Từ Thanh Đào nhìn rắm cầu vồng [*] của mình, cô cảm thấy mình nói năng cũng tốt đấy chứ.
[*] Rắm cầu vồng: Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm thì cũng khen lấy khen để và nói nó là cầu vồng.
Khích lệ bản thân còn vô hình thổi phồng Trần Thời Dữ, đúng là hoàn mỹ mà, không thể tìm ra một lỗi nhỏ xíu nào luôn.
Có điều, cách một lớp màn hình, dường như Từ Thanh Đào cũng có thể cảm nhận được sự im lặng của đối phương.
Vào lúc cô tưởng cuộc tám chuyện đêm nay sẽ kết thúc, Trần Thời Dữ bỗng trả lời cô bằng một tin nhắn WeChat.
Ông nói gà bà nói vịt.
Khác xa so với tưởng tượng của Từ Thanh Đào
Trần Thời Dữ: [Không đăng giấy kết hôn à?]
Từ Thanh Đào: [?]
Trần Thời Dữ trông có vẻ thản nhiên mà nhắc đến chuyện này: [Buổi chiều thấy em chụp ảnh.]
Buổi chiều ư?
Từ Thanh Đào bỗng nhớ lại, quả thật là cô có chụp một tấm ảnh lúc cầm hai tờ giấy kết hôn.
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy bùi ngùi xúc động, mới có một ngày mà Tống Gia Mộc đã thành vị hôn phu của người khác, mà cô thì cũng cùng người đàn ông xa lạ khác làm giấy kết hôn.
Chứ không phải là muốn chụp ảnh lưu niệm đăng lên bảng tin đâu, xin cảm ơn.
Mắt nhìn tin nhắn của Trần Thời Dữ, không hiểu sao Từ Thanh Đào lại có cảm giác rằng, hình như đối phương đang có ý chất vấn.
Không phải.
Nhập vai cũng nhanh quá đi mất, đây là tiết mục cưới xong thì sinh lòng ghen tuông với người cũ gì gì đó hay sao?
Kịch bản này thích hợp với cặp đôi kết hôn chớp nhoáng đầy giả tạo như bọn họ sao?
Đương nhiên là, tuyệt đối không thể nói với Trần Thời Dữ những lời nói này.
Mặc dù không biết vì sao Trần Thời Dữ đồng ý kết hôn với mình, nhưng mục đích cô muốn kết hôn với anh lại vô cùng bẩn thỉu.
Một khi kế hoạch lấy ông lớn làm công cụ bại lộ, hẳn là cô cũng chẳng cần lăn lộn trong giới tài chính này làm gì nữa.
Lòng Từ Thanh Đào dâng lên chút chột dạ khó hiểu, cân nhắc một lúc lâu mà vẫn chưa biết nên trả lời thế nào.
Có lẽ là cô do dự quá lâu, khung trò chuyện lại trở về trạng thái đang soạn tin nhắn.
Dường như chợt nhớ ra điều gì đó, Trần Thời Dữ trả lời rất nhanh, nhưng lại cổ quái khó đoán [*]: [Không phải là không quen thể hiện tình cảm à?]
[*] Gốc là “âm dương quái khí” (陰陽怪氣), nghĩa là tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
À.
Có vẻ là anh đang nói đến tường nhà WeChat bỏ sót của cô và Tống Gia Mộc.
Trần Thời Dữ chậm rãi mà dung phản hồi: [Bây giờ cho em một cơ hội luyện tập đó.]
Như thể là đang bố thí cho cô vậy, giọng điệu vừa ngông cuồng vừa ngứa đòn.
Từ Thanh Đào: […]
Cơ hội kiểu này cô không cần cũng được.
Một giây sau, Trần Thời Dữ thản nhiên nói: [Chắc là sẽ không để chế độ mình tôi thấy để gạt tôi đấy chứ?]
Từ Thanh Đào: […]
Hay lắm, đường lui cuối cùng cũng bị chặn mất rồi.
