểu quá rõ, nhưng chắc chắn là cũng hiểu sơ sơ đôi ba phần.
“Đúng là không thể hiểu nổi đám người trẻ tuổi các cháu đang nghĩ gì nữa, kết hôn mà lại giống như đang chơi đùa vậy.” Tống Lương xua tay: “Nếu cháu thật sự lưu luyến Tiểu Đào, thì hãy nói rõ mọi chuyện với Gia Di đi, đừng bày ra gương mặt suy sụp như thế cả ngày làm gì, chú nhìn gương mặt thối tha này của cháu cả tuần nay rồi.”
Một tuần trước, từ Trình Gia Di, Tống Gia Mộc nghe nói Từ Thanh Đào đã đi mua một chiếc cà vạt nam.
Lúc nghe thấy, mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì anh ta thấy vẫn tồn tại khả năng này.
Trước đến nay Từ Thanh Đào chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào, chứ đừng nói đến việc quan hệ thân thiết đến nỗi cô sẽ đi tặng cà vạt cho đối phương.
Một khả năng duy nhất có thể xảy ra chính là, cô đã mua chiếc cà vạt đó để tặng cho anh ta.
Cứ mỗi năm, đến gần ngày sinh nhật của Tống Gia Mộc, Từ Thanh Đào thường sẽ chuẩn bị quà từ rất sớm.
Cho dù họ có cãi nhau hay không, thì sẽ mượn cơ hội sinh nhật rồi gặp nhau, cuối cùng là xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Yêu nhau một năm trời, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Từ Thanh Đào cãi nhau với anh ta vì chuyện của Gia Di, nhưng mỗi lần đều như nhau cả thôi, không lâu sau, cô sẽ là người chủ động xin lỗi rồi họ lại hoà giải với nhau.
Anh ta biết, cô không có cảm giác an toàn, cô vẫn luôn muốn có một gia đình, cho nên, trong chuyện tình cảm, anh ta mãi mãi là người chiếm ưu thế.
Nhưng, lần này là lần chiến tranh lạnh dài nhất.
Thi thoảng Tống Gia Mộc từng nghĩ, liệu rằng, việc đính hôn với Trình Gia Di có phải là quyết định sai lầm hay không?
Nhưng, cô ta chỉ còn sống được ba tháng cuối cùng nữa thôi, cô ta là chị gái của Từ Thanh Đào, cũng là bạn gái cũ của anh ta, về tình hay về lý, anh ta và Từ Thanh Đào đã có lỗi với cô ta trước.

Tống Gia Mộc đứng dậy, tiện tay cầm áo khoác mỏng trên ghế lên: “Cháu ra ngoài một chút.”
Đi đến trước cửa, dường như chợt nghĩ đến điều gì đó, anh ta thản nhiên nói thêm một câu: “Nếu Gia Di tìm cháu thì cứ nói là cháu đang họp.”

Chiếc Porsche dừng lại ở khu chung cư cũ quen thuộc, theo thói quen, Tống Gia Mộc đến dưới nhà của Từ Thanh Đào.
Chín giờ tối, màn đêm của mùa hè mới chậm rãi thả mình buông xuống, dưới tầng là thành phố về đêm đầy náo nhiệt, nhà nhà người người đều sáng đèn.
Tống Gia Mộc ngẩng đầu lên, đèn trong phòng Từ Thanh Đào lại tối om.
Anh ta hơi cau mày lại, dường như cảm nhận được điều gì đó không đúng cho lắm.

Không những sợ tối, Từ Thanh Đào còn bị quáng gà, thế nên, một mình ở nhà thì chắc chắn là cô sẽ không tắt đèn như thế.
Chẳng lẽ là cô không ở nhà?
Cũng chín giờ rồi, còn tăng ca nữa ư?
Anh ta đẩy cửa chống trộm cũ kỹ ra rồi cất bước đi lên trên.
Nhà của Từ Thanh Đào ở tầng ba, không cao cho lắm.

Cửa đã đóng, trong lối nhỏ hành lang có rác của dân cư lớn tuổi ném lại.

Tống Gia Mộc ưa sạch sẽ, anh ta rút một chiếc chìa khóa đã chuẩn bị sẵn trong túi áo ra để mở cửa phòng của Từ Thanh Đào.
Anh ta khá may mắn, dù Từ Thanh Đào và anh ta có cãi nhau đi chăng nữa, thì cô sẽ không lấy chìa khóa của anh ta đi.
Đây cũng là một trong những lý do khiến anh ta chẳng sợ hãi gì, bởi vì, Từ Thanh Đào chưa từng nghĩ tới việc sẽ làm một trận ồn ào náo loạn rồi chia tay với anh ta.
Cô chỉ đang làm nũng mà thôi.
Nhưng mà, cũng rất đáng yêu.
Chỉ là, sau khi đẩy cửa ra, sự thay đổi nho nhỏ trong phòng khiến anh ta sững sờ không thôi.
Dường như đồ đạc trong phòng đã được chuyển đi gần hết, trống trải hơn rất nhiều so với trước đây, ngay cả giá đồ ăn vặt yêu thích nhất của cô cũng biến mất.
Trên bàn chỉ đặt một chiếc túi mua hàng đã được đóng gói xong xuôi.
Tống Gia Mộc không hề nhận ra mình chỉ là người ngoài, anh ta cứ thế mà mở ra xem, là một chiếc cà vạt nam tơ tằm với những đường vân màu xanh đậm.
Không đủ chững chạc, ngược lại, nó thể hiện ra khí chất biếng nhác mà tự do phóng khoáng.
Theo bản năng, khi Tống Gia Mộc kịp phản ứng lại, anh ta cảm thấy, hình như chiếc cà vạt này không thích hợp với anh ta lắm.

Nếu Từ Thanh Đào lấy nó làm quà tặng sinh nhật anh ta, hẳn là anh ta sẽ không đeo nó quá nhiều lần.
Chỉ là, trong lòng cứ dâng trào một cảm giác mơ mơ hồ hồ, mãi mà chẳng hề biến mất, nghĩ suy đến thất thần, phía sau truyền đến tiếng động.
Cửa phòng lại được mở ra một lần nữa, mang theo một làn gió thơm tho.

Hương nước hoa Blood Orange & Basil nhàn nhạt, thơm ngọt, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người đến là ai.
Từ Thanh Đào chỉ trở về để lấy cà vạt, dường như cô không ngờ là trong nhà mình sẽ có người.

Từng có kinh nghiệm bị theo dõi từ lần trước, suýt thì cô đã bị dọa sợ, cho rằng tội phạm giết người đã tìm đến tận nhà để trả thù.
Kết quả là, vừa ngẩng đầu lên bèn thấy một đôi mắt đào hoa, tầm mắt vừa khéo đụng phải Tống Gia Mộc.
Không có bất kỳ sự quá khích nào, cứ thế, cơn giận dữ trong cô đã bị gã đàn ông bỉ ổi này châm ngòi.
Một giây sau, Từ Thanh Đào mang theo gương mặt không cảm xúc mà quay người rời đi.
Tống Gia Mộc phản ứng lại ngay, chặn đường cô: “Đào Đào!”
Anh ta muốn hai người họ nói chuyện rõ ràng với nhau, nhưng lời vừa đến miệng lại biến thành một câu cầu xin rất đỗi nhẹ nhàng: “Anh rất nhớ em.”
————.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận