Dọc theo đường đi, Quý Cẩn Du gặp không ít cung nữ và thái giám, bọn họ cũng hành lễ với nàng, nàng gật đầu đáp lại, cũng không nói thêm lời nào.
Đây là một cuốn tiểu thuyết cung đấu, bên trong có đủ các thể loại âm mưu quỷ kế, là kiểu cốt truyện suốt ngày có mâu thuẫn lục đục nội bộ đấy.
Theo lời của nguyên tác thì, trong cái hoàng thành rộng lớn này, từ chủ tử đến hạ nhân, trong lòng mỗi người đều có một cái mê cung 800 vòng lắt léo, không thể nào biết được ai là tay trong của ai, hay là ai là đối thủ của ai.
Dù cho là bất kỳ ai nói một câu nói nào đó, thì trong đó cũng có khả năng chứa đủ loại bẫy rập nguy hiểm.
Nếu tính cảnh giác không cao, hoặc là đầu óc không xoay chuyển linh hoạt, chỉ là một khoảnh khắc bất cẩn thôi cũng đủ để làm bản thân rơi vào một cái bẫy nào đó rồi.
Tuy nàng mới chỉ là một đứa trẻ con, nhưng biết đâu vẫn có người muốn lợi dụng nàng thì sao, đến lúc đó thì có khi 68 ngày còn chẳng sống nổi nữa ấy chứ.
Cho nên là, tốt nhất thì nàng vẫn nên tự cẩn thận một chút, có thể không nói chuyện với người ta thì tận lực tránh xa ra, đằng nào thì cũng chẳng ai so đo chuyện lễ nghĩa với một đứa bé ba tuổi cả.
Quý Cẩn Du bám sát chân tường, đi về phía Diệu Vân Hiên.
Ngày thường Bát công chúa khá hoạt bát hiếu động, còn học chút công phu để phòng thân, cho nên chân cẳng rất nhanh nhẹn.
Nhưng ngược lại, Thất công chúa là loại người chỉ cần có thể nằm thì chắc chắn sẽ không ngồi, ngày nào không bận là y như rằng dính chặt trên giường đọc tiểu thuyết, đương nhiên vấn đề thể chất thì chẳng bì nổi với Bát công chúa rồi.
Chờ nàng ấy thở hồng hộc như trâu chạy tới được Ngự Hoa Viên, đã thấy Bát công chúa nắm chặt tay đứng sững ở đó, hai cung nữ thiếp thân thì người trái người phải ôm chặt cánh tay nàng ấy, cứ như sợ mình thả lỏng một chút là nàng ấy sẽ lao ra ngoài vậy.
Vừa thấy tình hình căng thẳng thế này, Thất công chúa cũng mau chóng chạy tới, một tay chống lên cái eo đang đau nhức vì bị xóc nảy của mình, vừa thở dốc vừa hỏi “Sao, sao rồi thế?”