Từ Thanh Đào: [Sao có thể chứ.]
Sau đó thì cô vẫn kiên trì nguỵ biện: [Muốn đăng lâu rồi.]
Một lát sau, Trần Thời Dữ đột nhiên trả lời cô bằng hai chữ: [Hiểu mà.]
Từ Thanh Đào: [? Anh hiểu cái gì?]
Đối phương: [Hiểu cho tâm trạng nhiều năm si tâm vọng tưởng, khi yêu thầm được toại ý thì em không thể chờ được mà muốn khoe khoang với mọi người là em đã kết hôn với tôi.]
…
Si? Tâm? Vọng? Tưởng?
Yêu? Thầm? Được? Toại? Ý?
Lúc nhìn thấy mấy chữ này, Từ Thanh Đào suýt thì bị chọc giận đến nỗi bật cười.
Chợt nhớ tới trong buổi họp báo hôm nay, Trần Thời Dữ đã nói một câu rằng, “chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa”.
Chẳng lẽ là anh vẫn luôn hiểu lầm là cô đang thầm yêu anh?!
… Tức ghê.
Phải nói rằng, dường như chính cái thái độ tự đại, ngạo mạn và thẳng thắn này đã tác động đôi chút đến nhận thức của cô.
Từ Thanh Đào suy ngẫm kỹ lại xem xem có phải lúc học cấp ba cô đã làm ra chuyện gì khiến đối phương hiểu lầm hay không.
Nếu không thì sao Trần Thời Dữ lại có một kết luận phi thường đến vậy? Cô nghe anh nói mà cũng suýt thì tin luôn rồi.
Một khi chiếc hộp ký ức được mở ra, dường như là nó sẽ chẳng thể dừng lại được.
Có vài người không thấy mặt thì thôi, chứ vừa nhìn thấy là bao hồi ức chực trào dâng tràn trong đầu, Từ Thanh Đào ngỡ cô đã quên mất rồi.
Trong ấn tượng, lúc Trần Thời Dữ học trung học, hình như là anh được mến mộ rất nhiều.
Thành tích hàng đầu, nhân duyên vô cùng tốt, từ chủ nhiệm lớp, học sinh ba tốt cho đến lưu manh đầu đường xó chợ, ai cũng giao du với anh.
Mỗi lần anh đến sân bóng rổ vào lúc nghỉ trưa, lúc nào số lượng bạn học nữ đến xem anh chơi bóng rổ cũng sẽ lấp kín hết ba tầng trong và ba tầng ngoài, đưa nước cho anh nhiều đến nỗi có thể tham gia công trình quốc gia chuyển nước từ Nam ra Bắc…
Gương mặt kia cũng hơn người, bình thường lạnh lùng như ngủ mê không tỉnh, cười lên thì lại cà lơ phất phơ, bên khoé miệng còn có một lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Có thể là do lúc cô học trung học, cô vẫn còn rất ngây thơ nên cô chỉ nhớ là cô lớn đến chừng đó rồi nhưng chưa từng thấy ai đẹp trai hơn anh.
Nghĩ thế, cô mà cũng có khả năng bị hiểu lầm là yêu thầm anh ư?!
Thi thoảng Từ Thanh Đào cũng sẽ đến sân bóng rổ vào giờ nghỉ trưa để xem trận đấu.
Nhưng không phải để ngắm Trần Thời Dữ, mà là ngắm Tống Gia Mộc.
Tống Gia Mộc hơn cô một lớp, anh ta là đàn anh của cô.
So với Trần Thời Dữ bất cần đời thì Tống Gia Mộc là người kiệm lời lạnh lùng, là một đóa hoa băng giá chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ chẳng thể chạm vào.
Nhớ tới anh ta, trái tim Từ Thanh Đào lại nhói lên từng cơn.
Không biết là hận mình mù quáng hơn hay là hận tình yêu đậm sâu trong nhiều năm cho chó ăn của mình nhiều hơn.
Chóp mũi cay cay, Từ Thanh Đào vội vàng ngửa mặt lên.
Điện thoại “ting ting” rung một tiếng.
Trần Thời Dữ lại gửi một tin nhắn đến, giống như đại phát từ bi, người đàn ông này bổ sung một cách đầy trịch thượng: [Đăng đi.]
… Vẫn còn ngông cuồng cơ à?
Có cần cô tạ chủ long ân [*] luôn không?!
[*] Tạ chủ long ân: cảm tạ khi được ban ơn, thường là đối với vua.
Ở đây, Từ Thanh Đào đang có ý trào phúng.
Chút cảm giác chua chát trong Từ Thanh Đào đã bị hoà tan hoàn toàn bởi dòng tin nhắn chen ngang ấy.
Chỉ còn lại sự bội phục đến từ tận đáy lòng trước vẻ tự luyến đầy cuồng vọng của Trần Thời Dữ.
Không hiểu sao cô lại nhớ đến dáng vẻ ngạo mạn thời cấp ba của anh.
Sự lạ lẫm khi mới gặp mặt đã vơi đi phần nào, theo bản năng, Từ Thanh Đào cảm thán rằng, hình như anh cũng đã thay đổi khá nhiều.
…
Sáng sớm hôm sau, Từ Thanh Đào bị đánh thức bởi cuộc gọi từ Tạ Sênh.
Cô tắt máy ba lần, cuối cùng, cô không thể chịu nổi nữa, chuông kêu đến lần thứ tư, cô ấn nghe.
Tiếng thét chói tai của bạn thân trong điện thoại vang lên đúng ba giây, làm cho Từ Thanh Đào bừng tỉnh.
Ngay sau đó là tiếng kêu la thể hiện cảm xúc đầy khó tin của Tạ Sênh: “Cậu và Trần Thời Dữ làm giấy kết hôn rồi à?!”
Từ Thanh Đào: …
Mặc dù hôm qua có chụp hình giấy kết hôn, nhưng cô không hề chụp tên mà, sao lại đoán được vậy nhỉ?
Mắt thấy mình đã bị vạch trần, Từ Thanh Đào cũng không phủ nhận gì, vừa bỏ điện thoại xuống giường vừa nói: “Rõ ràng đến vậy luôn à?”
Tạ Sênh hít một ngụm khí lạnh: “Là Trần Thời Dữ thật ư?”
Từ Thanh Đào:?
Thì ra cô ấy không biết hả?
Tạ Sênh: “Tớ chỉ đoán mò vậy thôi, không ngờ là cậu ấy thật.”
Từ Thanh Đào nói một cách qua loa: “Vậy thì cậu đoán rất chuẩn.” Cô mở vòi sen, tiếng nước ào ào, dường như đã che giấu đi thanh âm của cô: “Sao cậu đoán được?”
Là cậu chủ nhỏ của Hằng Gia, người vừa về nước mà đã âm thầm làm giấy kết hôn.
Dù ở đâu thì đây cũng là tin lớn đấy.
Từ Thanh Đào hơi áy náy vì giọng điệu nghiêm túc của mình, khẽ nói: “… Không phải cậu bảo tớ kết hôn với một người đàn ông đẹp trai hơn, giàu có hơn, lợi hại hơn hay sao?”
Tạ Sênh: “Tớ bảo cậu tìm người đàn ông đẹp trai hơn, giàu có hơn, lợi hại hơn, chứ không phải bảo cậu tìm đường chết.”
… Thật ra là cũng không nghiêm trọng đến vậy, cô ấy nói cứ như thể Trần Thời Dữ sẽ ăn thịt người vậy.
Từ Thanh Đào rửa sạch bọt sữa trên mặt, dùng khăn nhè nhẹ lau sạch đi những giọt nước còn đọng lại, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Không nghiêm trọng như cậu nói đâu mà, chờ tham gia lễ đính hôn của Tống Gia Mộc xong thì tớ sẽ đường ai nấy đi với anh ấy.”
Tạ Sênh chần chừ: “Có thể đường ai nấy đi được thật sao? Cậu không cảm thấy kỳ lạ khi cậu ấy đồng ý kết hôn với cậu sao?”
Vừa mới nói xong, Tạ Sênh đã ý thức được câu hỏi này của mình có vấn đề.
Với sự hiểu biết của cô ấy về Từ Thanh Đào, khả năng cao là cô sẽ trả lời là “có thể là do tớ xinh đẹp, xinh đẹp thế này thì sao anh ấy lại không đồng ý cho được”.
Quả nhiên, một giây sau, Từ Thanh Đào soi gương và đã đánh son xong, vô cùng tự nhiên mà nói tiếp: “Đây không phải là điều rất bình thường ư.
Không thể là do anh ấy thèm nhỏ dãi sắc đẹp của tớ à.”
Tạ Sênh: …
Được rồi.
Ở một số phương diện, vợ chồng hai người này quả đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.
Thế là, bạn thân sửng sốt nuốt vào bụng câu nói “tớ cảm thấy hình như hồi cấp ba cậu ấy có ý với cậu”.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô ấy thôi.
Sau khi đến công ty, Từ Thanh Đào lại cầm điện thoại di động lên, mắt thì nhìn vào trang của Trần Thời Dữ.
Hành động công khai tình cảm muộn hơn một phút so với cô, thái độ thì cũng không ai có thể sánh nổi như bản chất con người anh vậy.
[Đã kết hôn.]
Bạn học cấp ba thả like rất nhiều, đa số đều là những bạn học nam mà Từ Thanh Đào quen biết.
Cô cũng hoà mình vào, tiện tay thả like.
Không tồi, biết tự nguyện công khai tình cảm là tốt.
Có thể thấy là ông lớn tương đối hài lòng về ngoại hình và cuộc hôn nhân này với cô.
Sau đó cô đổi khung trò chuyện, bắt đầu vun đắp tình cảm cưới trước yêu sau.
Từ Thanh Đào: [Chào buổi sáng! Ngủ dậy mới phát hiện hôm nay ánh nắng loá mắt hơn so với hôm qua, giống như anh vậy đó 0v0!]
Trong thời gian này, duy trì cuộc hôn nhân chóng vánh giả tạo một cách thật tốt đẹp chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của Từ Thanh Đào.
Sau khi thả like, cô ngẩng đầu lên nhìn vào lịch.
Ngày 21 tháng sau là lễ đính hôn của Tống Gia Mộc.
Con số được khoanh bằng bút đỏ cực kỳ chói mắt, không lâu trước đây, ngày này vẫn còn là ngày hôn lễ của cô.
Nhìn đến mất hồn, văn phòng thì lại náo động vô cùng.
Dương Hân hớn ha hớn hở tiến đến, ngồi xuống, mỉm cười đặt trà sữa cho mọi người.
Từ Thanh Đào lấy lại tinh thần, bên tai truyền đến giọng đồng nghiệp đang thảo luận.
“Tôi khinh cô ta.
Phỏng vấn Tống Gia Mộc trông nhẹ nhàng gớm, người không biết còn tưởng cô ta đã kết hôn với Tống Gia Mộc rồi ấy chứ.”
“Ai bảo người ta tốt số, đều là thực tập sinh với nhau mà hết lần này tới lần khác cô ta được Lôi Minh Hàng coi trọng, dẫn theo phỏng vấn Tống Gia Mộc, tháng sau còn tham gia lễ đính hôn của người ta nữa.”
Cho tới bây giờ Từ Thanh Đào chưa từng nói Tống Gia Mộc là người yêu của mình trước mặt đồng nghiệp, nếu không thì bây giờ, khi rơi vào tình cảnh vừa chia tay vừa bị đá, cô sẽ không biết giấu mặt vào đâu.
À, bây giờ là bạn trai cũ.
Càng không muốn nghe thì giọng nói của Dương Hân lại càng chẳng chịu bỏ qua và cho cô cơ hội phản kháng nào.
“Lúc phỏng vấn còn thấy vị hôn thê của Tống Gia Mộc, hình như hai người là bạn học hồi cấp ba, tình cảm từ đồng phục đến áo cưới khiến người ta ghen tị thật đấy.”
“Vị hôn thê của anh ấy vẫn là nhà vũ đạo nghệ thuật nổi tiếng kia, tiếc là đôi chân… Người vừa có tiền vừa thâm tình như Tống Gia Mộc cũng hiếm thấy lắm đấy.”
Nghe thấy thế, Từ Thanh Đào cắn chặt quai hàm, chỉ muốn trừng mắt nhìn một cái.
Tống Gia Mộc thâm tình ấy hả? Đúng rồi đó, thật sự rất thâm tình, ngày lấy giấy kết hôn với cô mà dám “gương vỡ lại lành” với bạn gái cũ cơ mà, quả thực là thâm tình vô cùng.
Chỉ có điều, người anh ta thâm tình mãi mãi không phải là cô.
Từ Thanh Đào ngơ ngác chớp mắt một cái, WeChat trên máy tính hiện ra tin tức.
Trần Thời Dữ gửi tới, nhắm vào lời chào buổi sáng đầy “rắm cầu vồng” của cô.
[Lần sau nói lời tình tứ thì để ý một chút.]
[Dòng đầu tiên khi search trên Tiểu hồng thư [*] về những lời âu yếm chúc buổi sáng tốt lành chính là tin nhắn mà em gửi.]
[*] Tiểu hồng thư (小红书): Xiaohongshu (hay còn gọi là sách Little Red) là nền tảng mạng xã hội về phong cách sống, đồng thời cũng là một cổng thương mại điện tử cực kỳ nổi tiếng tại Trung Quốc, có hơn 100 triệu người dùng mỗi tháng.
Có đến hơn 70% người dùng hiện tại của Xiaohongshu thuộc thế hệ trẻ 9X trở về sau.
Từ Thanh Đào: …
Cảm xúc thất vọng mà Tống Gia Mộc mang lại biến mất như chưa từng tồn tại.
Thấy Trần Thời Dữ trả lời, Từ Thanh Đào không biết bản thân mình thấy kinh ngạc vì biết được thẳng nam [*] cũng lướt Tiểu hồng thư hay là kinh ngạc vì bị anh phát hiện ra nữa.
[*] Thẳng nam hay còn gọi là trực nam (直男) được hiểu là những người đàn ông có tính cách ngay thẳng, chính trực.
Luôn có trách nhiệm với những gì mình nói và hành động, khác xa hoàn toàn với loại tra nam khốn nạn chỉ biết đùa giỡn tình cảm của con gái nhà lành.
Không cho Từ Thanh Đào cơ hội nguỵ biện, Trần Thời Dữ lại gửi tới một tin:
[Mấy giờ em nghỉ trưa?]
[Đón em đi ăn cơm.]
Đón cô ấy hả?
Từ Thanh Đào chần chừ mà chớp chớp mắt.
Dù là kết hôn vội vàng đấy, nhưng tình cảm của bọn họ vẫn chưa được vun đắp đến bước cùng nhau ăn cơm mà không có lý do… nhỉ.
Từ Thanh Đào sợ mình đang tưởng bở cho nên khe khẽ đáp một câu: [Nhưng bình thường buổi trưa tôi đều đặt cơm phần …]
Ý là tôi đã đặt cơm rồi, nên hay là hẹn hôm khác đi nhé?
Hiển nhiên là Trần Thời Dữ cũng không phải kiểu người biết cách cư xử.
Một giây sau, người đàn ông lười biếng phản hồi một tin:
[Ừ.]
[Ra là em lừa tôi một vố lớn như vậy xong thì không thèm nói chuyện nữa à.].